May mà có Lý Thái, một cái đèn Khổng Minh cực lớn được đốt lên, dưới buộc
một sợi dây thừng nhỏ, nhìn đèn Khổng Minh bay lên núi, Vân Diệp chẳng
lấy làm lạ, tên thủ lĩnh thị vệ buộc thừng vào chùy lưu tinh, xoay tròn
ném ra, chùy quấn vào sợi dây dưới đèn Khổng Minh, mọi người hợp lực kéo đèn tới gần.
Dây thừng to bằng ngón tay chẳng thể lắp cáp treo đưa người xuống, Vân
Diệp không hi vọng gì vào trí thông minh của những người này nữa, chỉ
huy mọi người tiếp tục kéo thừng, kết quả phát hiện ở dưới còn buộc sợi
dây thừng cao hơn. Vách núi cao trăm trượng, thừng phải nặng tới năm
trăm cân, may trước kia thư viện chuẩn bị đo đạc hậu sơn, nên có thừng
dài, nếu không đột nhiên muốn có dây thừng dài thế này là không thể.
Vòng sắt cực lớn được thị vệ dùng thiết chùy đóng vào nham thạch, hai
sợi thừng dài một làm phụ lực, một làm thừng an toàn, nhìn giây thừng
mắc cheo chéo, Trường Tôn thị hỏi Vân Diệp:
- Làm thế này là sao?
- Là để đảm bảo an toàn cho mọi người, dù giỏ chở người rơi, sợi thừng
an toàn còn lại sẽ làm người ta trượt xuống dọc theo triền dốc, nương
nương xem bọn họ chất ở đó rất nhiều cỏ là để đề phòng vạn nhất.
Trường Tôn thị không hỏi nữa, thủ lĩnh thị vệ hạ lệnh, hai thị vệ nhẹ
cân đi trận đầu, hai người ngồi trong giỏ trúc, đem đai da ở hông buộc
vào một sợi dây thừng còn lại, lắc chuông, giỏ trúc chầm chậm hạ xuống,
chẳng bao lâu bình an chạm đất.
Đợi giỏ trúc lại kéo lên, Vân Diệp mời Trường Tôn thị ngồi vào, lại lệnh nữ thị vệ thân thủ nhanh nhẹn đi theo, nhìn cái giỏ chầm chậm hạ xuống, tim Vân Diệp thót lại, tất cả thị về nhìn ra ngoài, chỉ cần xuất hiện
vật sống, Vân Diệp hạ lệnh giết không cần hỏi.
Thật vất vả đợi tới lúc Trường Tôn thị bình an chạm đất, mọi người cảm
thấy hồn phách trở lại thân thể, không dám tưởng tượng hoàng hậu xảy ra
chuyện, hoàng đế sẽ nổi cơn thế nào, tất cả mọi người ở đây, từ Hầu thị
tới Vân Diệp đều đừng hòng thoát thân.
Thủ lĩnh thị vệ quỳ một gối hướng về Vân Diệp, dùng đại lễ tham bài,
những người khác cũng vậy, cả Hầu thị cũng nhún eo thi lễ, giỏ lên, lại
để Hầu thị và cung nữ xuống.
Bàn kéo dưới vách núi không ngừng vận chuyển, từ rạng sáng cho tới tận
chiều, lúc này trên vách núi chỉ còn Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo và vài thị
vệ nữa, mọi người nói cười, đem đồ ăn cuối cùng ăn hết, Vân Diệp cười hì hì châm lửa đốt đình ấm, cùng Lưu Tiến bảo lên giỏ, lướt xuống như một
làn khói.
Người xuống cuối cùng là thủ lĩnh thị vệ, sau khi kiểm tra nhân số, giây cáp treo bị Lưu Tiến Bảo đốt, trên thừng có bôi mỡ trâu, hai đốm lửa
dưới chân núi mau chóng chạy vào tầng mây. Lúc này người trên đó giỏi
đến mấy cũng chẳng xuống được.
Loan giá của Trường Tôn thị vẫn dừng ở dưới vách núi, thấy mọi người
bình an xuống đất, lúc này mới khởi giá hồi cung, vì hoàng đế lệnh bà
lập tức trở về.
Biết rõ trở về sẽ bị phạt, tất cả mọi người vẫn rất vui vẻ, Lý Thừa Càn, Lý Thái, Lý Khác đều tới, nghe nói hoàn hậu đã xuống đất bình an, hoàng đế đang trên đường mới không tới nữa.
- Vân hầu, đường cáp treo lão phu làm ra sao?
Công Thâu Mộc nóng ruột nhảy ra đòi công, Vân Diệp trợn mắt nói:
- Vớ va vớ vẩn, ngồi bên trên chẳng thoải mái chút nào, bổn hầu vốn định hát vang một bài, kết quả lắc lư sợ không nói ra lời, may mà sống xuống đất.
Mọi người cười rộ lên, Lão Giang từ trong đám đông chui ra:
- Hầu gia, lão phu đích thân xem qua rồi, tuyết bao phủ mười mấy dặm,
mặt tuyết xốp mềm, không đi được, dù buộc chảo ở chân cũng chẳng đi
được, mặt đất còn đỡ chứ lên núi thì không xong, không cẩn thận một chút là rơi xuống vách núi. Lan can đá bị tuyết phủ kín, trên núi lạnh vô
cùng, chưa tới khai xuân đại khái không tan.
Vân Diệp nghe thế liền cởi giáp mềm trên người ra, từ lúc xuất hiện nguy hiểm lần đầu, bộ giáp này chưa từng rời người, cởi giáp ra toàn thân
khoan khoái, nhảy mấy cái tại chỗ, thấy nhẹ nhàng chưa từng có.
Trên đường về nhà, Vô Thiệt nhìn xung quanh, chỉ thấy mất đất nhô lên
một đụn tuyết, Cẩu Tử mặc áo choàng trắng chui ra, chạy mấy bước đuổi
theo xe ngựa, chui vào.
- Không phát hiện có gì khác thường, không có ai theo dõi.
Cẩu Tử báo cáo vội vàng rồi lấy bình rượu tu một ngụm, trốn trong tuyết không dễ chịu tẹo nào.
Gần cuối năm vốn là lúc đoàn xiếc tạp kỹ làm ăn tốt nhất, nhưng đoàn tạp kỹ bị Lý Hoài Nhân ngầm theo dõi kia đã chia năm xẻ bảy rồi, hỏi ra mới biết, trưởng đoàn mất tích, mọi người không có chỗ dựa, đành phân tán
tự tìm đường sống. Nghe được tin này Vân Diệp uống cả vò rượu lớn, say
ngất ở nhà, quỷ Vô Thường cuối cùng đã bị vây trên núi.
Có thợ săn nói trên đỉnh Ngọc Sơn xuất hiện ma quỷ, thường xuyên có tiếng gào thê lương truyền ra ...
Ngày hai mươi ba Tết, Vân phủ bao chùm trong không khí năm mới, lợn mua
về đã được mổ, mười mấy cái nồi lớn xếp hàng một, hôm nay phủ giết súc
sinh, qua ngày hai mươi ba sẽ không sát sinh nữa.
Quản sự đuổi một bày gà vịt ra, phó dịch quơ tay bắt, không cần nhìn, bẻ ngoéo cổ ném vào trong nồi lớn nhổ lông, giết gà vị bọn họ chú trọng
không thấy máu, cho dù Vân Diệp không quen, nhưng cuộc sống không phải
chỉ có một mình mình, nên kệ họ.
Vân Diệp dẫn Vân Mộ và Vân Bảo Bảo vào cung tặng quà tết, đó là thông lệ hàng năm của Vân gia, Trường Tôn thị là tiên sinh của Vân Diệp, nên lễ
nghi phải đầy đủ, năm nay tiến cung còn có Thì Thì, Tiểu Vũ, Địch Nhân
Kiệt, cả ba tới khấu đầu Trường Tôn thị, bà ta sớm muốn kiểm tra đám đồ
tôn rồi.
Mới tiến cung, Thì Thì liền mang lễ vật tới chỗ Dương phi, Trường Tôn
thị cũng không yêu cầu Thì Thì phải tới chào mình, Lý Ảm cười toe toét
ra đón, hành lễ với Vân Diệp, ân cần nhận lấy bọc của Thì Thì, hai người nói cười vào hậu cung.
- Thì Thì tỷ tỷ cũng thật là, gả cho tên vương gia vô dụng cũng vui vẻ
như thế, còn tận tâm may một cái áo lông rất đẹp, con xin cũng không
cho, nói là để tặng cho Dương phi, còn có một cái khăn choàng rất đẹp,
hoa mẫu đơn to như thế, không hiểu sao tỷ ấy thêu được, mượn tỷ ấy đem
khoe cũng không cho, cái đồ hẹp hòi.
Tiểu Vũ bất mãn nhìn Thì Thì và Lý Ảm, cảm thấy hai bọn họ không xứng,
Thì Thì dịu dàng, thuê thùa may vá giỏi, làm cơm ngon, nhất là bánh bao, hiếm có hơn nữa là võ công tốt, tường cao hơn một trưởng chỉ dẫm vách
tường có thể nhảy qua, lại còn xinh đẹp, Lý Ảm như con cóc.
Có điều Lý Ảm cũng biết điều, từ khi Vân Diệp hứa gả Thì Thì cho hắn,
tất cả thói xấu trên người tên này đều biến mất, trước kia còn nghe nói
thi thoảng hắn cùng Lý Hữu không lên lớp tới thanh lâu, hoặc hoành hành ở Trường An, nhưng hiện giờ đúng là điển hình trong các vương gia, ngay
đi lại cũng quy củ, trước kia ngông nghênh ai nhìn thấy cũng muốn tát,
tuy là huynh đệ với Lý Khác nhưng không thấy chút ưu nhã nào của vương
tộc.
Lễ vật Vân gia mang vào cung rất nhiều, cần phải tặng từ Lý Uyên, nay
ông ta chiếm lĩnh toàn bộ cung Thái Cực, tác oai tác quái trong đó, nghe nói Vân Diệp tới, cao hứng bảo thị vệ đón vào, thấy Vân Diệp dẫn theo
hai đứa bé mỗi đứa bê một cái hộp, hứng trí rời long ỷ, đích thân mở
hộp, càng nhìn càng mừng.
Trong hộp Tiểu Vũ đựng một quả đào cực lớn, là đào tiên, nặng tới một
cân, đỏ rực trông cực đẹp, lông tơ trên đó chưa rửa, Lý Uyên nhận lấy
hút một hơi, nói với Vân Diệp:
- Tiểu tử, mùa đao tìm được quả đào thế này không dễ, tâm lý này lão phu nhận rồi.
Lấy trên người một viên minh châu, đặt vào bàn tay vươn ra của Tiểu Vũ,
tiết mục này năm nào cũng có, bộ dạng nghịch ngợm tham lam của nàng
khiến Lý Uyên cười sảng khoái, vỗ đầu Tiểu Vũ:
- Muốn có quà năm sau lại tới.