Vân Diệp đặt đồng hồ cát lên bàn, hai canh giờ trôi qua, cát chỉ chảy rất
ít, Lý Nguyên Tường ghé mặt béo ú tới, cẩn thận hỏi Vân Diệp:
- Vì sao sắp đặt thời gian dài thế? Ngươi không sợ có chuyện ngoài dự liệu à?
Vân Diệp đặt móng giò xuống:
- Thói đời này ngày càng khó sống, tên ngu xuẩn như ngươi cũng biến
thành người thông minh, nữ nhân kiêu hùng như Cao Sơn Dương Tử càng
không thể xem thường, ta dám cược, nữ nhân kia chỉ cần ra biển là lập
tức lên thuyển nhỏ, để thuyền lớn kéo đi, đó là cách dự phòng vạn nhất.
- Phải bảy tám canh giờ qua đi ả mới thấy an toàn, mới lên thuyền, khi
đó thuốc nổ mới có hiệu quả. Thủy sư Lĩnh Nam còn lại chưa tới ba mươi
chiếc thuyền có thể giương buồm, hơn nữa qua trận chiến vừa rồi, vũ khí
trên thuyền đã tiêu hao bảy tám phần, Tuyền châu lại thành đống hỗn độn, không thể bổ xung, đánh trơ mắt nhìn nữ nhân đó rời đi, ta không cam
lòng.
Lý Nguyên Tường lấy tay đập đồng hồ cát, nhưng thấy không làm cát chảy nhanh hơn, vỗ bụng nói:
- Đó là vấn đề của ngươi, nói trước, trong tấu chương không được nhắc
tới ta, coi như ta chưa từng tới, chỉ cần thấy Nhị ca ta là chân ta run
hết lên rồi.
- Lý sư già như thế tự mình dạy ngươi, ngươi lại bỡn cợt lão nhân gia,
dù bệ hạ tha cho ngươi, thư viện cũng không dễ dàng tha cho ngươi, hành
vi này của ngươi ở thư viện sẽ bị phạt đắp giả sơn, ngươi tự làm hay để
ta phái người bắt ngươi đi?
Không ngờ Lý Nguyên Tường cảm kich chắp tay với Vân Diệp:
- Đó là chỗ ta cảm kích thư viện, mẫu thân ta thân phận thấp kém, sinh
ra ta là chuyện bất ngờ, có chút thông minh vặt phải giấu đi, tránh để
người ta nghĩ ta có hùng tâm tráng chí gì, ăn béo như thế là do mẫu thân ta nhồi, không ăn được vẫn ép ta ăn, đó là cách mẫu thân ta bảo vệ ta,
người cho rằng béo tốt trông ngu hơn.
- Ta thực sự rất thích đọc sách, nhưng căn cơ ta thấp, đành phải đóng giả kẻ ngu.
- Lý Cương tiên sinh là đại tông sư, mắt chuẩn vô cùng, nhìn ra tình
cảnh của ta, nên lão nhân gia mới tự mình muốn dạy, thực ra lão nhân gia không dạy gì cả, bảo ta cả ngày đi theo là để ta bớt được vài trận đòn, ta muốn sống thư thái thì phải sớm ngày tới đất phong, nên đá ta khỏi
thư viện làm ta mới mười một tuổi đã được phong vương rồi.
- Ta cảm kích lão tiên sinh còn không hết, làm gì có chút bất kính nào, cho nên ngươi trừng phạt là hoàn toàn vô lý.
Tên béo bi thương rơi lệ, có thể nhìn ra hắn vô cùng tốn kính lão tiên sinh, sinh ra trong hoàng gia chắc gì đã là may mắn.
Xử lý xong chuyện ở phủ thứ sử, cát mới chảy được một nửa, Phùng Áng bắt đầu tọa trấn Tuyền châu thu dọn hậu quả, Vân Diệp mang mười lăm chiếc
thuyền còn lại ra biển, Bàng Ngọc Hải đầu quấn vải trắng cũng sống chết
đòi ra biển, Lý Nghĩa Phù, Dụ Dân đều thế.
Một ngày một đêm đã thấy quá nhiều thảm cảnh, ba thiếu niên tràn ngập
lửa giận. Vân Diệp không tin Cao Sơn Dương Tử dám tới Di châu đối diện
với eo biển, nơi đó là sào huyệt của Phùng gia, con cháu Phùng gia không dưới vạn người, ả chưa dám tới đó tìm lấy cái chết.
Khả năng lớn nhất là thuận gió dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, càng xa
chiếc Đại Đế càng tốt, nên đội thuyền của Vân Diệp cũng theo gió mà đi.
Cát vẫn chảy, lúc này đã là rạng sáng, chân trời đã sáng lên, mặt trời
sắp xuất hiện, tất cả mọi người đi cả đêm mà không hề mệt mỏi, nhìn đồng hồ cát, khi cát chảy hết là lúc hải tặc tận thế.
Đông Ngư ngồi trên cột buồm dùng kính viễn vọng quan sát kỹ lưỡng bốn
xung quanh, cát sắp chảy hết, tất cả mọi người đều đổ ra mạn thuyền,
muốn thấy cột khói bốc lên trời.
Không có động tĩnh, rất nhiều người thất vọng, Nhân Hùng phân bua:
- Không thể nào, ta giấu thuốc nổ rất kín, dù tháo thuyền ra chưa chắc
đã phát hiện, hương cũng dùng loại không có mùi, nhất định mười canh giờ không thể sai, bọn chúng không thể phát hiện.
Khi mọi người đưa mặt nhìn nhau thì Đông Ngư la hét inh ỏi, mọi người
nhìn về phía trái rồi dồn hết sang mạn thuyề trái, chỉ thấy cả vùng khói lớn bốc lên trời, tiếng reo hò vang lên, thuyền trưởng không cần chỉ
huy, tự đồng điều chỉnh hướng thuyền.
Từ sáng sớm tới sau trưa, Vân Diệp không lòng dạ nào mà ăn, chỉ muốn sớm ngày thấy Cao Sơn Dương Tử chịu tội, mong ông trời để lại thi thể ả cho mình, thủy sư Lĩnh Nam trọng kiến cần đầu ả tế cờ.
Không ngừng có xác chết xuất hiện, gỗ vụn trôi nổi khắp nơi, Vân Diệp hạ lệnh mỗi cỗ thi thể đều phải lật lên xem, nhất là nữ tử.
Tìm được sáu cái xác nữ, không phù hợp với con số mười một, thi thể
Thành Cửu cũng đã tìm thấy, bụng thủng một lỗ, ngực bị mảnh gỗ đâm vào,
xác Lô Thừa Khánh cũng có.
Kết quả cuối cùng là hơn hai nghìn ba trăm thi thể, Đông Ngư lặn xuốn
biển, nhưng không thể tới đáy, vùng biển này rất sâu, không có đồ lặn
không thể nhìn thấy đáy biển.
Năm chiếc chiến hạm tìm kiếm kẻ sống sót khắp nơi truyền về tin tức tốt, họ tìm thấy hai mươi người sống, trong đó có hai nữ nhân, nhưng tung
tích Cao Sơn Dương Tử không thấy đâu.
Từ miệng tù binh biết được sau khi ra biển, Cao Sơn Dương Tử không ở
trên chiến hạm, mà lệnh tất cả mọi người kiểm tra xem chiến hạm có
thương tổn ngầm nào không, tới năm canh giờ sau xác định không có nguy
hiểm mới về chiến hạm.
- Chết hết rồi, chết hết rồi, thuyền bị nổ tan tành, người còn sống đều ở đây, bọn ta hết rồi, nếu là hán tử cho gia gia chết thống khoái.
Vân Diệp ném chúng xuống biển, khắp nơi toàn là cá mập, có con hung dữ còn húc vào thuyền.
Trời đã tối, hải đảo gần nhất cũng cách nơi này hai ngày đi đường, Cao
Sơn Dương Tử bị thương trước khi lên thuyền, không có khả năng thoát
được kiếp nạn.
Vân Diệp rời đi, biển khơi chỉ còn lại mảnh gỗ tan nát, mạn thuyền treo
đầy tử thi, đám cá mập cũng đi theo, một đôi mắt đỏ như máu cảnh giác
quan sát xung quanh, một đôi tay bị nước biển ngâm tới sưng phù bấu chặt ván gỗ trèo lên, rồi lại kéo theo một nữ nhân, đợi tới khi nữ nhân cuối cùng cũng lên rồi, bọn họ nhũn ra trên ván gỗ hôn mê.
Không biết qua bao lâu Cao Sơn Dương Tử tỉnh lại, mặt trời đã lặn xuống
biển, ả không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy đói khát vô cùng.
Tú Mỹ vẫn mê man, một thị nữ khác cũng vậy, Cao Sơn Dương Tử nuốt một
ngụm nước bọt, nhưng cổ họng khô như sa mạc, cá kiếm chỉ ban ngày mới
có, buổi tối cá kiếm không vọt lên mặt biển, ả không suy nghĩ, dùng chùy thủ cứa cổ thị nữ, giữ lấy thị nữ vùng vẫy, há miệng hút máu.
Tú Mỹ cũng tỉnh, kinh hoàng nhìn Cao Sơn Dương Tử như một ác ma, Cao Sơn Dương Tử ngẩng mặt đẫm máu lên, nói:
- Tới đây, uống tiếp, chúng ta muốn sống phải uống máu.
Tú Mỹ tựa hồ như bị bỏ bùa bò tới che đôi mắt trợn tròn của thị nữ, ghé
vào vết thương hút máu, đột nhiên ả thấy kỳ thực máu rất ngon.
Thị nữ chết rồi, Tú Mỹ muốn đẩy thi thể xuống, nhưng bị Cao Sơn Dương Tử ngăn lại, thi thể có thể giữ một ngày không hỏng, lúc này có chút thức
ăn luôn tốt.
Cánh tay Cao Sơn Dương Tử sưng vù, ả cởi vải ra, vết th ương bắt đầu
chảy nước vàng, Tú Mỹ lấy nước biển giặt sạch tấm vải, chấm nước biển
rửa vết thương. Cao Sơn Dương Tử ngồi khoanh chân trên tấm ván gỗ, mặc
cho Tú Mỹ không ngừng lấy nước biển rưới lên vết thương, cực kỳ đau đớn, nhưng ả không hề có phản ứng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời,
không biết nghĩ gì.
Tú Mỹ băng bó lại vết thương cho Cao Sơn Dương Tử, lấy mặt áp vào vai trần của Cao Sơn Dương Tử, nói nhỏ:
- Nếu mai chúng ta không bắt được cá thì công cháu uống máu của nô tỳ đi.
- Không đâu, hôm nay uống máu là kế quyền nghi, mai chúng ta sẽ bắt được cá kiếm, rất dễ ...