Dịch mã hỏa tốc tám trăm dăm vào hoàng cung, Phùng Áng và Vân Diệp lên danh
tấu lên, lần này Lý Nhị không nổi giận, lấy bút đỏ phê lên một công báo
do Bắc Đình đô hộ phủ đưa tới, liếc qua tấu báo của Tuyền châu, lẩm bẩm:
- Tuyền châu bị đánh tan, Thủy sư Lĩnh Nam bị đánh tan, quân dân chết
không dưới năm nghìn? Thuyền bị hủy quá nửa? Ừm, đúng là nghiêm trọng,
có điều hải tặc bị diệt là tốt, thủy sư Lĩnh Nam mấy năm qua thanh thế
quá lớn, gặp chút thua thiệt cũng nên, có Đại Đế trấn thủ ở đó, hẳn
không ai có dị tâm.
Nói xong ném tấu chương qua bên, mắt nhìn hai vùng An Tây, Bắc Đình:
- Tuyền châu chẳng qua là vảy ngứa ngoài da, hai nơi này mới là chỗ đế
quốc cần lo lắng, tư cách của Tô Định Phương chưa đủ trấn áp đáp kiêu
binh mãnh tướng. Chuyện Lâu Lan có vấn đề, trẫm không tin một thành bang lại vô duyên vô cớ biến mất, nếu do quân đội gây ra, trẫm muốn biết rốt cuộc là chuyện gì?
Phòng Huyền Linh đi vào đại điện, Đoàn Hồng đem tấu chương ở Tuyền châu
cho ông ta xem, xem kỹ một lượt, Phòng Huyền Linh thở dài.
- Thấy chưa? Vân Diệp tới giờ còn nói giúp Lô Thừa Khánh, rõ ràng là
phản bội hàng địch, bị nổ chết trên biển, xem Vân Diệp nói gì, chiến tử
trong quân doanh! Không phải là trợn mắt nói láo sao?
- Bệ hạ, Lô Thừa Khánh tước Phạm Dương quận công theo lệ hạ một bậc
thành Phạm Dương hầu, một hầu tước hàng địch, ông ta không cần thể diện, bất chấp sinh tử của người nhà, nhưng Đại Đường cần thể diện, Vân Diệp
làm thế là vì mọi người, thần cho rằng nên ngậm bò hòn làm ngọt là
thượng sách.
Phòng Huyền Linh không còn khí thế năm xưa, thay vào đó là sự ôn hòa, bị nói là tể tướng hóa giải, ông ta chỉ cười không giải thích.
- Làm như thế tuy dễ nghe hơn một chút, nhưng loạn kỷ cương, nay triều đường không còn lòng tiến thủ như xưa là vì sao?
Phòng Huyền Linh khom người đáp:
- Bệ hạ, nay vạn dặm phồng thịnh, Trường An đã ba lần di dân mà nhân
khẩu vẫn trên trăm vạn, trong thành mỗi ngày thu dọn rác rưởi cần vận
chuyển suốt ngày mới hết, phân người thải ngựa càng không kể xiết, có
câu Trường An an cư không dễ, hiện càng không dễ, quan phủ muốn an bài
chỗ ở cho quan viên cũng tốn nhiều công sức. Bệ hạ còn chưa biết, chỗ xa xôi ở Khúc Giang cũng đã chật kín người rồi.
- Nhân khẩu Ích châu, Dương châu, Lạc Dương cũng đang tăng mạnh, thuế má mấy nơi này nộp lên đã hơn thuế toàn quốc năm Trinh Quan thứ ba.
- Năm Vũ Đức, bách tính nghe thấy mở kho phát lương là ùn ùn kéo tới,
giờ tụ tập ở kho Thường Bình toàn là thương cổ trục lợi, bọn họ muốn mua lương thực sắp mốc với giá thấp về nấu rượu hoặc nuôi gia súc.
- Những chuyện này chẳng những vi thần sống ngần này tuổi còn chưa bao
giờ nghe tới, lật khắp sử sách cũng chẳng có một lời. Chí hướng lão thần theo đuổi sáu mươi năm đã hoàn thành từ sáu năm trước, hiện giờ cứ sống thêm một ngày lão thần cho rằng là lời rồi, nên không còn nghiêm khắc
như bệ hạ.
Lý Nhị cười phá lên:
- Chẳng trách hiện giờ khanh bỏ qua được thì bỏ qua, cuộc sống tốt lành
ai chẳng muốn, không muốn làm tới cùng, nói không chừng lại xảy ra thảm
cảnh như ở Tuyền châu, nhẫn nại vài năm, trẫm biết khanh muốn cáo lão,
đợi đám trẻ tuổi trưởng thành, khanh có thể về ngậm kẹo trêu cháu chắt
rồi.
- Sức khỏe Cao Dương hiện giờ ra sao? Sắp lâm bồn rồi phải không?
Phòng Huyền Linh vuốt râu nói:
- Hôm trước lão thần chuyên môn tới Ngọc Sơn mời Tôn đạo trưởng chẩn
mạch cho Cao Dương, Tôn đạo trưởng nói công chúa thân thể khỏe mạnh, lớn nhỏ bình an, hơn nữa có tám phần là nam hài.
Lý Nhị cũng vui lắm, Phòng Huyền Linh thấy sắc trời đã tối, cầm tấu
chương của Vân Diệp định đi, cẩn thận xin chỉ thị vụ án Lô Thừa Khánh
nên xử trí thế nào.
- Cách chức, bãi tước cả bảy nhà.
Phòng Huyền Linh gật đầu, Lý Nhị đã thi ân ngoài pháp luật rồi, đám
Trường Tôn Thuận Đức, Lưu Hoằng Cơ lần này khó thoát được kiếp nạn, cần
thông báo sớm, bảy nhà này từ khi biết thủy sư Lĩnh Nam bị đánh bại cả
ngày nấp trong nhà đợi thiên sư tới xét nhà. Với tính của Lưu Hoằng Cơ
có lẽ lúc này đã bắt đầu chém giết sủng thiếp của mình.
Phòng Huyền Linh vừa ra khỏi cửa cung, một đám huân quý liền vây lấy hỏi xem chuyện xử trí ra sao.
Phòng Huyền Linh nói với Đại nhi tử của Lưu Hoằng Cơ:
- Ngươi kết giao bằng hữu không tệ, Vân Diệp nói Lô Thừa Khánh chiến tử, không nói ông ta đầu hàng hải tặc, cho nên bệ hạ chỉ đoạt tước bãi quan mấy nhà các ngươi, thế này đã là kết quả không thể tốt hơn nữa. Còn
người là còn cơ hội, nhưng lần này bách tính Tuyền châu gặp nạn đều là
do các ngươi chơi đùa quyền lực mà ra, chuyện vỗ về Tuyền châu do các
ngươi làm, Vân Diệp tuy không đành lòng nhìn các ngươi máu chảy thành
sông, nhưng lửa giận của y lớn cỡ nào thì hẳn các ngươi tự biết.
Lưu Chính Vũ ngồi xụp xuống đất, lau nước mắt nói:
- Lưu gia hổ thẹn với vị huynh đệ này rồi, mai tiểu chất nam hạ tự mình
tạ tội bách tính Tuyền châu, cũng tạ ơn Vân huynh đệ không giết.
Trường Tôn Vô Kỵ thở dài, chắp tay sau lưng đi lên xe ngựa nhà mình, nói với Trường Tôn Thuận Đức:
- Nghe thấy chưa? Đều do các ngươi tạo nghiệt, không có bản lĩnh bắt
giao long mà dám sờ vảy nó. Chuyện của Vân Diệp trên biển đến ta còn
không dám xen vào, vì sao, vì không am hiểu, mấy năm qua các ngươi kiếm
được chút tiền mà mờ mắt rồi. Tộc thúc, ta không hiểu, sao các ngươi còn dám nhúng tay vào chuyện ở Lĩnh Nam? Hoàng hâu, thái tử, Ngụy vương đều có sản nghiệp ở nơi đó, thêm vào Vân Diệp, các ngươi đúng là giành ăn
từ miệng hổ.
Trường Tôn Thuận Đức bị đứa vãn bối này trách mắng vô số lần rồi, lần này đột nhiên nói:
- Sao lão phu cứ cảm thấy chuyện này do Vân Diệp bố trí, nói không chừng nữ hải tặc kia là người của y, lần này y mượn lực lượng của nữ hải tặc
đánh bại cả bảy nhà bọn ta, thủ đoạn cao minh lắm.
Trường Tôn Vô Kỵ cười nhạo:
- Nếu Vân Diệp có bản lĩnh này thì ta phục sát đất, sao, tộc thúc còn
chưa phục? Muốn tìm y đòi nợ à? Bất kể nữ hải tặc đó có phải là người
của Vân Diệp hay không, ta chỉ hỏi, lần này có phải người ta tha cho các ngươi hay không? Y không dồn các ngươi vào chỗ chết là phải bái tạ ơn
đức rồi. Tộc thúc, cứ thế đi, sau này đừng tới nhà ta nữa, có loại thân
quyến thế này, ta ngủ cũng không yên.
Lý Nhị ở tẩm cung nhìn thẻ bài huân quý chi chít trên tường, bảo hoạn
quan bỏ thẻ bài bảy nhà xuống, trên tường có chỗ trống, Lý Nhị thấy vừa
mắt hơn nhiều, ngắm nghía một chút rồi về tiền điện.
Thấy Trường Tôn thị và Âm phi đang đán cờ, liền đứng bên xem, không ngờ Trường Tôn thị quấy loạn bàn cờ nói:
- Ta biết muội có chuyện muốn nói với bệ hạ, đánh cờ cũng không yên tâm, ta không làm phiền nữa.
Âm phi nắm tay Trường Tôn thị nói:
- Chuyện này cũng cần tỷ tỷ đồng ý, thiếp thân muốn nói với bệ hạ và tỷ
tỷ chuyện hôn sự của Hữu Nhi, nó đã thủ hiếu hơn một năm rồi, chẳng lẽ
phải thủ hiếu đúng ba năm?
Lý Nhị cười:
- Tất nhiên rồi, Hữu Nhi đã thề thì phải làm được, trẫm biết nàng lo hôn sự của nó và Vân Nha, không sao hết, chúng đợi được. Vả lại mấy năm này e Vân Diệp không có thời gian, đợi y từ Lĩnh Nam về sẽ phải đi Bắc
Đình, đây là chuyện an bài trước, Hữu Nhi muốn có hôn lễ long trọng thì
phải đợi.
Âm Phi thấy Lý Nhị đã quyết liền cáo lui, để lại đại điện cho đế hậu.
- Bệ hạ thực sự chỉ muốn đoạt tước của toàn bộ bảy nhà sao? Lưu Hoằng
Cơ, Trường Tôn Thuận Đức, Đường Tĩnh An tuy đều là người có công, nhưng
sai lầm lần này quá lớn, Vân Diệp lại che dấu, thiếp thân có nên gửi thư trách mắng không?
- Không cần, giết người không phải lựa chọn duy nhất của hoàng đế, hiện
không chỉ đám Lưu Hoằng Cơ đã tụt lại mà lão thần như Đỗ Như Hối cũng
không theo kịp trẫm, mấy năm nữa đợi đám trẻ tuổi rèn luyện ra, những
lão thần đó có thể dưỡng già rồi, trẫm rất muốn bọn họ có kết cục tốt,
để tình cảm quân thần thành tấm gương ngàn đời.