Ngưu Kiến Hổ vào ngự sự đài, dâng thư đàn hặc thứ sử Triệu châu Trường Tôn Hoán mười việc họa quốc hại dân, mỗi điều đều có chứng cứ xác đáng. Theo lý mà nói Trường Tôn
Vô Kỵ không thấy được tấu chương này, nhưng Ngưu Kiến Hổ hình như quên
mất Trường Tôn Vô Kỵ là phó xạ môn hạ tỉnh, nên tấu chương này được đặt
lên bàn ông ta.
Trường Tôn Vô Kỵ cười, đây là lời cảnh cáo của Vân Diệp, chẳng có gì to
tát, Vân Diệp sẽ không làm quá đáng, cảnh cáo chẳng qua là tống tiền
chính trị thôi. Khi ông ta thấy Trình Xử Mặc cùng Úy Trì Bảo Lâm cùng
tiến cử Vân Thọ làm thứ sử Nhạc Châu liền hiểu Vân Diệp muốn làm gì.
Thôi Tú xong rồi, Vân Diệp đang cho ông ta một lựa chọn, muốn giữ Trường Tôn Hoán thì phải bỏ Thôi Tú, nếu không Vân Diệp sẽ hạ thủ với Trường
Tôn Hoán.
Trường Tôn Vô Kỵ ho khù khụ, Trường Tôn Hoán rõ ràng là phò mã, lại
thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không có nửa phần vững vàng của Xung Nhi,
lại dám chọc vào người của nhà Độc Cô lão thái thái, không biết sống
chết.
Ai cũng biết Độc Cô gia nhiều mỹ nhân, nhà này có ba vị hoàng hậu, nhưng tính tình không tiện bình luận, chẳng ai muốn dây vào, Trường Tôn Hoán
lại đâm đầu vào, làm Trường Tôn Vô Kỵ chỉ muốn xé xác hắn.
Có điều dù sao cũng là thân nhi tử, Thôi Tú chỉ là con cháu chi phụ của
thế gia đã đi xuống làm sao so sánh được, trước kia mình lo chọc giận
Vân Diệp, không đồng ý Chử Toại Lương tiếp xúc với Thôi Tú, vì dù gì nơi đó là đất phong của Vân Diệp, trắng trợn khoét tường của người ta như
thế quá khó coi.
Trường Tôn Vô Kỵ rút tấu chương của Ngưu Kiến Hổ cho vào bếp lò, phê hai chữ "có thể" vào tấu chương của đám Trình Xử Mặc. Vân Thọ đảm nhận thứ
sử Nhạc Châu, hoàng đế không có lý do gì không đồng ý, năm xưa chính
hoàng đế cố gán tên các châu phủ lên các gia tộc.
Trăng đã lên giữa trời, cửa bị đẩy ra, Lý Nghĩa Phù cười ưu nhã bê một bát cháo vào:
- Phó xạ hãy nghỉ ngơi chốc lát, húp chút cháo nóng cho có tinh thần.
Người trẻ tuổi muốn tiến bộ, lấy lòng thượng quan tuổi cao là chuyện
thường tình, huống hồ Lý Nghĩa Phù là người tài hoa xuất chúng, cho nên
Trường Tôn Vô Kỵ cười đặt sách xuống, được Lý Nghĩa Phù đỡ ngồi dậy.
- Phó xạ, cháo hôm nay không tệ, không cho chút hương liệu nào, chỉ có
gạo trân châu thông Hưởng Thủy, phụ thân ở Hà Bắc mang cho ti chức một
ít. Loại gạo này rất cứng, nhưng chỉ cần sức lửa đủ, là thứ nấu cháo
ngon nhất ...
Trường Tôn Vô Kỵ khẽ ngấy bát cháo, quả nhiên là đồ tốt, mỗi hạt gạo đều no đủ, hạt gạo xanh nhạt đặt trong bát sứ trắng trông vô cùng vừa mắt,
chưa ăn đã có mùi thơm đặc trưng của gạo luôn vào mũi.
Ông ta đã quen nửa đêm có thuộc hạ trẻ bê cho mình bát cháo nóng rồi,
điều này khiến cho vị đạo lão cao tuổi cảm thấy sự tôn trọng xuất phát
từ nội tâm, còn có ấm áp của gia đình, ông ta rất thích loại người trẻ
tuổi thông tuệ như Lý Nghĩa Phù nhìn mình một cách sùng bái.
Trường Tôn Vô Kỵ húp cháo xong, lau miệng cười:
- Cháo được lắm, nói đi, ngươi tham dự biên soạn (Tùy Thư ) có chỗ nào không hiểu, nói xem lão phu có biết không?
Lý Nghĩa Phù ngượng ngùng chắp tay nói:
- Chút tâm tư này của ti chức không qua nổi pháp nhãn của phó xạ, lần
này ti chức biên soạn ( Lý Mật truyện), các tiên sinh trong thư viện có
nhiều ý kiến khác nhau, Nguyên Chương tiên sinh cho rằng người này nên
đặt vào sử sách bản triều chứ không phải ( Tùy Thư), cho nên ti chức
muốn nghe ý kiến phó xạ, ngài tận mắt thấy người này, có quyền phát ngôn nhất, người khác nói chỉ là nói xuông ...
Nhắc tới tên Lý Mật, ánh mắt Trường Tôn Vô Kỵ trở nên xa xăm, nhớ lúc
mình lần đầu gặp Lý Mật, đó là nam nhân oai hùng, trong mắt không có
người khác tồn tại, sau khi bị Vương Thế Sung đánh bại vẫn trà trề tự
tin. Lúc đó ông ta đã cưới Độc Cô thị biểu muội của tiên đế, mỹ nhân
kiều mị, anh hùng tài ba, ai cũng nói bọn họ là một nhân duyên tốt ...
Tới khi bị Thịnh Ngạn Sư chặt đầu mang về Trường An, mình mới gặp lần
thứ hai.
- Kẻ này cố chấp ngoan cố, Nguyên Chương tiên sinh nói không sai, thâm
là Tùy thần mà bất trung, thân là Đường tướng mà bất nghĩa, cho nên
không thể vào ( Tùy thư), chỉ có thể vào ( Nhị thần truyện), chẳng phải
là hạng anh hùng hảo hán ...
Trường Tôn Vô Kỵ nói, Lý Nghĩa Phù tập trung lắng nghe, bất tri bất giác trống canh ba truyền tới, Lý Nghĩa Phù mới từ si mê tỉnh lại, vội đứng
lên chắp tay:
- Ti chức càn rỡ rồi, quấy rầy phó xạ nghỉ ngơi, xin lui ra, phó xạ nên nghỉ ngơi sớm.
Trường Tôn Vô Kỵ xua tay cười:
- Không sao, không sao, thời gian còn sớm, kể chút chuyện cũ cho ngươi nghe, coi như giải khuây.
Lý Nghĩ Phù cẩn thận dọn dẹp, dâng trà súc miệng, sau đó khom người lui
ra, trước khi đi còn cho thêm thàn vào lò, lại mở cửa sổ ra một khe nhỏ, để Trường Tôn Vô Kỵ không bị ngạt, nhìn động tác chu đáo đó của người
trẻ tuổi, Trường Tôn Vô Kỵ cười vui vẻ, chuyện này lão phó của ông ta
chẳng làm được.
Cung kính mang ghi chép về phòng mình, nơi đó đã có chồng bản thảo dầy,
đều là lời kể của Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Nghĩa Phù ghi chép, sau khi chỉnh lý xong có thể in thành sách, Trường Tôn Vô Kỵ nhất định sẽ rất thích,
được viết vào sách, ai không thích? Mọi người chỉ nói rằng đó là lão
thần chỉ bảo người trẻ tuổi, căn bản không ngờ mục đích thật sự của mình là muốn ông ta chết mệt.
Vân tiên sinh từng nói, muốn lừa người phải lừa mình trước, ôm một tấm
lòng chân thành đi hại người, người bị hại chỉ cảm kích ngươi, ví như
đám lang băm tận chức tận trách vậy, dù trị chết bao nhiêu người cũng
chẳng ai tố cáo, chỉ nói số mệnh người nhà mình như thế.
Hôm nay là đại triều hội, Trường Tôn Vô Kỵ mới mơ màng ngủ được chốc lát đã bị lão phó đánh thức, để lão phó lau mặt, xúc miệng xong nhìn bữa
sáng lão pho mang tới chẳng muốn ăn, miễn cưỡng ăn một cái bánh bao rồi
bỏ xuống. Cửa cung đã mở, hôm nay thẩm nghị ( thương luật), mìn phải lấy mười hai phần tinh thần, đám phường chợ mà cũng muốn có chỗ đứng ở đế
quốc, đúng là trò cười.
Triều đường là thiên hạ của huân quý và sĩ nhân, nếu bị đồng tiền thối
làm vấy bẩn thì còn ra thể thống gì, bọn chúng cho rằng có vài đồng tiền là có thể đứng cùng sĩ nhân huân quý? Nằm mơ.
Hà Thiệu đứng trước cửa cung, bất giác ưỡn ngực lên, lưng mình đã uốn
cong quá lâu rồi, dù thương cổ mang tới sức sống thể nào cho đế quốc
này, thì bọn họ vẫn chỉ là đám người không có địa vị, hoặc bị khinh
thường, hoặc bị xỉ nhục, chèn ép. Trên yến hội của huân quý, bọn họ là
đối tượng bị lấy ra làm trò vui, như lắp đuôi lên mông, ví với khí.
Cung Vạn Dân, đây là cung điện do thương cổ góp tiền xây nên, đã đứng
sừng sững mười lăm năm, là mười lăm năm thương cổ phát triển mạnh mẽ.
Nay bất kể là đồng tuyết phương bắc, sa mạc phương tây, rừng rậm phương
nam hay biển cả phương đông đều có bóng dáng thương cổ. Thu nhập của đế
quốc này có một nửa tới từ thương cổ, đế quốc này chiến thắng được kẻ
địch cũng có cống hiến của thương cổ.
Bằng vào cái gì chúng ta nộp thuế má nặng nề còn phải cúi đầu với huân
quý, bằng vào cái gì lĩnh vực huân quý đặt chân vào là thương cổ phải
thối lui? Bằng vào cái gì Trường Tôn gia ngươi muốn chơi khí cầu, Hà
Thiệu ta phải chạy ra sa mạc ăn cát.
Ta là bá tước đế quốc, có quyền lên điện diện thánh.
Lá gan của Hà Thiệu không tới từ trang phục bá tước trên người, mà tới
chưởng quầy của bách nghiệp hành đàng sau, bọn họ có mười ba người, đều
là người có quan chức, tuy không có thực quyền, nhưng nhất định phải đưa ra tiếng nói, triều đình muốn chế định lại ( thương luật), sao có thể
thiếu thương cổ tham dự? Nếu do một đám người không phải thương cổ đi
chế định tiêu chuẩn của thương cổ là bất công lớn nhất.