Sông ở Nam Chiếu khác với
sông ở nơi khác, có lúc đang sóng nước cuồn cuộn chảy thoáng một cái đã
thành dòng nước chảy rì rì, dọc đường đi Vân Diệp nhìn thấy rất nhiều
sơn động cực lớn nuốt chửng dòng nước, y khiếp hãi né tránh cổng vào
sông ngầm đó, địa hình dung nham tạo thành sông ngầm chằng chịt, y không có gan đi thám hiểm động dung nham, có thể trôi nổi trên mặt sông đã là một loại hạnh phúc.
Hai bờ tiếng vượn véo von,
Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng.
Con mẹ nó, Vân Diệp rất muốn biết tổ mẫu của Lý Bạch là ai, sao ông ta
còn tâm tình thơ thẩn được, mặt sông càng lúc càng hẹp, nước chảy càng
lúc càng gấp, bè trôi như ngựa phi, bên tai chỉ còn tiếng gió ù ù, sườn
núi trùng điệp trôi lại đằng sau như bay, phía trước còn có tiếng động
lớn đinh tai nhức óc, không phải nói, trước mặt là thác nước chó chết,
ra sức chèo vào bờ, nhưng sức lực cá nhân Vân Diệp trước dòng nước siết
không có chút tác dụng nào cả.
May quá, hình như trôi vào một cái hồ nước nho nhỏ, nước chảy chậm lại, nhưng tiếng thác đổ càng lớn, nhân cơ hội cuối cùng, Vân Diệp chống bè
tới bên bờ.
Vượng Tài nằm ở trên bè suốt hai ngày, vội vàng nhảy ngay xuống chỗ nước cạn, lăn lộn trên bãi cát bên bờ, Vân Diệp cắm cọc trúc xuyên qua bè,
cố định nó ở bãi cạn, cũng lên bờ, nằm ngửa mặt lên trên bãi cát ấm áp, y nghe thấy sống lưng của mình đang reo lên sung sướng, sau khi bị dày vò vô nhân tính suốt hai ngày hai đêm, khát vọng lớn nhất là ngủ một giấc
ngon lành.
Vân Diệp không thể ngủ, cũng không dám ngủ, cần phải tìm một chỗ ẩn thân an toàn mới có thể ngủ một giấc không phải lo lắng gì, đi nửa vòng
quanh cái hồ nhỏ, Vân Diệp phát hiện ra nơi mình đang ở đúng là nhà tù
thiên nhiên, lối vào duy nhất là dòng sông chảy gấp, còn lối ra duy nhất là thác nước, không biết bờ đối diện tình hình thế nào, theo Vân Diệp
thấy, không nên mang hi vọng quá lớn.
Leo lên mặt hướng về phía mặt trời, khái niệm này cũng chỉ tương đối
thôi, trong hèm núi một ngày chẳng có ánh mặt trời nhiều nhặn gì.
Có một chỗ bằng phẳng lõm vào, miễn cưỡng có thể che mưa gió, nhìn đôi
tay bị ngâm nước trắng bệch của mình, cười khổ, kế hoạch bỏ chạy hoàn
mỹ luôn xuất hiện sơ hở, theo quy tắc thám hiểm của đời sau là đi mem
dòng nước sẽ tới thế giới văn minh. Vân Diệp quên mất rằng đây là thời
cổ đại, không phải là thế giới có sáu tỉ người kia, chỉ cần chỗ đứng
được chân là có người, giờ tỉ lệ nhìn thấy con người quá thấp.
Toàn bộ Nam Chiếu không thể quá một trăm vạn người, về số lượng có khi
không so được với cả gấu mèo, lắc đầu xua đi những suy nghĩ lung tung.
Chặt một cành trúc nhỏ làm chổi, đem đống lá khô, cùng với phân chim bên trong quét hết đi, rồi trải thêm hai tấm thảm. Đây là cái nhà tạm thời
của mình, hiện giờ không nên suy nghĩ nhiều, mau chóng khôi phục thể lực mới là chuyện cấp bách.
Căng sợi tơ chi chít ở cửa động, cảnh cáo Vượng Tài không được chạm vào
sợi tơ, nó từng nếm mùi rồi, cho nên hiện giờ tuyệt đối không tới gần
trong vòng hai xích.
Nhìn thức ăn trong bọc, tâm tình Vân Diệp xấu đi, số lương thực này do
Tham Qua thu thập từng chút từng chút một trong nhà con dân của mình,
dùng làm lương thực dự trữ. Vân Diệp đói hai ngày cũng chỉ ăn rau dại,
nấm cho qua.
Nhìn cái bọc, nước mắt Vân Diệp không ngừng chảy ra, chưa bao giờ nghĩ
rằng có ngày mình lại nợ người khác một mạng, nợ tiền có thể trả, nợ
tình có thể trả, nhưng sinh mệnh với mỗi người mà nói chỉ có một lần,
cái bọc này quá nặng nề.
Gạo được rang chín, Vân Diệp nhét bừa vào miệng mấy miếng, lại cho Vượng Tài một nắm, sau đó thu lại, gối đầu lên bụng Vượng Tài ngủ.
Ngày hôm sau Vân Diệp bị hơi ẩm trong sơn cốc đánh thức, thấy Vượng Tài
khó chịu đi lại vòng quanh liền cởi sợi tơ ra, thả Vượng Tài đi, tự mình cũng tới bên bờ sông, vốc nước rửa mặt. Mặt sông phản chiếu thân ảnh
vặn vẹo của Vân Diệp, thời khắc này có lẽ đó mới là miêu tả chân thực về Vân Diệp, xưa nay y luôn là một người tâm lý méo mó vặn vẹo.
Trước khi tìm được lối thoát thì dự trữ đủ lương thực là đạo sinh tồn,
không dám lãng phí gạo rang nữa, dù Vượng Tài làm nũng cũng không cho.
Chặt một cây trúc, xẻ làm đôi, phạt hết mấu trúc đi, sau đó buộc lại làm thành một cái ống trúc, sau đó lại chặt một đoạn nữa, làm thành hình
lưới, bọc lên đầu ống trúc, một cái bẫy cá đơn giản đã làm xong. Cẩn
thận dùng ống trúc buộc vào tảng đá đầu thác nước, để nước chảy gấp qua
ống trúc, nếu như có cá chui vào, sẽ bị hút vào ống trúc, cuối cùng là
rơi vào lưới trúc, đơn giản mà hiệu quả, Vân Diệp làm ba cái bẫy như
thế.
Chặt một cây trúc vừa tay, làm mâu trúc, lại chặt vài đốt, khoát một cái lỗ ở đoạn trên cùng, đổ đầy cát vào đó, để trọng tâm của nó hướng về
phía trước, ném vài phát, một mũi thương không tệ, chỉ là độ chính xác
hơi kém.
Quay lại bãi cát, Vượng Tài dùng miệng ủi một thứ trong tròn, trứng
ngan? Nơi này có trứng ngan? Có điều nhìn cái miệng dinh dính của Vượng
Tài là biết nó đã ăn, quả trứng này là để cho Vân Diệp.
Không uổng công mình thương nó, Vân Diệp lấy khăn tay ra, lau sạch lòng
trứng trên miệng nó mới chuẩn bị xử lý quả trứng, có thể không không ăn
sống thì đừng ăn sống, tìm một phiến đá mỏng, đặt lên đó nướng khô, định ăn trứng tươi.
Đập một cái, không vỡ, lại đập thêm cái nữa, vẫn không vỡ, Vân Diệp gãi
đầu, quả trứng này làm sao lại cứng đến thế? Đập thật mạnh, vỏ trứng mới vỡ, nhìn lòng trừng đóng lại trên phiến đá, lòng sung sướng, chẻ hai
cành trúc nhỏ làm đũa, khi lòng đỏ sắp đông lại, Vân Diệp chuyển phiến
đá đi, miệng ghé vào lòng đỏ mút một cái, lòng trứng đầy miệng làm Vân
Diệp hạnh phúc suýt bật khóc, mặc dù hơi tanh, nhưng ở nơi hoang dã, chi tiết nhỏ này không cần để ý lắm.
Khi mặt trời xuất hiện ở đỉnh đầu thì Vân Diệp cuối cùng cũng biết mình
ăn trứng gì, một con cá sấu chưa tính đuôi đã dài hai mét nổi điên trên
bãi cát, cái đuôi quất cát tung tóe, há cái mồm lớn tìm tên trộm trứng
khắp nơi, tới ngay cả bụi trúc cũng không bỏ qua, cái miệng lớn cắn trúc to như cổ chân đứt hết, người quay hai vòng, đến khi bụi trúc nát bét
mới thôi.
Vân Diệp cẩn thận nằm úp trên mặt đất xem con cá sấu tàn phá khắp nơi,
Vượng Tài trốn thật xa, thường ngày thích phì mũi nhất cũng không phì
cái nào, vô tội như thánh nhân.
Trứng thì mình cũng ăn rồi, đương nhiên không thể trách Vượng Tài, vấn
đề là cái tai họa chết người kia, làm sao mới đuổi nó đi được.
Chuyện đánh nhau với cá sấu thì Vân Diệp không bao giờ nghĩ tới, nếu
nóng máu lên muốn làm anh hùng đồ long chọc vào thứ sát tinh đó thì khả
năng trở thành một đống phân cá sấu là rất lớn, vũ khí làm bằng trúc
không phải là đối thủ của nó.
Con cá sấu há mồm giật một dây bạch đằng, thứ dây leo này rất dai, dây
to bằng ngón tay cũng đủ treo năm ba tên Vân Diệp, nhưng bị con cá sấu
dễ dàng giật đứt.
Một con khỉ thành dê thế tội của Vượng Tài, vô ý nhảy lên một cái cây lẻ loi, cái cây bị con cá sấu cắn đứt, Vân Diệp phát hiện ra tốc độ của
con cá sấu cực nhanh, với thân thủ của con khỉ mà còn không kịp phản ứng đã bị nó ngoạn cả da lẫn xương trong miệng, chỉ nuốt hai cái, toàn bộ
con khỉ đã biết mất trong miệng cá sấu.