Suối nước biến thành suối phun, sơn cốc biến thành hố lớn, đó là biến
hóa Vân Diệp mang tới, cầm ngọc bội hướng về phía mặt trời xem, không
thấy gì cả, có lẽ góc độ không đúng, chơi một lúc rồi thúc ngựa đi tiếp.
Vượng Tài đứng bên sườn núi hí lên với đàn ngựa ở chân trời rồi đuổi
theo Vân Diệp, bắt đầu kiếm cái ăn trong túi, với nó mà nói kỳ động dục
đã qua, cuộc sống quay lại quỹ đạo cũ.
Ngũ lễ tư mã đem nhất cử nhất động của Vân Diệp viết vào tấu chương,
phái tâm phúc ngày đêm đưa tới Trường An, miêu tả biến hóa của sơn cốc
cực kỳ đặc sắc :" Ngày mùng ba, Vân hầu đào suối, lát sau thủy long vọt
cao mười trượng, đất sụt ngàn xích, có u hồn gõ trống, lại có thần tiên
hiển thánh, khi mặt trời mọc, mọi thứ an định. Viên sư nói, nơi này
phong thủy tuyệt thế, muốn chôn nơ này, Vân hầu nói, nơi này mà mộ ngựa
mà thôi ..”
Lý Nhị cầm mật tín xem ba lượt, lại lấy tấu chương của quan viên địa
phương Lan Châu báo lên, bên trên có viết huyện Kim Thành có địa chất
nhỏ, rồng trở mình làm bách tính thất kinh, lập tức ổn định lại.
- Mộ ngựa? Cũng thoải mái thật đấy, thế cũng tốt, Bạch Ngọc Kinh nói cho cùng là hoa trong gương, trăng trong nước, hủy đi cũng không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc phong thủy tuyệt địa lại biến thành mộ ngựa.
Vân Diệp đặt ngọc bài theo góc độ ánh mặt trời, xem có biến hóa kinh
người gì, dưới hố lại đào được ngọc bài, do ai đặt? Mặt trời chiếu lên
ngọc bài, ba cái đầu tiên đều có bóng chiếu ra, chỉ cái cuối không có
gì, quái lạ. Vô Thiệt chưa từ bỏ, điều chỉnh góc độ lần nữa, vẫn không
có gì. Vân Diệp đưa hết ngọc bài cho ông ta:
- Ông thong thả nghiên cứu, tìm ra chỗ nào khác biệt nói với ta một
tiếng là được, đại quân sắp vào thành Sa châu, sự vụ phức tạp, ta không
có thời gian chú ý thứ này.
Y phủi tay xong bỏ lại một mình Vô Thiệt run run cho ngọc bài vào túi, cẩn thật cất trong lòng, sau đó bảo với Tiểu Miêu:
- Dám tới gần lều vi sư, giết không tha.
Đại quân không vào Sa châu, đó là thông lệ, khi hoàng triều Lý thị diệt
cha con Tiết Cử, các họ Trương, Tác, Tào, Âm, Lệnh Hồ đã dùng chiến công đổi lấy điều kiện đại quân không vào Sa châu, mỗi năm Sa châu cũng tiến cống cho Trường An, thực tế không chỉ Sa châu bị những đại tộc này
khống chế, mà cả Túc châu, Lương châu đều thế, đây là mối họa lớn.
Hà Tây là hành lang trọng yếu vào An Tây, Bắc Đình, với tính bá vương
của Lý Nhị sao có thể để lại mối họa này, Vân Diệp tới Bắc Đình, nhiệm
vụ trọng yếu nhất là diệt trừ ẩn họa.
Đại quân thay phiên của Tô Địch Phương cũng đang chậm rãi tới gần Sa
châu, trong thời gian ngắn đất Hà Tây có bảy vạn quân, đây là lực lượng
đủ diệt quốc. Vân Diệp không tin đại gia tộc đứng đầu là Lệnh Hồ Chu thứ sử Sa Châu có cách nào phản kháng được.
Quan viên thay thế Lệnh Hồ Chu đang ở hậu doanh, chỉ cần đại quân diệt
năm họ lớn kia, bọn họ lập tức tiếp nhận chính lệch địa phương.
Lý Nhị hiện giờ thấy trên mặt đất có cục đá vướng chân cũng khó chịu,
làm sao cho người ta cát cứ trên lãnh thổ của mình, Lý Nhị chưa bao giờ
cho rằng văn thư năm xưa ký kết có lực ước thúc gì, giận mấy nhà này
không biết tiến lui.
Mượn thương nghiệp qua lại giữa Tây Vực và Đại Đường, trong thời gian
ngắn Sa châu biến thành ấp lớn, thương lữ không dứt, hàng hóa cũng liên
tục rơi vào túi năm nhà này.
Khi rời Trường An, Vân Diệp có mang chút tiền bị Biện Cơ cướp hết rồi,
giờ nghèo rớt, Lý Nhị chính miệng dặn Vân Diệp, quân lương xuất chinh
của y đòi năm nhà n ày.
Nhà Quan Đình Lung ở Sa châu, Vân Diệp phái một đội binh sĩ đón cả nhà
Lão Quan ra, khi thê tử Lão Quan hỏi vì sao, đội chính đón người trả
lời:
- Đại quân sắp công thành, đại soái nhà ta và Quan thứ sử là chí giao, sao có thể để lão phu nhân bị chiến hỏa liên lụy.
Già trẻ Quan gia tức thì cuống lên, ngay chó mèo trong nhà cũng mang đi, chẳng hiểu sao lời này bị truyền ra ngoài, toàn bộ Sa châu rơi vào hỗn
loạn. Bách tính không hiểu đại quân nước mình vì sao lại đánh thành của
chính mình, người hiếu sự chạy lên tường thành, chỉ thấy đại quân đông
nghìn nghịt đang dần dần áp sát, xem dáng vẻ chừng không định tha cho
bất kỳ ai, bời vì cách công thành đánh ba bỏ một cũng không dùng.
Giết người là chuyện của Tô Định Phương, hiện Vân Diệp chỉ muốn lấy quân lương, sau đó đưa quan triều đình lên làm thứ sử là xong việc.
Vân Diệp thực ra không hiểu, Đại Đường đã bình an bao năm, bọn họ dựa
vào cái gì mà không giao Sa châu ra? Khi lập quốc vạn sự gian nan, Lý
gia đương nhiên giữ lời, khi đó chỉ cần giết được cha con Tiết Cử là đại thắng, chuyện khác từ từ tính, dù sao võ lực của Bá vương Tiết Cử không ai bì được.
Úy Trì Cung là mãnh tướng thiện chiến nhất của Lý gia cũng bị Tiết Cử
đập một sóc hộc ba đấu máu, dưỡng thương một năm mới lành, hiện nhắc tới Tiết Cử với Vân Diệp cũng mặt mày nghiêm túc. Thái tử Lý Kiến Thành bị
Tiết Cử đánh bại, Lý Nguyên Cát thiếu chút nữa bị bắt sống. Lý An Viễn.
Lưu Hoằng Cơ bị Tiết Cử bắt sống, đại tướng Mộ Dung La Canh bị Tiết Cử
chặt đầu treo lên cờ. Sau khi đại thắng, Tiết Cử dốc quân đánh Trường An thì bị Lý Nhị liều mạng chặn ở Tần Châu, khi đó Hà Tây, Lung Hữu đã mất sạch rồi.
Đúng lúc Lý Nhị đã hết kế thì Tiết Cử lại bệnh chết, nếu không đại quân
của Tiết Cử đã xâm nhập được vào Quan Trung, lúc đó thiên hạ về tay ai
còn chưa rõ, cho nên khi ấy chỉ cần có viện binh, điều kiện gì Lý Nhị
cũng chấp nhận.
Hiệp nghị đạt thành, các đại gia tộc kia chuẩn bị xuất binh thì Tiết Cử
chết, bọn họ chẳng tốn mũi tên đã kiếm được đại công, làm Lý Nhị ngày
đêm nơm nóp lo sợ phòng thủ Tần châu tức suýt chết, nếu biết Tiết Cử sắp chết thì ký hiệp nghị kia làm gì?
Lý Nhị luôn đợi mấy đại gia tộc kia mời triều đình phái quan viên tới Sa châu, như thế cấp cho các gia tộc kia ít danh hiệu vinh dự là điều nên
làm, kết quả đợi tới mười mấy năm không có tin tức gì, không nhịn được
nữa, Lý Nhị quyết định phái Vân Diệp đến hỏi, các ngươi muốn mạng hay
muốn giữ hiệp nghị kia?
Phái đại quân tới là để chinh phạt, không phải dọa ngươi một chút rồi đàm phán, cương đao rút ra không có máu là không cho vào.
Vân Diệp dẫn ba vạn bộ hạ viễn chinh, làm gì có chuyện để lại cái gai
trên yếu đạo về nhà, bất kể y có muốn hay không, vì an nguy của đại
quân, cũng không cho phép bản thân có chút thương xót nào.
Vân Diệp cưỡi Vượng Tài đứng dưới cờ chữ Vân, trống đang đánh, qua ba
lượt, đại quân sẽ công thành, dù cửa thành đã mở, Vân Diệp vẫn lệnh đại
quân leo thành xông vào, biểu dương vũ lực phải làm tới cùng, khiến tất
cả vỡ mật, giáp sĩ leo thành là cảnh tượng trong ác mộng mới có.
Lệnh Hồ Chu dẫn một đám người mặt như tro tàn từ trong thành đi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ta biết thế nào cũng có ngày này mà, ta biết thế nào cũng có ngày này mà.
Vân Diệp phất tay, một đội kỵ binh xông tới, tiếng kêu thảm vừa vang lên đã tắt ngúm, đợi bụi đất lắng xuống, những người kia đã biến thành tử
thi.
Ngũ lễ tư mã mặt lạnh tanh tới đếm xác thống kê, phát hiện còn có cái
tên chưa bị gạch đi, liền lần nữa lệnh gõ trống, danh sách này hôm qua
đã giao cho Lệnh Hồ Chu một bản, là danh sách giết người.
- Đại tướng quân, còn thiếu bảy người, đám người này vì tính mạng của
bản thân mà bấp chấp tính mạng cả nhà, xin Đại tướng quân hạ lệnh cho ti chức vào thành lùng sục.
- Lão Phạm, đây là ý chỉ của bệ hạ, chúng ta không làm trái được, đạt
được mục đích là quan trọng nhất, đừng giết người quá nhiều, sau đả kích luôn là vỗ về.
Phạm Hồng Nhất chắp tay vâng lời, đại đội giáp sĩ từ bốn phương tám hướng vào thành.
Vân Diệp xuống ngựa, ngồi trên ghế đợi tin, thảo nguyên sơ xuân vô cùng
khô ráo, máu thi thể chảy ra mau chóng bị đất hút hết, không có mùi máu
tanh quá nồng truyền tới.
Chưa tới trưa thì Phạm Hồng Nhất đã mang bảy cỗ thi thể tới, mang sổ cho Vân Diệp xem, Vân Diệp hỏi:
- Giết bao nhiêu.
- Theo lời dặn Đại tướng quân, không để liên lụy quá nhiều, chỉ chém ba bảy người.
- Báo lên đi, mời thứ sử Sa châu bắt đầu an dân, ba ngày sau đại quân xuất phát.
- Vâng.
Vốn chỉ cần phái vài tên cai ngục tới là xong việc, Lý Nhị lại muốn đại quân tới làm, thực ra là để trút hận thôi.