Cao Sơn Dương Tử không đi xa, ở ngay phủ thứ sử bên cạnh, đại quân tức tốc
bao vây phủ, trên đại môn treo một người, một trung niên to béo thấy Vân Diệp liền ục ịch chạy tới:
- Vân hầu, Vân hầu đừng tấn công, vương gia ở bên trong, tên Lô Thừa
Khánh chó chết tiết lộ với nữ hải tặc, nếu ngài tấn công, người đầu tiên bị chặt đầu là vương gia.
Giang vương Lý Nguyên Tường là nhi tử thứ hai mươi mốt của Lý Uyên, là
sản vật sau khi Lý Uyên bị Lý Nhị giam lỏng, năm nay mới mười ba tuổi,
vào thư viện vì quá ngu xuẩn bị Lý Cương không chút khách khí đuổi đi.
Mặc dù mới mười ba tuổi nhưng rất giỏi ăn, kỷ lục ăn thịt kho tàu do hắn sáng tạo ra, một mình ăn hết khẩu phần mười người, ngoài ăn thì sở
trường là ngủ. Lý Cương mới đầu thấy hắn đáng thương, quyết tâm dạy dỗ
để tương lai hắn có thể tự lập, không ngờ khi được Lý Cương dạy riêng
thì hắn lăn ra ngủ, không chút hối cải, bị Lý Nhị gọi là cục đá ương
ngạnh.
Có điều tên này cũng có ưu điểm, là tốt tính, gặp ai cũng cười, bị học
sinh khác trêu chọc cũng cười, làm học sinh bần hàn sinh lòng thương
xót, trong đó có người tên Bành Độ nói với hắn:
- Ta cả đời không muốn rời quê nhà Việt châu, cũng không có hùng tâm
tráng chí, chỉ muốn phụng dưỡng cha mẹ tới già, nếu vương gia có thể xin làm Giang vương vùng Mân Việt, ta sẵn lòng làm chúc quan cả đời không
rời vương gia.
Việt châu là nơi nghèo khó, không ngờ Lý Nguyên Tường lại đi xin Lý Nhị
phong làm Giang vương thật, Lý Nhị đồng ý, vì yêu cầu này không quá
đáng.
Lý Nguyên Tường là kẻ vô dụng chỉ biết ăn với ngủ, nhưng Bành Độ là nhân vật lợi hại, hơn nữa còn nói là giữ lời, từ chối trung xu chiêu nạp,
theo Lý Nguyên Tường tới Việt châu, làm Phòng Huyền Linh giận đập vỡ
chén.
Lý Nguyên Tường mười một tuổi làm Giang vương, chỉ hai năm dân sinh Việt châu đã chỉ kém hơn Hàng châu, chỗ bọn họ dựa vào thương mại qua lại
mật thiết với Tuyền châu. Một kẻ chỉ ăn với ngủ nên chi tiêu không
nhiều, Bành Độ nuôi hắn như lợn, toàn bộ quyền lực nắm trong tay hắn,
nên nói hắn là Giang vương còn hợp lý hơn, Lý Nhị biết nhưng chưa từng
truy cứu, vì để Lý Nguyên Tường quản lý thì Việt châu gặp họa, mà Bành
Độ là điển hình của hiếu thảo, bản thân cũng không lạm dụng quyền lực.
Lợn béo có thể giết, nhưng Lý Nguyên Tường thì không thể, Vân Diệp dám
khẳng định, nếu Lý Nguyên Tường chết, áp lực của Lý Nhị sẽ cực lớn, bản
thân y cũng gặp xui xẻo, vô cùng xui xẻo.
Hỏi quản gia vương phủ được thả ra mới biết Lý Nguyên Tường tới Tuyền
châu là chọn quà cho đại thọ của Lý Nhị, lý do này không ai nói được gì.
- Vân hầu, dù ngài coi thường vương gia ta, nhưng hơn ba trăm đứa trẻ
cũng bỏ mặc? Ba trăm phụ nhân cũng bỏ mặc? Cả quan viên lớn nhỏ của
Tuyền châu cũng bất chấp? Nữ hải tặc đó nói hiện giờ ngài lửa giận ngợp
trời, hẳn tính mạng hơn vạn tên hải tặc chưa đủ làm ngài nguôi giận, ả
cho ngài một đêm suy nghĩ, hiện trong phủ chỉ còn hơn ba nghìn hải tặc,
ngài cho mười chiếc thuyền, phá bỏ bánh lái chiếc Đại Đế, ả lập tức rời
đi, đồng thời thề vĩnh viễn không bước qua eo biển nửa bước.
Vân Diệp cười lạnh, tóm cổ quản gia:
- Món nợ của thủy sư Lĩnh Nam, của bách tính Tuyền châu, ả cho rằng có
thể tùy ý xóa đi à? Ả không vào eo biển thì lão tử đi tìm, ngươi đi nói
với ả, thuyền ta cho ả, bánh lái chiếc Đại Đế sẽ phá, mau xéo khỏi Tuyền châu cho lão tử, ta chỉ mong lúc này trong phủ có một mình vương gia,
như vậy ta có thể xua quân giết sạch bọn chúng.
Sát khí của Vân Diệp làm quản gia ngạt thở, gật đầu bò vào phủ, tên này
là người trung thành, vì chủ tử phế vật mà mạng cũng không cần.
Chẳng bao lâu Thành Cửu bụng quấn vải tắng đi ra, chắp tay với Vân Diệp:
- Vân hầu, tại hạ theo ngài ra hải cảng xem ngài phá bánh lái chiếc Đại
Đế, phá xong công chúa lập tức lên t huyền, ba canh giờ sau bọn ta sẽ
thả người trong phủ ra, người để lại mặc ngài xử trí.
Vân Diệp chẳng buồn nói chuyện với hải tặc, phẩy tay giao cho Lưu Nhân
Nguyện, bản thân ngồi trước cửa phủ thứ sử, đợi Lý Nghĩa Phù bẩm báo
tình hình thương vong.
Một canh giờ sau Lý Nghĩa Phù và Bàng Ngọc Hải toàn thân máu me tới bẩm
báo, bách tính Tuyền châu tử thương ngàn người, còn tướng sĩ của mình tử thương hơn ngàn người, con mẹ nó đúng là tai nạn.
Đám hải tặc bị bắt bị Lại Truyền Phong dùng xích sắt trói mười tên một
tổ đưa ra hải cảng, đợi vận chuyển tới đảo Con Cua, lần này Vân Diệp
không định tha cho bất kỳ tên hải tặc nào.
Bánh lái chiếc Đại Đế tháo ra thì dễ, lắp vào cực kỳ phức tạp, phải kéo
vào ổ thuyền tiến hành, dù thợ thuyền không ăn không ngủ cũng phải mất
ba ngày mới lắp xong. Cao Sơn Dương Tử lựa chọn phương thức tiện lợi
nhất giải trừ nguy cơ lớn nhất, ba ngày sau, chiếc Đại Đế muốn tìm mười
chiếc thuyền hải tặc ở biển khơi mênh mông là không thể.
Trời tối, Thành Cửu trở lại, chẳng bao lâu Cao Sơn Dương Tử dẫn đại đội
hải tặc từ phủ thứ sử đi ra, khi qua trước mặt Vân Diệp uyển chuyển thi
lễ:
- Lần này Vân hậu bị kẻ tầm thường làm hỏng chuyện, tiểu muội may mắn
đánh ngang tay, lần sau tranh phong trên biển, ai sống ai chết nghe
thiên mệnh vậy.
Vân Diệp âm trầm nhìn Lô Thừa Khánh trong đội ngũ của Cao Sơn Dương Tử:
- Ngươi là công gia, chẳng lẽ bất chấp già trẻ trong nhà, chuẩn bị theo địch?
Lô Thừa Thành tiều tụy cực điểm cười thảm:
- Tự tự cho mình là thông minh, nay gieo gió gặp bão, Lô gia chết chắc
rồi, họa tày trời này, dù lấy tính mạng toàn bộ Lô gia cũng không đủ bù. Lần trước bệ hạ diệt Lô tộc, ta vì là họ xa nên thoát nạn, lần này
không còn cơ may nào nữa, dù ta không chết cũng có vố số người khiến Lô
gia bị diệt môn, nếu đã thế, vì sao ta không trốn xa một chút, lấy vợ
sinh con, chết rồi còn có thể gặp liệt tổ liệt tông. Vân hầu thương hại
tha cho ta được không?
Vân Diệp nghe mà mà sống lưng phát lạnh, một kẻ ích kỷ đến thế đúng là
chưa từng có, để mặc già trẻ trong nhà chết, chỉ cần bản thân sống là
được.
Giết một con chó chỉ làm mình bẩn tay, xua tay bảo ông ta xéo cho nhanh, Cao Sơn Dương Tử không dùng chiến hạm Vân Diệp cấp mà tự chọn mười cái, tức tốc lên thuyền giương buồm đi xa, Vân Diệp không hề ngăn cản, nhưng nhìn theo mỉm cười.
Vân Diệp không đợi ba canh già, nhanh chóng vào phủ thứ sử, vào cửa thấy mọt đống tử thi trong sân, toàn là người Oa, phụ nhân và trẻ nhỏ bị
trói chặt ném ở góc tường, trên tường viết một hàng chữ :" Kính ngươi là người tốt, để lại cho ngươi lễ vật!" Ký tên Cao Sơn Dương Tử.
Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái đồng hồ cát, nhìn cát chảy xuống, lẩm bẩm:
- Ta là người tốt sao, vì sao ta không thấy thế?
Đại sảnh có một cái bàn cực lớn, bên trên ê hề thức ăn, một thiếu niên
đang ăn uống nhồm nhoàm, Vân Diệp ngồi xuống cầm cái móng gió lên chém
giết, tên béo vừa ăn vừa lúng búng nói:
- Cô vương biết Vân hầu không bỏ cô vương, ngươi là người lương thiện
nhất thiên hạ, khi ở thư viện cô vương đã biết rồi, ha ha ha, là cô
vương nói tốt mới khiến Oa nữ kia không giết người, cũng do cô vương bảo Lô Thừa Khánh nên đi theo ả, hai ngày qua mọi người giết chóc tới chùn
tay rồi phải không, cứ thế này mọi người cùng tốt có phải hay không.
- Có điều Vân hầu à, ngươi có cách cứu mạng viên quản gia kia của ta
không? Ta chấp nhận sau này giao dịch với Oa nữ kia, còn có giấy đảm
bảo, Vân hầu có thể lấy lại hết về không? Đó toàn là kế quyền biến để
cứu nữ nhân và trẻ nhỏ thôi, có điều nếu bị hoàng huynh ta biết thì ta
xui xẻo to, chuyện này Vân hầu phải giúp ta nhé.
Vân Diệp kinh ngạc nhìn tên béo như tòa núi thịt, y đột nhiên thấy mình
hình như nhìn nhầm người rồi, tên khốn này là kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Vương gia béo ngẩng đầu lên thở dài:
- Sư tử đá của Vân hầu còn có thể bay lên đè chết người, ta nghĩ bất kể
Oa nữ kia chọn chiếc thuyền nào thì cũng chìm phải không? Nói đi chứ, há hốc mồm ra làm cái gì?
- Mười cái thuyền đó không chìm, chỉ biến thành mảnh vụn thôi.
- Nổ à? Đáng thương cho viên quản gia kia của ta quả nhiên không về được nữa…
***
Nho giáo tạo nên một sản vật đặc sắc của Trung Quốc, đó là ngụy quân tử, quân tử rởm, quân tử Tàu.