Trường Tôn thị rất thích, nhận lấy ống trúc dùng ánh mắt hỏi Vân Diệp người
khác có không, thấy y gật đầu mới yên tâm ăn, bà không hỏi Vân Diệp tiếp theo phải làm thế nào, từ việc Vân Diệp còn tâm tư nấu ăn, chứng tỏ
chút nguy cơ này y không để trong lòng. Hầu thị cũng có, nhưng không cầu kỳ bằng ống của hoàng hậu, chỉ có ít bánh khô và xương dê, nàng chẳng
kén chọn, cầm ống đồng ăn ngon lành, những người khác phải đợi, Vân Diệp không mang theo nhiều dụng cụ nấu ăn.
Nghe nói phải ở trên núi một thời gian, thủ lĩnh thị vệ sai thị vệ tản
ra tìm kiếm củi, nếu như có thỏ gà rừng đóng băng cũng nhặt về, người
nhiều, đồ ăn không đủ, phải tìm cách khác.
Đợi mọi người ăn no rồi, Vân Diệp nhìn xuống vách núi, bảo với đám thị vệ:
- Nơi này có dù để nhảy, kiếm một người đeo vào nhảy xuống, tới thư viện báo tin, nói với họ chúng ta bị vây khốn trên núi, bảo bọn họ chuẩn bị
cáp treo. Cho các ngươi biết, ta cũng không biết người nhảy xuống có
chết không, tự nguyện đi, ta không điểm danh.
Sự thực chứng minh người sẵn sàng chết vì hoàng hậu rất nhiều, tranh cãi mãi cuối cùng một thị vệ rậm râu giành được việc này, Vân Diệp lấy từ
trong nhà đá ra một cái dù, đeo lên cho hắn, kiểm tra một lượt liền nói
có thể nhảy rồi, thừng buộc dù đã buộc sẵn, chỉ cần nhảy xuống, dù sẽ tự bung ra.
Thị vệ rậm râu tiếp nhận huynh đệ chúc phúc, thị lệ đầu lĩnh còn đỏ mắt nói:
- Từ hôm nay trở đi, cha mẹ ngươi là cha mẹ ta, con ngươi là con ta.
Vân Diệp đợi tới bực mình, nói:
- Có phải ngươi nhìn trúng lão bà của hắn không, mong hắn chết vậy à, ai nói nhất định nhảy xuống sẽ chết, một vạn người nhảy xuống chỉ có một
hai tên xui xẻo, đó còn là tỉ lệ toán học, khả năng xảy ra chuyện giống
ngươi cưỡi ngựa bị gãy cổ vậy, hắn cưỡi ngựa một lần, ngươi chúc phúc
một lần à?
Cái lưỡi rắn độc của Vân Diệp chuốc lấy một đống ánh mắt khinh bỉ, rậm râu quay đầu nói với Vân Diệp:
- Huynh đệ như tay chân, lão bà như y phụ, Bành huynh nếu nhìn trúng lão bà ta, không cần mong ta chết, cứ mang đi là được.
Sau đó không thèm nhìn Vân Diệp một cái, đi nhanh mấy bước lao ra khỏi
vách núi, một sợi giây thừng theo đó kéo dù bật ra, khí lưu bốc lên ở
sơn cốc thoáng cái nâng hắn lên, sau đó chầm chậm hạ xuống. Mọi người
tận mắt nhìn hắn bay quanh đồng tuyết , đều vô cùng vui sướng, rậm râu
cười vang vọng sơn cốc, tức thì lại khiến tuyết lở một mảng nhỏ.
Vân Diệp nhìn phương hướng, tên này nhất định rơi vào trong thư viện,
lúc này mới quay về sưởi ấm, ở ngoài một chút lạnh tới tê chân, quay đầu nhìn thấy Trường Tôn thị cũng đứng ở vách núi nhìn xuống, mặt đầy lo
lắng.
- Ngươi nói chỉ có một cái dù cho mẫu hậu dùng thôi mà, sao lại để người khác xuống?
Hầu thị vội vàng hỏi:
- Cô nhìn xem thứ đó nương nương dùng được à?
Vân Diệp vừa đi về phía đình ấm vừa giải thích cho Hầu thị, thoáng cái đầu đã có một đống tuyết.
- Vừa rồi ta đã xem, chúng ta chỉ có hai con dê, bốn con thỏ và chín con gà rừng, một trăm ba mấy người không chịu nổi ba ngày, mẫu hậu nói trời lạnh không thể thiếu cái ăn, nếu thiếu, người sẽ chết.
- Được rồi, không lấy cô ra đùa nữa, tên thị vệ đó tới thư viện rồi, một lát nữa cáp treo sẽ được dựng lên, chúng ta theo cáp treo xuống là
được, chuyện nhỏ xíu, giờ đem hết thỏ với gà dê nấu đi, tối nay mới khó
qua. Huống hồ trên đỉnh núi không lớn này hình như không chỉ có mỗi
chúng ta.
Thấy Vân Diệp cười gian, Trường Tôn thị cũng cười:
- Đỉnh núi còn có ai? Bản cung rất tò mò, bảo thị vệ đi bắt là được, ta
nghĩ người của bọn chúng nhất định không nhiều bằng chúng ta.
- Không tìm được nhưng thần dám khẳng định bọn chúng ở trên núi, vốn
định đợi nương nương xuống núi rồi sẽ phong tỏa, hiện giờ bớt việc rồi,
đợi ngày mai cáp treo lắp xuong, chúng ta cứ xuống, kệ là ai ở trên núi, chúng ta đợi khai xuân đi nhặt xác là được, chẳng cần lo, hắn dù có bản lĩnh ẩn mình giỏi tới mấy trước mặt thiên uy cũng vô dụng.
Vân Diệp làm rất quyết liệt, vì không cho kẻ địch chút dịp thừa cơ nào,
suốt cả đêm, toàn bộ hộ vệ đều không ngủ, trước mặt mỗi người có một
đống lửa, vây chặt đình ấm, Vân Diệp nửa canh giờ lại nhìn quanh xem có
sơ hở nào không, tiếng người huyên náo dưới núi cũng cả đêm không dứt.
Kẻ địch không xuất hiện, cả bóng ma cũng không có, thủ lĩnh thị vệ định
nói Vân Diệp sợ bóng sợ gió, nhưng thấy Vân Diệp bò trên mặt tuyết không ngừng tìm kiếm dấu vết nhỏ, cũng học theo bò ra, tìm kiếm con đường nhỏ ngoài đình, tìm tới chỗ sương mù, Vân Diệp không chịu tiến lên nữa, bò
ngược lại, đốt dây cháy, ném ra xa.
Uỳnh một tiếng, sơn cốc như nổ tung, tuyết đọng trên cành cây đều bị
chấn rơi xuống, tàn tuyết trên dốc vừa đắp lên đã lần nữa sụp đổ, thanh
uy lần này lớn hơn lần trước nhiều, Vân Diệp nhìn tuyết chôn vùi rất
nhiều cây lớn mới hài lòng vỗ tay đứng dậy, kẻ đó muốn ẩn nấp chỉ có
cách ẩn trong tuyết.
Hoặc không làm, hoặc là làm tới cùng, tuyết dù không thể giết chết đám
thần nhân âm hồn bất tán đó, vây hắn trên núi vẫn được, lần này mọi
người làm việc đều rất tùy ý, Trường Tôn thị tùy ý lên núi, Vân Diệp
không kịp chuẩn bị đã lên theo, tên theo dõi Vân Diệp hẳn cũng theo.
Suốt hai tháng ẩn nấp, Vô Thiệt mấy lần liền phát hiện tung tích của
hắn, đáng tiếc luôn để người ta chạy thoát, Vân Diệp chỉ cần ra ngoài là có cảm giác bị người ta bám theo, cảm giác này làm Vân Diệp muốn điên,
tên vương bát đản đó muốn lợi dụng loại tâm lý này khiến Vân Diệp nổi
điên, một khi bắt đầu điên cuồng, sẽ lộ ra sơ hở, bị người ta đánh
trúng.
Ba lần, hai tháng qua Vân Diệp gặp ba chuyện kỳ quái, Vượng Tài ra ngoài chơi trở về cứ muốn lấy đầu cọ vào lòng Vân Diệp mới thoải mái, lần này Vượng Tài cũng thế, Vân Diệp vừa định tới xoa đầu Vượng Tài thì bị Vô
Thiệt giữ lại, cẩn thận lấy từ mang tai Vượng Tài ra một cái gai màu hạt dẻ, kiếm một con gà để thử, chẳng mấy chốc con gà đó toàn thân đen xì
không cựa quậy nữa, Vân Diệp đoán chừng mình bị gai đâm phải cũng không
khác gì.
Vô Thiệt chỉ nhìn thấy một lão phụ nhân sờ Vượng Tà một cái, giữa ngón
tay có hàn quang, đuổi theo thì không thấy người, may mà về kịp thời,
nếu không phải nhặt xác Vân Diệp rồi.
Đi ra cửa cũng thiếu cũng nữa bị băng ở cửa đâm chết, cột băng to như cổ tay mà nói gãy là gãy ngay được, tới thư viện cũng bị đá lớn từ trên
núi rơi xuống, mẹ nó, trên ngọn núi đó không có lấy một tảng đá, toàn là núi đất, may mắn kéo xe là Vượng Tài, biết dụng mông chặn càng xe lại
đi ngược, nhìn tảng đá lăn vù qua trước mặt.
Thực tế mấy tháng này Vân Diệp rất ít khi ra ngoài, chỉ cần ra ngoài có
phiền toái lớn, đây là thời cơ duy nhất Vân Diệp có thể nắm bắt, chỉ
không biết người ta có mắc bẫy không.
Thị vệ kia tới thư viện, chẳng mấy chốc đội cứu nạn đã tới, một chiếc
thương cực lớn được nỏ tám trâu ghim vào vách núi, có dũng sĩ vác giây
thừng leo vách đá lên, đáng tiếc Ưng Chủy Nhai có tên này là bởi vì có
một bộ phận cực lớn nhô ra, dũng sĩ nắm lấy nỏ thương leo lên chỉ tới
được đáy bộ phận leo ra, muốn leo lên đỉnh núi thực sự là hi vọng xa
vời, tầm bắn nỏ tám trâu không đủ đạt tới đỉnh núi, khó khăn này làm sư
đồ thư viện tuyệt vọng.