Nhìn mấy điểm tiếp tế thưa thớt trên bản đồ rộng lớn, Vân Diệp chỉ còn biết
thở dài, quân nhân Đại Đường không sợ xuất chiến, chỉ lo hậu cần.
Thành trại ở Quan Trung chi chít, trăm dặm có dăm ba huyện thành, nhưng ở đây cách nhau cả ngàn dặm mới có một cái.
Đáng lẽ tới Bắc Đình thì qua Ngọc Môn Quan là thích hợp nhất, hiện không được, mùa xuân là lúc thành ma quỷ ngoài quan khủng bố nhất, tướng sĩ
Quan Trung chưa qua nơi kinh khủng như thế không khéo chưa đánh đã tan,
chuyện tướng sĩ từ Bắc Đình về tới Trường An còn nghe thấy tiếng ma quỷ
kêu gào, nửa đêm nổi điên giết người nhà mình, sau đó tự sát nhiều vô
số, cho dù không giết người cũng run rẩy rúc vào góc tường kêu cứu.
Vân Diệp không muốn bộ hạ mình cũng như thế, nên quyết định đi Dương
quan, tránh thành ma quỷ, đi đường vòng tới Lâu Lan, xem nơi tàng quân
mà Địch Nhân Kiệt chuẩn bị cho mình.
Tính đường đi, phải mất sáu nghìn dặm, dù mỗi ngày đi không nghỉ cũng
chỉ được năm mươi dặm, thế thì cũng mất tới bốn tháng, dù đại bộ phận
quân mình là kỵ binh, ngày đi trăm dặm thì cũng mất hai tháng, đó là cực hạn.
Vân Diệp ngây ra nhìn đường màu đỏ trên bản đó, đó là tuyến đường hành
quân mấy vị lão soái dày công chuẩn bị cho mình, lúc nào cũng đảm bảo
đại quân có hai tuyến được để đi, đảm bảo nguy hiểm bị phục kích giảm
xuống một nửa, nửa còn lại dựa vào Vân Diệp.
Hiện Hồ Tử tây chinh không chỉ riêng Đột Quyết, Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên
Đà, còn thêm vào các tiểu quốc của Tây Vực, khi Vân Diệp nhìn tình báo
thương đội của mình thống kê, chỉ muốn đập đầu vào tướng, Cô Sư, Lê
Hiên, Thân Độc, Hoan Tiềm, Đại Ích, Tô Giới ... Toàn là quốc gia quái
quái gì? Chẳng trách Lý Nhị cho rằng quyền hạn của Tô Định Phương không
đủ sử lý sự vụ, nhất định muốn mình tới.
Lòng phiền não rời lều ngẩng đầu nhìn bầu trời chi chit sao, lòng đột
nhiên sinh cảm khái vô cùng, lẩm bẩm vài tiếng, mặc kệ đất có sạch hay
không, nằm xuống, hai tay gối sau đầu, định ngắm nhìn trời sao thỏa
thích, nếu như có thể gặp một giấc mơ đẹp nữa thì càng tốt hơn.
Niềm vui ngắn ngủi thế thôi mà Viên Thủ Thành cũng không định cho Vân
Diệp hưởng thụ một mình, đồ tử đồ tôn của ông ta trải lên mặt đất một
tấm thảm tuyệt đẹp, lão già ngồi xuống, không nhừng lải nhải với Vân
Diệp nhận thức của mình về thế giới.
- Từ Tam Hoàng tế thế, Ngũ Đế định nhân luân tới này, chúng ta chưa bao
giờ có vùng trời đất rộng lớn như thế để rong ruổi, từ nam tới bắc phải
đi hết một năm, từ đông sang tây đoán chừng cũng phải đi hết một năm.
- Tiểu tử, quốc gia lớn như thế, đủ chúng ta vẫy vùng trong đó rồi, cho
nên ngươi đừng suốt ngày mặt mày nhăn nhó nữa, chúng ta phải có truy cầu cao hơn một chút.
- Ví như thần tiên? Ta chẳng có chút hứng thú nào với thần tiên hết.
Vân Diệp bực bội trả lời:
- Ngươi đương nhiên không có hứng thú, thứ đó người từng có, cho nên
ngươi không biết trân trọng, lão phu có thể tưởng tượng ra, khi đó ngươi còn nhỏ, chẳng hề có chút thiện cảm với trường sinh, vì ngươi cho rằng
mình còn sinh mệnh rất lâu để tận hưởng. Giống như nữ nhân, khi chưa có
thì lòng ngứa ngáy, có rồi thì chẳng qua chỉ đến thế, huống hồ khi ngươi có được thì còn quá nhỏ, không biết diệu thú trong đó.
Cái bình rượu Nhị Oa Đầu được Na Nhật Mộ cất giữ chứa đầy rượu ngon,
hiện nằm trong tay lão già, nói một câu lại uống một ngụm, nếu không
nghe thấy lão ta nói cái gì thì còn tưởng rằng đây là một vị cao nhân
phong độ lỗi lạc.
- Không phải, cảm giác của ta với lão bà sao càng sống với nhau lâu, lại càng thấy quý trọng? Trên đời này mỹ nữ nhiều như thế, chẳng lẽ ông có
thể kéo lên giường hết sao? Đến hoàng đế cũng không làm được, người khác ôm mỹ nữ mây mưa, ta ôm lão bà xấu ngủ khì, khó nói ai cao hơn ai được.
Viên Thủ Thành cười khà khà đổi giọng:
- Nhan lão đầu trước khi chết không nói cho ngươi chuyện liên quan tới
Hoa tư chi quốc? Lão già ta nói lung tung quen rồi, ngươi có thể không
tin, chẳng lẽ ngươi nghĩ Nhan lão đầu nói ngươi cũng không tin, lão già
đó là loại một chữ thừa cũng không chịu nói, lão ta nói đã gặp người của Hoa tư chi quốc là nhất định đã gặp.
- Năm xưa lão già đó nói với lão phu, năm Đại Nghiệp thứ năm từng gặp
một người của Hoa tư chi quốc, lão phu không hoài nghi chút nào, chỉ có
tên tiểu tử ngươi mới nghi thần nghi quỷ cho rằng lão già đó nói bậy,
cẩn thận lão từ từ trong mộ nhảy ra tìm ngươi tính xổ. Lão ta sống lâu
như thế mà chưa từng có một ai nói lão ăn nói lung tung, chết rồi lại bị tên tiểu tử nghi ngờ, ngươi nói xem, lão ấy có thể ngủ yên dưới mộ
không?
Thực ra đây chính là điều Vân Diệp nghi hoặc, Nhan Chi Thôi tuyệt đối
không thể nói dối, phán đoán ông cụ đưa ra không thể tùy ý phủ định, vì
đó là kết quả ông cụ đã suy xét kỹ càng.
- Tiên sinh có thể nói cho ta biết thần tiên trong mắt tiên sinh là gì
không? Rời núi lấp sông, hay là cưỡi mây đạp gió, rải đậu thành binh?
Cứ lải nhải nói chuyện thần tiên làm Vân Diệp bực mình:
- Muốn tìm thần tiên thì trước tiên phải định nghĩa rõ ràng về thần tiên đã, không thể giống đám tục nhân ở Trường An nhìn thấy chút chuyện thần kỳ là chụp ngay cái mũ thần tiên lên.
Viên Thủ Thành ngớ ra, ông ta sống lâu như thế, lần đầu tiên có người
muốn ông ta cho một định nghĩa chính xác về thần tiên, từ khi ông ta
hiểu chuyện cho tới nay, nhận định thần tiên là thần tiên, chưa bao giờ
nghĩ phân biệt, giờ đột nhiên nhắc tới khác biệt giữa người và thần tiên làm ông ta hoang mang.
- Đấy, ngay chính bản thân ông còn không biết thần tiên là gì, làm sao
đi tìm được. Ông nói thần tiên có thể bay, hiện giờ người ngồi khinh khí cầu bay lên nhiều lắm rồi, ông cho một con lợn lên nó cũng bay được.
Ông nói thần tiên sức khỏe vô cùng, hiện thư viện chế tạo ra cần cẩu, có thể khiến một học sinh yếu đuối dễ dàng nâng tảng đá nghìn cân, chẳng
qua chỉ là quay cái bánh xe, cuộn vài vòng dây thừng thôi, chẳng có gì
thần kỳ.
- Ông nói trường sinh bất lão, đây là điều đáng ghét nhất, ông đã là
điềm lành sống rồi, hơn muột trăm hai mươi tuổi, đến Bành Tổ cũng chỉ
sống một trăm ba mươi tuổi mà thôi, thế này đã là khó kiếm rồi. Ông kiếm được người trường thọ hơn ông không? Tiểu tử rất muốn bái kiến một
phen.
- Cho nên tiểu tử không hiểu, ông và đám người kia sao cứ một lòng đi
tìm thần tiên? Nhất định là ông biết Điền Tương Tử, bị ta bịa ra một lời nói dối nực cười, không ngại gian khổ tới bắc cực tìm thiên môn, cho dù cuối cùng thân tử đạo tiêu cũng không từ bỏ, nguyên nhân là vì sao?
- Không phải tiểu tử bất kính với tiên sinh, mà tiểu tử khinh thường
người có ý đồ trường sinh bất lão, tiên sinh cũng không phải ngoại lệ.
- Vì muốn trường sinh mà đế vương anh minh mất đi sáng suốt, bị đám lừa
gạt vờn trong lòng bàn tay. Vì trường sinh mà cao nhân trí tuệ sâu tựa
biển như Điền Tương Tử bị dị tượng thiên địa nho nhỏ làm đến chết cũng
hô không hối hận. Giờ tới tiên sinh, tiên sinh muốn có kết quả như thế
nào.
- Trong đầu tiểu tử chứa đầy chuyện kỳ quái, tiên sinh muốn dị tượng, ta nhất định có thể tìm thấy, ví như tiên sơn ngoài biển, như nơi Tây
Vương mẫu sống trên Côn Lôn, ta còn có ở trên hòn đảo xa xôi có vô số
người đá khổng lồ, không ai có thể biết tảng đá nặng mấy chục vạn cân
sao có thể chồng lên nhau, tiên sinh có muốn đi xem không?