Trong sơn cốc vang lên tiếng rền rĩ của đám khỉ, thi thoảng có con kêu la kháng nghị với cá sấu,
kháng nghị của kẻ yếu không có chút ý nghĩa nào, cá sấu báo được thù,
lại ăn một bữa no nê, thỏa mãn tuần thị bãi cát một vòng, nhìn thấy đuôi khỉ bị cắn đứt rơi trên bãi cát, mang nguyên tắc không lãng phí, nuốt
luôn.
Đám khỉ điên cuồng rung cây, tựa hồ dọa dẫm, con cá sấu mặc kệ, lại bới một cái hố cá, nằm đó đẻ trứng, nhìn con cá sấu đẻ trứng, Vân Diệp và
Vượng Tài đều phấn chấn, đồ ngon thì ai chẳng khoái.
Cá sấu đẻ trứng xong, đi vòng quanh xem thành quả của mình, còn dùng hàm cọ nhẹ, bộ dạng mẹ hiền trông đến là tởm, sau đó dùng chân sau lấp cát
nóng lên, còn lấy móng cào vài cái trên bãi cát, bộ dạng giảo hoạt tuyên bố "trứng không có ở đây", làm Vân Diệp muốn phì cười.
Con cá sấu chậm rãi trườn xuống nước, quẫy đuôi bơi ngược dòng, dòng
chảy siết không tạo thành uy hiếp với nó, cá sấu mẹ thường không rời
trứng của mình, cũng không vùi trứng đi, không hiểu vì sao con cá sấu
này lại rời con mình, đi ăn cơm à? Hay là làm việc khác.
Tên trộm trứng thực sự nhảy xuống, trong tiếng ồn ào của đám khỉ, bới
cát, cẩn thẩn đem bảy tám quả trứng vào giỏ bện bằng dây leo, đặt lên
bè, chuẩn bị rời đi, chỗ này không ở lại được nữa, đợi ngày mai con cá
sấu trở lại đếm trứng của mình, phát hiện không còn quả nào, chẳng biết
sẽ xảy ra chuyện gì, nói không chừng sẽ gác luôn bên trứng, thế thì
chẳng phải mình chết đói.
Ba cái bẫy đều không tệ, bên trong có năm con cá dài hơn một xích, hai
con đã chết, ba con sống nguyên, dùng dây leo xuôn mang cá, ném cả đống
lên bè, đợi Vượng Tài lên rồi, Vân Diệp chống bè bơi sang bờ đối diện,
trời âm u như sắp mưa to.
Tới bờ bên kia, Vân Diệp tức tối đấm đầu, mình bị cái bệnh thích bên
phải hại rồi, địa hình bên này rõ ràng rộng hơn bên kia nhiều, cây cối
lắm, còn có một mảnh rừng long não, loại rừng này không có thứ thứ đỉa
nước gì cả, chỗ thuốc sát trùng thiên nhiên này không phải đất lành của
sâu bọ.
Có mấy cây quýt dại mọc ngoài rừng cây, Vượng Tài sung sướng ăn một quả, kết quả là mua tới méo mặt, nước dãi chảy ròng ròng.
Lúc này chẳng chú ý được tới Vượng Tài nữa, trước tiên kiếm chỗ tránh
mưa đã hẵng hay, đi lên dốc, liền thấy một cái động, chỉ là bên trong
đen kịt không thấy đáy, đốt một cành cùi khô, ném vào mới phát hiện rất
nông, bên trong đen là vì bị khói hun, nơi này có người?
Sờ nơi ám khói mới phát hiện đã lâu năm lắm rồi, ngay cả tro than cũng
dính luôn vào đá, chỗ sạch sẽ ở cửa động còn có mấy hình vẽ đơn giản,
bút pháp đơn sơ, mang vẻ nguyên thủy, bị Ly Thạch giáo dục cưỡng ép bao
năm, bình tranh không thành vấn đề.
Nếu như có người tới được nơi này, chẳng phải sẽ có đường ra hay sao? Vân Diệp tức thì kích động.
Đây là quả núi rất có giá trị nghiên cứu lịch sử, chỉ nhìn câu chuyện
ghi chép trên nham thạch đỏ là biết, bộ lạc cổ đại sinh hoạt và lấy lửa
như thế nào, nếu như có sử gia nào nhìn thấy, nhất định sẽ mừng phát
cuồng, cho rằng thấy được kho báu.
Vân Diệp không phải sử gia, cho nên không quan tâm tới mấy chuyện đó, y
chỉ quan tâm có tìm được thật nhiều củi khô và đồ ăn trước khi mưa xuống không.
Củi khô nằm rải rác bên hồ, Vân Diệp cứ nhặt được một bó củi là dùng dây leo buộc lại chất lên lưng Vượng Tài, mình cũng vác một bó, người ngựa
qua lại giữa sơn động và bãi cát.
Trong vũng nước cạn có ít cá, nước chỉ còn lại một đoạn rất nông, bọn
chúng thổi bong bóng nương tựa vào nhau sống, nếu như có mưa to, sự kiên trì của bọn chúng sẽ được báo đáp, sẽ quay lại sông lớn sống tự do tự
tại.
Thật đáng tiếc, Vân Diệp nhìn thấy bọn chúng, một người có thể bị cơn
đói uy hiếp bất kỳ lúc nào không có lòng trắc ẩn nào hết, nhảy vào vũng
nước bắt đầu mò cá, bắt được con nào là ném lên bãi cát, chẳng mấy chốc
đã toàn cá giãy đành đạch, cho cá vào túi lưới, trong đó đã chứa đầy cá
lớn nhỏ, ngay cả con cá to bằng cái ngón tay cũng không bỏ qua, đây là
tát ao vét cá thực sự.
Sau khi tham lam xem xét một lượt, xác định không có cá lọt lưới y mới
rời đi, Vượng Tài thích ăn nhất là bồ công anh, bất kể non hay già đều
thích, dưới cổ còn treo lưới võng. Vân Diệp đào một gốc, nó liền lén lút ăn mất, đào rất lâu, Vân Diệp quay đầu lại nhìn, trong túi chỉ còn hai
ba cây.
Không nỡ mắng nó, đành đào tiếp, lần này túi đeo ở cổ Vân Diệp, lạc thú
lớn nhất ở chốn hoang dã chính là luôn có niềm vui bất ngờ, vừa mới rồi
còn sung sướng tìm được một đống lớn bồ công anh, lúc sau lại phát hiện
ra rất nhiều măng dưới bụi trúc.
Kiếm cái gậy chắc chắn đào cát, búp măng múp míp liền xuất hiện trước
mắt, cảm giác thu thoạch ai cũng thích, nó mọc trong xương chúng ta,
không liên quan tới nhân phẩm, giàu nghèo hay sang hèn.
Tới khi trên lưng Vượng Tái chất đầy măng Vân Diệp mới dừng tay, không
muốn cùng phải dừng, một tia chớp như cái đinh bá xé rách mây đen dày
đặc, hơn nữa mũi đinh ba còn đánh vào một cây đại thụ trên đỉnh núi,
chớp mắt cái cây đã biến thành bó đuốc lớn.
Vội vàng thúc giục Vượng Tài quay về động, Vân Diệp lấy dây leo buộc bè
trúc vào một cái cây lớn, để cho chắc, y quấn tới bảy tám vòng.
Sấm chớp liên tiếp, tiếng sấm chậm hơn tia chớp rất nhiều, đây không
phải là hiện tượng tốt, nói lên đám mây kia cực lớn, mưa sẽ không tạnh
ngay được.
Vượng Tài đứng ở cửa động đợi Vân Diệp, bên trong quá tối nó không dám
vào, theo thông lệ, Vân Diệp giăng sợi tơ dày đặc quanh cửa động, đảm
bảo không có thứ gì bò vào được, ở Nam Chiếu không có lưu huỳnh thực sự
không sống nổi, nơi này là thiên đường của côn trùng, thứ ngươi từng
thấy, cả chưa từng thấy mới là chúa tể ở nơi này, may là nơi đây có cây
long não, côn trùng không dám tới, ngay cả rắn cũng không muốn tới gần,
giống như con người bất giác tránh xa độc dược vậy.
Vân Diệp vẫn cứ rải một đống lưu huỳnh ở cửa động, ném vào đống lửa một
nắm côn trùng, hi vọng có thể đuổi hết côn trùng trong khe đá ra.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, cùng với khói cuồn cuộn bốc lên, có không ít thứ lúc nhúc bò ra, mem theo mép nóc cửa động bỏ chạy, trong đó có
con rết đỏ dài hơn một xích là bắt mắt nhất, bị Vân Diệp dùng gậy đập
rơi xuống, cuộn lại trên mặt đất, Tôn Tư Mạc khoái thứ này nhất, ông ta
cứ nói rết ở Quan Trung không đủ độc.
Còn có con nhện to bằng nắm đấm, Vân Diệp không dám chạm vài, trên lưng
nó có hình mặt người làm Vân Diệp biết rằng đây chính là nhện mặt người trong truyền thuyết, nếu bị nó cắn một cái, Vân Diệp phải tính tới chặt tay.
Đợi khói tan hết, Vân Diệp, Vượng Tài co mình ở cửa động bịt khăn ướt
trên mũi mới thở phào, từ giờ cái động mới thực sự thuộc về hai huynh
đệ.
Đem dây leo quấn hai bên vách đá, nơi đó có cột đá lởm chởm, vừa vặn để
bện võng, đặt xà ngang, trải cành cây chặt được lên trên, trên cùng trải thảm, một cái giường lớn xuất hiện.
Mặc dù mùi lưu huỳnh rất gay mũi Vân Diệp vẫn rất hài lòng, y chuẩn bị
cứ một khoảng thời gian đốt một lần, cứ nghĩ tới con nhện khủng khiếp là rợn người, khó ngửi một chút đành phải chấp nhận, đời sau ăn đồ có lưu
huỳnh cả đống rồi, chẳng phải còn sống phây phây đây à, hiện giờ còn chú ý gì nữa, sống được là do ông trời mở mắt rồi.
Vân Diệp rửa sạch toàn bộ cá rồi xuyên vào treo trên đống lửa nướng, gia vị chỉ có muối, thế thôi đã đủ Vân Diệp lại lần nữa cảm tạ ông trời và
Tham Qua rồi.
Trứng cá sấu để cho Vượng Tài bồi bổ thân thể, tội nghiệp, chỉ mới mấy
tháng thôi mà nhìn thấy cả xương sườn, mặc dù trông càng giống bảo mã,
nhưng Vân Diệp thích nhìn Vượng Tài tròn trịa cơ, Vượng Tài khi đó rất
có tướng phúc, ai nhìn cũng thích.
Một người một ngựa chen chúc ở cửa động chuẩn bị ngắm mưa, mưa lề mề mãi không chịu rơi xuống, chỉ
có sấm nổ không ngớt, tia chớp cũng không có hình đinh ba như lúc nãy
nữa, ngoằn ngoèo chẳng ra cái hình gì.
Đây là điển hình của ăn no rửng mỡ, con người một khi không lo cái mặc
là đứng ở trên cao, thích nhìn người khác bị xui xẻo, ví dụ như đề tài
kinh điển ở Trường An, chẳng biết viên quan bị chó sư tử cắn mất nửa cái hạ thể có thống khổ không, chỉ nhìn người toàn thành lấy hắn ra làm trò giải trí là biết nửa đoạn hạ thể của hắn bị cắn đứt đáng tiền thế nào.
Mưa mãi không xuống, Vân Diệp cũng chẳng còn hứng xem sấm chớp, vừa mới
quay về võng ngủ thì nghe thấy tiếng rầm rầm truyền tới, vội vàng thò
đầu ra, phát hiện mưa đã rơi xuống, chưa tới hai giây mà đầu đã ướt
sũng, con mẹ nó đây đâu phải mưa mà hà hất nước từ trên trời xuống.
Tầm nhìn tối đa là hai mét, cây cối gần xa biến mất hết, chỉ nhìn thấy
bóng mờ mờ của chúng, uy thế đất trời không ngờ tới nước này.
Mưa biến thành thác nước, cái chốn này có chỗ nào bình thường nữa không? Từ bên ngoài nắm thác nước có lẽ rất hùng vĩ, nhưng từ bên trong nhìn
không có tình thơ ý họa nào nữa, hơi nước lạnh ẩm cứ ra sức rúc vào
trong động, hết cách Vân Diệp đành chống ít cành cây ở cửa động, ít
nhiều ngăn được chút hơi nước.
Ngủ một giấc dậy, bên ngoài vẫn đen xì xì, trong động chỉ còn lác đã
chút lửa tàn, lập lòe phát ra ánh sáng hồng, trời còn chưa sáng? Nhìn
mức độ củi cháy thì đã qua rất lâu rồi, nói không chừng đã một ngày một
đêm, dù sao cái khúc gỗ to như bắp chân đã cháy hết sạch, do bụng cực
đói, cho nên Vân Diệp có khuynh hướng nghĩ mình đã ngủ một ngày mộ đêm.
Đốt lửa, cả sơn động sáng rực lên, mắt Vượng Tài chớp chớp, có vẻ không
thích ứng lắm, lửa bốc lên, hơi lạnh trong động lập tức lui đi.
Vân Diệp không có nồi, cũng chẳng có bát, chỉ có hai cái ống trúc, bên
trong chứa gạo rang, hiện giờ một ống đã rỗng, Vân Diệp hứng một ống
nước ngoài cửa động, cho gạo rang vào, đặt lên lửa, chuẩn bị nấu cháo.
Lột vỏ măng, lộ phần tươi non bên trong, cho Vượng Tài ăn, nhìn vỏ măng
vứt bừa bãi khắp mặt đất thì biến nó đã ăn một bữa rồi, bồ công anh cũng không thấy đâu nữa.
Lấy một con cá cho lên lửa nướng, cả động tràn ngập mùi cá nướng, cháo
trong ống trúc cũng đã sủi bọt, Vượng Tái nhai măng rau ráu, nếu như
không có vướng bận gì, sống thế này không phải tệ.
Lý Nhị đề phòng, đám quan viên thù địch, Vân Diệp chẳng bận tâm, cùng
lắm thì mình không làm gì hết, ẩn mình nơi phố chợ là được, đả kích nặng nề nhất của Vân Diệp là Mã Chu, vì đạt mục đích mà không từ thù đoạn,
không ngại vứt bỏ tình sư đồ, đồng môn, làm việc cực kỳ tàn nhẫn.
Hẳn bây giờ hắn đã rơi vào cảnh bị vạn người thóa mạ rồi, trên đời này
chỉ có hắn biết lo nghĩ cho bách tính? Bao nhiêu người khác thì không
sao? Việc mình làm là vì cái gì? Vì bách tính, vì trí tuệ tiền nhân, văn minh được truyền thừa, Đại Đường có thể sụp đổ nhưng chỉ cần thứ đó
không mai một, dân tộc mãi mãi cường thịnh, không lo bị ngoại tộc khinh
nhục, một triều đại tiến bộ hơn Đại Đường sẽ thay thế, mình tự nhận làm
việc quang minh chính đại, vậy mà cũng bị hắn tính kế.
Cá cháy rồi sao? Nhìn con cá nửa vàng vàng, nửa đen như than, cười khổ,
không dám lãng phí lương thực, mặt vàng còn ăn được, không ngờ gạo rang
thành cháo mà ngon ngọt như vậy, Vân Diệp húp hết ống cháo ...
Ngoài sơn động không nghe thấy tiếng mưa rơi nữa, tiếng thác nước sầm
sập cũng thấp xuống, một tia sáng xuyên qua cành cây chiếu vào cửa động, Vân Diệp vươn vai chui ra ngoài.
Mưa biến thành mưa phùn lất phất, bè trúc đã không thấy đâu nữa, cây
long não cũng đổ xiêu vẹo, trận lũ bất ngờ hôm qua cuốn tới tận cửa
động, bên hồ rất nhiều cây đại thụ đổ ngổn ngang, có cây to bằng cả vòng tay, bờ đối diện bị nước nhấn chìm, cái bờ đá kia có một con cá lớn mắc cạn đang nhảy.
Đột nhiên Vân Diệp nghe thấy tiếng người, không sai, đúng là tiếng người, một giọng nói bi phẫn đang khiếu nại với trời.
- Ông trời, Đậu gia ta rốt cuộc đã làm gì khiến ông thù địch như thế, vì sao lại hành hạ ta như vậy, làm ta thấy hi vọng rồi lại khiến ta ôm hận trở về hết lần này tới lần khác, vì sao?
Trong âm thanh tuyệt vọng mang theo chút điên cuồng, giọng nói này rất
quen, trừ Đậu Yến Sơn, không ai phát ra tiếng kêu đau đớn như thế.
Trong đội ngũ có vô số thám tử mà Đậu Yến Sơn vẫn còn sống được chạy tới đây, tên này đúng là mạng lớn. Không biết hắn đấu tranh với nước lũ thế nào, Vân Diệp rất muốn biết.
Một cái cây trôi tới, một cái cây rất lớn, nhìn cành cây to lớn, không sống mấy trăm năm thì không được như thế.
Đậu Yến Sơn ngồi trên cây, tay cầm một thanh đao, chém bừa bốn xung
quanh, sau có một người nằm gục, lưng còn cắm hai mũi tên, không biết
sống hay chết.
Đậu Yến Sơn phát hiện ra thác nước, kéo người bị thương bơi sang bờ đối
diện, hắn bơi rất tốt, chẳng mấy chốc tới bãi cát kia, không dừng lại,
vác người bị thương lên phiến đá, sau đó quay đầu lại nhìn cây đại thụ
trú thân cả hắn lao thẳng xuống thác.
Đậu Yến Sơn nhìn thấy con cá lớn há miệng đớp đớp kia rồi, chém một đao
cắt đầu cá, vội vội vàng vàng xé một miếng thịt cá mang theo cả vảy cho
vào miệng, tiếng rên rỉ của quản gia cắt ngang động tác của hắn, hơi do
dự, rồi vẫn cho cá vào miệng quản gia.
Thấy quản gia đã có thể nhai chầm chậm, sự nho nhã của hắn tựa hồ quay
về, lấy ở bên hông ra một con dao nhỏ, mắt đầu thong thả mổ cả, cẩn thận tách thịt, xương, da. Lấy dao đút cho quản gia một miếng, sau đó bản
thân mới ăn một miếng, quản gia vừa khóc vừa ăn, chỉ thấy đời mình sống
thế này là đáng rồi, vào lúc này dù con đẻ chưa chắc đã có hành động như thế.
- Thiếu gia, ăn nhiều một chút còn tích trữ sức lực, rời khỏi chỗ này,
lão nô sợ là không xong nữa, không thể liên lụy thiếu gia.
- Sơn thúc nhìn ta lớn lên, nay ta chỉ còn lại một mình thúc nữa thôi,
đám giòi bọ ở Trường An không xứng đáng mang họ Đậu. Lần này ta bị mỏ
vàng làm đầu óc mê muội, có tiền liền muốn chiêu binh mãi mã, bỏ qua
nguy hiểm tồn tại trong đó, hoàng đế Lý gia ngày đêm nghĩ cách giết chết ta, sao có thể để ta thoải mái chiêu mộ anh hùng tứ hải không làm gì.
Là ta sai, làm hỏng cả cơ hội phục hưng tốt.
- Thúc nhất định phải khỏe lại, ta dù phải cõng cũng đưa thúc ra khỏi Dã Nhân sơn, vừa rồi ta đã xem qua, thương thế của thúc không nặng, nghỉ
thêm một lúc ta sẽ rút tên, chúng ta ở xa, hai mũi tên này không còn
nhiều lực nữa, chỉ rách da thịt thôi.
- Đậu Yến Sơn ta hiện giờ gần như hai bàn tay trắng rồi, chỉ còn chủ phó chúng ta nương tựa vào nhau, ta không cho thúc chết, thúc phải sống
khỏe mạnh, tương lai còn trông nhi tử, tôn tử cho ta. Lão trời già cứ
đối đầu với ta, chúng ta không được mềm yếu, cũng không được lùi bước,
sau khi vượt qua gai góc, thế nào cũng tới cuộc sống tốt đẹp.
Quản gia khóc gật đầu, thiếu gia chỉ thiếu vận may, trí tuệ không thiếu, ông trời không cho cơ hội mà thôi, quản gia có lòng tin tuyệt đối vào
chủ tử của mình.
Đậu Yến Sơn đem bộ phận ngon nhất trên con cá đút cho quản gia, còn mình gian nan gặm xương, một con cá nặng hai cân thực sự không đủ cho hai
nam nhân đói khát ăn.