- Đám tiểu tử, đây là cơ
hội cuối cùng cho các ngươi lập công dựng nghiệp, lấy ra hùng tâm của
các ngươi, các ngươi có chiến hạm kiên cố nhất, có đao kiếm sắc bén
nhất, đi đi, hãy tìm thấy Thái Dương thần quốc trước hạm đội phía nam.
- Ta biết uy danh của Vân Diệp trên biển làm các ngươi áp lực vô cùng,
nhưng không cần quan tâm, lần này y không ra biển, quan chỉ huy bọn
chúng cũng là người lớn lên ở phương bắc, không đánh lại Vân Diệp, chẳng lẽ các ngươi không có cả lòng tin đánh bại Trình Xử Lượng? Triệu công
gửi gắm hi vọng lớn vào các ngươi, lão phu đảm bảo, chỉ cần các ngươi
thắng lợi trở về, phong thê ấm tử là tất nhiên. Vân Diệp từng nói, biển
khơi là nơi so xem ai mạnh hơn, ha ha ha, so mạnh mẽ, đó là sở trường
của thế gia Quan Lũng chúng ta.
- Đám tiểu tử, đây là thời cơ trời ban, Vân Diệp thông minh cả đời lại
ngu xuẩn nhất thời, cho rằng một đi về phía nam, một đi về phía bắc lại
gặp nhau cùng một chỗ ...
Thần tử Đại Đường là thế, đám quan văn còn khốn nạn hơn cả bọn cướp, một bài phát biển kích động, lập tức lừa cho đám vương bát phía dưới huyết
quản muốn nổ bùng, kẻ nào kẻ nấy gân cổ hò hét, nhảy lên chiến hạm.
Trương Lượng đứng sau lưng Chử Toại Lương không nói một lời, nhưng lời
Chử Toại Lương nói thì ông ta không bỏ qua chữ nào, thở dài:
- Trên biển bất trắc thất thường, lúc trước còn sóng yên biển lặng, tích tắc sau đã cuộn sóng ầm ầm, mang một bầu nhiệt huyết ra biển là nạp
mạng, phó xạ, ông quá khích rồi đấy.
Chử Toại Lương cười nhẹ:
- Ra biển rồi sự cuồng nhiệt của họ sẽ lắng xuống ngay thôi, Trương công nhiều năm trú ở Đông Hải, có ý về Trường An không? Thế nào cũng phải an bài cho con cháu chứ, nghe nói ấu tử và mấy đứa tôn nhi của ông rất
xuất sắc, trong nhà lão phu có một tôn nữ, được chuyết kinh dạy bảo rất
tốt, hay là chúng ta kết thông gia?
- Lão phu là người mang tội, năm xưa may nhờ bệ hạ khai ân cho một con
đường sống, chỉ nguyện kiệt lực báo đáp bệ hạ, còn về chuyện con cái,
nếu chỉ đơn giản là kết thông gia, tôn nữ của ngài đâu tới phần khuyển
tử, ngài và Triệu công chẳng qua coi trọng cái ghế của ta mà thôi.
Trương Lượng lạnh nhạt nói:
- Lão phu nói thẳng, phó xạ đừng trách, đừng có hại con cháu, ta chỉ là
một kẻ không có lập trường, là con rối, còn sợi dây nằm trong tay bệ hạ. Cho nên chuyện kết thông gia thì thôi đi, ta chỉ cần đem hương hỏa
truyền xuống là yên tâm rồi, tương lai nếu Triệu công thắng, mong phó xạ nể tình Trương Lượng thân bất do kỷ, tha cho Trương gia một đường sống.
Chử Toại Lương chưa từ bỏ ý định:
- Lúc này ở trên triều đường không trắng thì đen, muốn xám xịt lẫn lộn
không được đâu. Trương công bao năm qua ở Đông Hải cũng kiếm đủ rồi,
chẳng lẽ không muốn đổi vị trí?
Trương Lượng ngửa cổ cười dài:
- Phó xạ, Trương Lượng này tự cho mình là giỏi bao năm, tới già mới
hiểu, thực ra làm quan chỉ cần không phạm kỵ húy, tham lam một chút
chẳng sao, theo sai người mới là phiền toái. Kẻ tráo trở mới bị người ta xem thường, Trượng Lượng này muốn đổi vị trí sẽ đi tìm bệ hạ, chứ tìm
phó xạ làm cái gì?
Chử Toại Lương không ngờ ngôn từ Trương Lượng sắc bén như thế, phất tay
áo bỏ đi. Trương Lượng lắc đầu, chuẩn bị lên thuyền, căn cứ của ông ta ở đảo Bồng Lai, theo luật không thể ở lại Đăng Châu lâu.
Mới đi lên thuyền, một nam tử tóc tai bù xù như dã thú đi tới bên Trương Lượng, dụng giọng điệu quái dị n ói:
- Con muốn ăn lão ta.
Trương Lượng vuốt mái tóc rối của hắn, cười hăng hắc:
- Không được ít, ít nhất giờ chưa được ăn, chủ tử chưa bảo chúng ta ăn, chúng ta không thể mở miệng, nếu không sẽ có họa ...
Vân Diệp ôm Lại Truyền Phong, đấm mạnh lên giáp ngực của ông ta, cởi áo
choàng khoác lên cho ông ta, sau đó vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể nhổ neo rồi.
- Đại soái cứ đợi, mạt tướng nhất định sẽ mang cho ngài kỳ trân đại soái chưa từng thấy, ha ha ha, đại soái bảo trọng, mát tướng đi đây.
Lại Truyền Phong phất áo choàng, cười lớn lên thuyền.
Hi Mạt Đế Á đứng bên cột buồm nhìn Vân Diệp, há miệng ra rồi lại nuốt
vào, sóng Động Đình hồ đem thuyền đã nhổ neo rời đi, mau chóng biến mất
khỏi tầm nhìn, trong mắt chỉ còn trời đất một màu, còn có đỉnh lầu Nhạc
Dương cao cao.
Quan Đình Lung đã chết, Hàn Thành còn sống, Tiền Thăng béo đã chết rồi,
chết năm ngoái, khi chết vẫn độc một mình, chức vị chưa bao giờ thay
đổi, ông ta là biệt giá thành Nhạc Châu. Còn về thứ sử là Vân Diệp hay
Thôi Tú thì với ông ta mà nói không khác biệt mấy.
- Tiền Thăng trước khi chết nói với hạ quan, ông ta tới âm phủ trông
thành Nhạc Dương, muốn hạ quan xuống cùng, có điều hạ quan mấy năm qua
giới sắc, không cho quỷ kế của ông ta thành công. Nhưng gần đây ông ta
lại xuất hiện trong mộng, xem ra ngày tháng của hạ quan cũng không còn
nhiều nữa, tòa thành lớn như vậy, ai nỡ rời đi. Nhưng không chết không
được, có kẻ chửi hạ quan không chịu chết rồi, muốn hạ quan chết cho mau
để nhường vị trí cho người ta.
Lời của Hàn Thành vẫn chưa bao giờ làm Vân Diệp vui vẻ cả, Thôi Tú làm
ăn kiểu gì đấy? Sao mấy năm qua thay đổi lớn thế? Lòng người thật khó
dựa vào được, mình đem toàn bộ sự chú ý đặt vào quân đội, chuyện địa
phương ít nhiều không chiếu cố được, mà Trường Tôn Vô Kỵ gần đây mượn
thế rất mạnh, Thôi Tú đã không chống lại được.
- Vân Thọ là quan tòng ngũ phẩm, thăng lên một cấp tới Nhạc Châu làm thứ sử không thành vấn đề, đất phong của Trường Tôn Vô Kỵ ở Triệu Châu, thứ sử nơi đó chẳng phải Trường Tôn Hoán nhi tử của ông ta sao? Chúng ta có sao học vậy, thứ sử Nhạc Châu sẽ là Vân Thọ, tương lai đổi thành Vân
Hoan, để xem Trường Tôn Vô Kỵ làm được gì, Thôi gia thật ngu xuẩn,
chuyện chưa rõ ràng đã chọn phe rồi.
Hàn Thành mở miệng cười:
- Đại công tử mà tới thì tốt nhất rồi, như thế hạ quan và Tiết Vạn Triệt không cô đơn nữa, hầu gia mấy năm qua không quản chuyện địa phương, địa bàn của ngài bị người ta ăn mòn gần hết.
- Chúng ta có thời gian mà, so với Trường Tôn Vô Kỵ thì ta chỉ là đứa
trẻ con, chỉ cần không làm chuyện phạm húy, kẻ thắng lợi cuối cùng sẽ là ta, ông nói xem, đám người kia không nhìn thấy điều này à? Sao nóng vội thế?
Hàn Thành lắc đầu:
- Bị cái lợi làm mê muội đầu óc, không nhìn thấy tương lai, cho rằng
Trường Tôn Vô Kỵ sắp thắng lợi rồi, vì giữ vinh hoa quá khứ, ai quản
chuyển sau này.
Vân Diệp lên thuyền, Hàn Thành theo sau, không thấy Thôi Tú đi tiễn, nói lên tên này dứt khoát cắt đứt với Vân Diệp. Ý chỉ của hoàng đế là muốn
Vân Diệp kiểm tra hạm đội phương nam, chuyện đã xong liền không ở lại
được nữa, có lẽ Trường Tôn Vô Kỵ cố ý an bài, sợ Vân Diệp ra tay với
Thôi Tú.
Vân Diệp vỗ lan can nói:
- Trường Tôn Vô Kỵ quá lắm, thành Nhạc Dương là đất phong của ta.
Xưa nay Vân Diệp đã nói là làm, không chần chừ, vì thế Trường Tôn Vô Kỵ nằm nghiêng trên giường, tay lật văn thư, thấy Dương Nguyệt Lễ bị điều
tới Bắc Hải liền thở dài, vốn định lợi dụng người này một chút, hiện xem ra không được rồi, thủy sư Trường Giang đổi thống lĩnh, là một người xa lạ mà mình chưa nghe thấy bao giờ, tên là Lưu Nhân Quỹ, tưởng có liên
quan tới Lưu Nhân Nguyện, lật xem lý lịch mới biết không liên quan gì
cả.
Vân Diệp luôn có được nhân tài vào lúc cần người nhất, Trường Tôn Vô Kỵ
cứ nghĩ tới đám học sinh nhốn nháo trong thư viện là thấy huyệt thái
dương nhâm nhẩm đau, cho dù mình mua chuộc bao nhiêu người cũng không
sánh được tốc độ tạo máu mới của Vân Diệp, thư viện Ngọc Sơn là kho nhân tài khổng lồ, học sinh nơi đó lại thân cận với Vân Diệp, dù sao cũng là sư đồ mà.