Hai người nằm một lúc, Đậu
Yến Sơn hét một đoạn trúc vào miệng quản gia, lại xé hai miếng vải lớn
sạch sẽ từ áo trong của mình, cười với quản gia:
- Sơn thúc, chịu đựng một chút, ta lấy mũi tên ra đây, đánh lửa của
chúng ta ướt cả rồi, không đốt lửa được, nếu không dùng lửa hơ vết
thương sẽ tốt hơn nhiều.
Quản gia nhịn đau gật đầu với Đậu Yến Sơn, ý bảo mình đã sẵn sàng.
Đậu Yến Sơn nắm lấy cán tên dùng sức rút ra ngoài, tên vừa ra, mang theo một vòi máu, Đậu Yến Sơn vội dùng vải trong tay ấn chặt xuống, lớn
tiếng nói quản gia cố chịu, rất lâu sau quản gia nhả gậy trúc trong
miệng ra, mặt trắng bệch run run nói:
- Thiếu gia, tiếp đi, rút hết số còn lại một lúc, để lâu, lão nô càng chịu tội nhiều.
Đậu Yến Sơn gật đầu, thấy máu không còn chảy mạnh nữa, liền buông tay
ra, nắm lấy mũi tên còn lại rút nhanh khi quản gia còn chưa kịp phản
ứng, sau đó dùng vải buộc chặt, lúc này mới thở phào, hai chủ phó cực kỳ mệt mỏi dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Vân Diệp đợi cơ hội này nãy giờ, thấy hai người bất động, liền chuẩn bị
mạo hiểm bơi qua, giết chết bọn chúng, ở trong hoàn cảnh này, nếu như
không ra tay trước, tới khi đó chết là mình, Đậu Yến Sơn văn võ song tu, không phải kẻ nửa vời như mình so được.
Đao, thương chuẩn bị đầy đủ, hông buộc sợi tơ, nếu như có chuyện bất ngờ vẫn có thể nắm sợi tơ bơi về, vừa mới xuống nước, bơi hai cái lại vội
bơi về, nhảy lên bãi cát như mông trúng tên, tát cho Vượng Tài đang thò
cái đầu lớn ngó nghiêng bốn phía xuống, không phải Vân Diệp không muốn
đi giết Đậu Yến Sơn mà là ở thượng du có một thứ như khúc gỗ mục bơi
xuống.
Vân Diệp quá quen thuộc nó rồi, con cá sấu kia lúc bỏ đi trông như thế,
hiện giờ không biết vì sao nước chảy chậm, Vân Diệp thiếu chút nữa không phát hiện ra nó.
Nấp ở sau cây long não len lén nhìn xem rốt cuộc con cá sấu đi đâu, nếu
như nó lên phía bên mình, Vân Diệp quyết định đem Vượng Tài nhảy từ thác nước xuống, ngã chết còn hơn nuôi cá sấu, coi như đền mạng cho đám con
của nó.
Con cá sấu trông có vẻ rất lo lắng cho trứng của mình, không chút do dự
leo lên bãi cát bên kia, quẫy đuôi đào cát, trứng lại mất rồi, con cá
sấu há miệng rít gào không ra tiếng, tìm kiếm hung thủ khắp nơi, đột
nhiên nó quay đầu sang phiến đá, nơi đó có mùi máu tanh rất đậm, đó là
mùi nó thích nhất, nhanh chóng bò tới dưới phiến đá, dùng đuôi chống ghé lên nhìn xem rốt cuộc có cái gì, tìm được hung thủ rồi, con cá sấu nhìn thấy vỏ trứng Vân Diệp nhét trong khe đá.
Rít lên muốn lao tới, Đậu Yến Sơn nghe thấy động tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy ngay một cái miệng lớn đầy răng cắn tới.
Hắn không hổ thẹn là trưởng thành qua bao nhiêu gian khổ, bên cạnh không có vật gì dùng được, kéo ngay quản gia nửa hôn mê nhét vào miệng con cá sấu.
Con cá sấu chẳng quan tâm, chỉ cần miệng có thứ gì là nó sẽ dùng sức
cắn, người cũng meo theo mép đá bò lên, Vân Diệp ở bờ đối diện cũng nghe thấy tiếng gào cực kỳ thê thảm.
- Thiếu gia, cứu ..
Quản gia bị con cá sấu ngậm trong miệng, tứ chi lắc lư yếu ớt, tiếng
xương cốt vỡ nát nghe rõ ràng, hiện giờ ông ta chỉ cử động được cái
miệng thôi.
Nhìn thấy con cá sấu lăn lộn trên mặt đất chuẩn bị nuốt quản gia đã bị
cắn làm đôi, hai chân Đậu Yến Sơn run rẩy, muốn quay đầu bỏ trốn, đáng
tiếc sau lưng chỉ có vách đá.
Không còn đường lui, Đậu Yến Sơn rống lên nhảy xuống, lúc này đừng nói
là một con cá sấu, cho dù là một con cự long thì Đậu Yến Sơn cũng không
chút do dự nhào tới.
Người của quản gia bị cắn đứt rồi, con cá sấu đang nuốt chân ông ta,
thấy Đậu Yến Sơn lao tới, còn lo lắng hô thiếu gia chạy mau, ông ta
chẳng hề biết thiếu gia đem mình nuôi cá sấu.
Đậu Yến Sơn vượt qua nửa thân tàn khuyết của quản gia, nhân lúc con cá
sấu ngẩng đầu nuốt mồi đâm một đao vào chỗ thịt mềm ở cổ, mũi đao sức
bén tiếp tục cắt xuống, con cá sấu bị trọng thương, miệng ngậm chân
người, không nhổ ra được, người rơi xuống bãi cát.
Đậu Yến Sơn không còn đao liền xoay người bỏ chạy, cảm giác hông bị chùy công thành đập vào, người bay lên, rơi bịch xuống phiến đá, tích tắc đó Đậu Yến Sơn không còn cảm giác ở hai chân nữa, miệng có máu tươi ộc ra.
Quản gia khi trút hơi thở cuối cùng trong mắt vẫn chứa đầy lo lắng, tới
chết ông ta cũng không chút hối hận vì sự trung thành của mình, chỉ có
tiếc nuối không sao tan biến được.
Đậu Yến Sơn nằm ngửa trên phiến đá, mắt ngây đơ nhìn con cá sấu lăn lộn
trên bãi cát, con thú này không sống được nữa rồi, bị đao đâm xuyên tim, chẳng còn mấy thời gian sống nữa, hắn nỗ lực kiên trì, không muốn nhắm
mắt trước con cá sấu.
Cả đời mong muốn lớn nhất là đồ long, ai ngờ gặp phải con giao long chưa gặp phong vân, đã khiến toàn bộ hùng tâm tráng chí của mình trôi theo
dòng nước.
Con cá sấu nằm im rồi, khóe miệng Đậu Yến Sơn hiện một nụ cười, chuẩn bị nhắm mắt lại hưởng thụ chút sinh mệnh cuối cùng của mình, lúc sống quá mệt mỏi, giờ đã tới lúc nghỉ ngơi.
Tích tắc nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy Vân Diệp để thân trần từ nước bò
lên, lại gặp cố nhân, Đậu Yến Sơn bỗng nhiên vui mừng, ít nhất có người
đem chuyện mình giết giao long kể cho tất cả mọi người nghe.
- Vân hầu, mấy ngày không gặp, phong thái như xưa, đúng là đáng mừng.
Đậu Yến Sơn biết vẻ ngoài của mình rất tệ hại, cho nên cố gắng để giọng nói nghe ung dung một chút.
Nhìn Đậu Yến Sơn một cái là Vân Diệp biết hắn hết cứu rồi, xương sống đã gãy, đầu xương trắng ởn lòi ra cả bên ngoài, có thể sống mà nói chuyện
bình thường thế này là kỳ tích.
Vân Diệp khom mình thi lễ:
- Đậu huynh ngàn dặm mà tới, tiểu đệ người chẳng có gì, đãi khách không tốt, mong huynh thứ lỗi.
- Có giao long đã là niềm vui bất ngờ, đâu dám cầu gì khác.
- Tiểu đệ có một quả trứng giao long, không biết Đậu huynh có muốn nếm thử không?
- Phải nếm thử chứ, ta và giao long kịch chiến, lưỡng bại câu thương,
giao long chết trước, ta ăn trứng nó, tẩu hỏa nhập ma mà chết, sau này
Vân hầu dạy cho đệ tử phải nói như thế.
- Tôn trọng kẻ dũng, điểm này ta có thể làm được, ngày sau ở Trường An
nhất định lưu truyền câu chuyện Đậu huynh đại chiến giao long, tàn hại
du hiệp, làm hoàng đế tròn mắt, làm bách quan kinh ngạc.
Đậu Yến Sơn cười không ra tiếng, miệng ghé vào quả trứng giao long Vân
Diệp đập vỡ, dùng toàn lực hút vào, vỏ trứng nhẹ bẫng, Đậu Yến Sơn liếm
môi, lẩm bẩm:
- Không gì ngon bằng.
- Đậu huynh, tới giờ có hối hận gì không?
- Vì sao phải hối hận? Vân hầu, đại trượng phu không thể sống sáng
khoái, vậy chết cho sảng khoái, ta khoái ý ân cừu, đấu tranh sinh tử,
nay chiến bại, chẳng qua là chết, trước khi chết còn có kẻ thù tống
tãng, có gì mà tiếc nữa?
Câu này nói bình thản, dường như chuyện phải nên như thế, Đậu Yến Sơn
thực sự ngay cả mạng sống của mình cũng không bận tâm nữa, hắn hại người vô số, người chết trên tay hắn cũng không ít, nhưng lại có kết cục lòng thanh thản. Vân Diệp muốn làm người tốt trong ý nguyện, nhưng khó khăn
chồng chất, đêm ngủ không yên, vậy là cớ gì?
- Vân hầu, ta sắp đi xa, có thể làm bài phú tiễn chân không?
- Ngươi nhìn cây tùng trên vách núi, ta lấy nó làm đề, hát cho ngươi.
- Rất hay, chỉ là mau lên, ta lo chưa nghe hết đã đi thì thật đáng tiếc.
Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.
- Chỉ bốn câu này thôi, ngươi cố chấp cả đời, chắc xuống âm phủ cũng
không chịu yên phận, ta chỉ còn các chúc ngươi tiếp tục kiên trì, chúc
ngươi có thời khắc mười vạn cờ diêm la.
Đậu Yến Sơn ngửa mặt cười lớn, cười cực kỳ khoái sướng, cười tới máu tươi trào ra, cười làm ngũ quan đẫm máu, rống lớn:
- Thống khoái.
Rồi bất động.
Bám chặt núi xanh chẳng buông ra,
Gốc mọc vững bền nơi vách xa.
Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.