Vân Diệp đi ra ngoài cổng liền thấy Trương Lượng ngồi khoanh chân,
hai nhi tử quỳ đằng sau, tay cầm gậy tang, không có gì khác, thấy Vân
Diệp ra, hai đứa nhi tử đứng bật dậy định liều mạng với y, nhưng Trương
Lượng ngăn lại.
Đuổi hết người khác đi, Vân Diệp ngồi bệt xuống bậc thềm nhìn Trương
Lượng: - Ông rõ ràng biết không phải ta làm còn chạy tới nhà ta kiếm
chuyện, vì cả nhà ông gặp nạn, ta không làm khó ông nữa, đi đi, tìm kẻ
thù ấy, quan hệ hai ta chưa tốt tới mức ta giúp ông đâu.
Trương Lượng môi run run mấy lượt, chỉ Vân gia nói: - Khắp Trường An
đều nói ngươi làm, không cho ta câu trả lời, ba cha con ta chết ở đây,
Vân gia sẽ thực sự thành giết sạch Trương gia.
- Nếu ngươi không muốn giết, chúng ta liều một phen sống chết, lão
phu không ngốc, chuyện này dù không phải ngươi làm cũng liên quan lớn
tới ngươi. Có lẽ ngươi hứng thú với cái đầu của lão phu, nhưng Vân Diệp
ngươi xưa nay cuồng ngạo, không hạ mình ra tay với già trẻ trong nhà. Va chạm giữa chúng ta thực ra đã kết thúc, ngươi nhận trang tử của Trương
gia dưới Ngọc Sơn là không muốn hai nhà tới mức không thể hòa giải, nay
tính mạng Trương gia vì ngươi mà chết sạch, ngươi không bất an chút nào
sao?
- Lão mẫu của ta bị chém đứt cổ, tiểu tôn nhi ba tuổi của ta bị bóp
chết, hài nhi của ta trúng vô số đao không nhận ra nổi nữa, lão phu giờ ở Trường An vừa mù vừa điếc, muốn tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời, ta chỉ đành cùng thân vệ tự thiêu.
Vân Diệp mặt sầu thảm, y không tới Trương gia nghiệm thi là sợ nhìn
thảm cảnh đó, giờ nghe Trương Lượng miêu tả, lòng dạ sắt đá cũng phải
sinh lòng trắc ẩn, năm xưa vì một ca kỹ mà phẫn nộ ra tay, nay già trẻ
Trương gia có tội gì mà chết thảm như thế.
- Ta giúp ông tìm đám người kia, ông tự ra tay, thành hay bại phải
xem bản lĩnh của ông. Ta nghĩ ông cũng không thích ta xen vào, nói rõ
luôn, không phải ta sợ ông, muốn liều mạng, đợi chuyện này kết thúc ông
cứ tới, xem xem năm trăm thân vệ của ông lợi hại hay gia tướng Vân gia
ta ghê gớm, với ta mà nói, chỉ có ông chết rồi mới có thể kê cao gối ngủ kỹ, nếu chẳng phải lần này già trẻ trong nhà ông chết quá thảm thì ta
tuyệt đối không gia tay giúp. Vào nhà đi, xem cho kỹ là ai giết mẹ già,
cháu nhỏ của ông.
Dẫn phụ tử Trương Lượng vào thư phòng, quản gia mang nước thuốc tới
trước mặt Trương Lượng rồi lui ra, Trương Lượng không thèm hỏi uống một
hơi cạn ngay, hai đứa con muốn ngăn cũng không kịp.
Vân Diệp thở dài, thủ hạ của Lý Nhị không có ai là kẻ hèn nhát, ngồi
trong nhà người không rõ địch ta, uống sạch thuốc người ta mang tới mà
không hỏi gì, đảm lượng này không phải người thường có được.
- Con đường phía trước không dễ đi, kẻ địch là một trăm tám mươi tử
sĩ thân thủ hạng nhất, đáng tiếc hung thủ chính chạy mất rồi, ta chỉ có
thể giúp ông tìm số còn lại, muốn xào hay nấu phải xem bản lĩnh của ông. Bát thuốc vừa rồi là để ngưng thần tĩnh khí, lửa giận trong lòng ông
bùng phát dữ dội, thấy ta còn có lý trí là do tố dưỡng quân sự nhiều
năm, nhưng cố áp xuống sẽ có chuyện, uống bát thuốc này, ông càng thêm
lý trí phán đoán hành vi của mình.
- Sức khỏe của lão phu không cần ngươi lo, ngươi chỉ cần nói kẻ thù
của lão phu là cai, còn lại để lão phu làm, nói đi, ta rất tò mò đám
người này là ai.
- Đã bao giờ nghe tới cái tên Uyên Cái Tô Văn chưa?
- Phó sứ Cao Ly, đã rời Trường An rất lâu, ngươi đừng nói hắn là thủ phạm.
- Chính hắn, ta cho ông một bức tranh là ông biết hắn làm thế nào, hơn nữa ta có chứng cứ hắn giết Trương Cử Đạo.
Vẽ ra hành tung của Uyên Cái Tô Văn trên giấy rất dễ dàng, xem xong,
hơi thở của Trương Lượng trở nên dồn dập, với ông ta mà nói đó là kết
quả tốt nhất, chỉ cần hung thủ không phải huân quý Trường An là được,
nếu không ông ta ngày càng khó sống.
- Thứ này chưa phải là chúng cứ, ngươi phải thuyệt phục được lão phu.
Vân Diệp lấy ra mảnh giáp đặt trước mặt Trương Lượng: - Đây là giáp
Vân gia đặc chế, người ngoài không có thứ này, Vân gia trông coi nghiêm
ngặt, giáp bị tổn hại thay thế đều ghi chếp, chính vì không để thứ này
tuồn ra ngoài. Đừng nhìn ta, phó dịch công tượng Vân gia rất trung
thành, huống hồ thường công đoạn cuối cùng do ta hoàn thành, đó là độn
hỏa, ta xem sổ, nửa năm qua không ai xin thay giáp, ta sai quản gia kiểm tra toàn bộ khải giáp đưa ra ngoài, xem có tổn hại không, kết quả là
giáp bọn họ vẫn còn nguyên. Phải biết rằng muốn thay giáp phải giao lại
giáp cũ, ông nghĩ xem, chỉ hai tình huống mới có chuyện giáp bị thất lạc không thu hồi lại được.
- Ngươi nói mảnh giáp này bị mất ở chiến trường Liêu Đông? Nếu gia tướng ngươi không cẩn thận để mất thì sao?
Vân Diệp cẩm mảnh giáp lên chỉ cho ông ta thấy: - Nhìn cho kỹ đi, mỗi một miếng giáp do tơ vàng và gân trâu trộn với nhau, muốn tự cởi ra
không dễ, quan trọng nhất là chỉ cần về nước, người có giáp này đều cất
đi, trừ khi bệ hạ kiểm duyệt, bọn họ không mặc loại giáp này. Ông nhìn
kỹ hơn là biết, mảnh giáp này có dấu vết bị lửa đốt, cho vào nước sôi
đun, có còn dầu nổi lên.
- Vừa vặn ở thành Đại Vương ta bị tổn thất thảm trọng đành dùng lửa
thiêu nó thành địa ngục, trận cháy đó dùng dầu đốt, nên miếng giáp này
đánh mất trên chiến trường Cao Ly, ông thấy sao?
- Miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng chỉ dựa vào đó suy đoán còn xa mới đủ. Trương Lượng không chịu nhún, muốn Vân Diệp có chứng cứ xác thực,
ông ta không muốn bị người ta lợi dụng mình nóng lòng báo thù mà dùng
như chó.
- Trương Lượng, ông là cao thủ võ học, nói cho ta biết với võ công
của con ông, trong tích tắc bị người ta chém hai mươi sáu phát phải lợi
hại cỡ nào?
- Cao thủ tuyệt đỉnh, lão phu không làm được, triều đường cũng chẳng
có mấy người làm được. Làm tướng quân cả đời, Trương Lượng rất tự tin về võ công của mình.
- Ông nói không sai, ta thỉnh giáo bốn bị công gia Tần, Trình, Ngưu,
Úy Trì, họ nói giết con ông rất đơn giản, nhưng để lại hai sáu vết
thương kia thì không làm được, vừa vặn ta biết một người làm được, đó là Uyên Cái Tô Văn, vì hắn dùng bốn thanh đao, ta chỉ mới thấy hắn dùng ba thanh, đúng là nhanh như chớp.
- Vì sao ngươi không nói là mình làm? Chối bỏ toàn bộ, tỏ ra vô tội?
Vân Diệp, ngươi là tên vô sỉ, diệt cả nhà ta còn nói ba lăng nhăng, ta
giết ngươi.
Lão nhị Trương Cử Tri không chịu nổi nữa, nhảy dựng lên lao vào Vân
Diệp. Vân Diệp lạnh lùng nhìn hắn, chỉ cần hắn dám tới gần mình trong
vòng ba bước, Lưu Tiến Bảo lập tức bắn nỏ, khoảng cách gần như thế, thần tiên cũng khó thoat.
Trương Cử Tri chưa tới nơi đã bị Trương Lượng tóm cổ áo ném ra ngoài, sai đại nhi tử trông coi, thi lễ xin lỗi Vân Diệp: - Vân hầu xin nói
tiếp, lão phu đã tin bảy phần, nếu ngươi có thể nói cho lão phu biết
hung thủ ở đâu, lão phu quay đầu đi ngay, báo thù xong sẽ tới nhà tạ
tội.
Vân Diệp lấy trên giá xuống một quyển trục, trải ra, chỉ vòng tròn
trên bản đồ: - Ta đã nghe ngóng rất lâu mới phát hiện hung thủ ở vùng
này, nhưng Hạ Thiên Thương nói hung thủ ở trong Thiên Phúc tự, ta không
hiểu hắn căn cứ vào đâu, hôm nay hắn đã vào Tần Lĩnh tự kiểm tra, ông
uống ngụm trà đi, hắn sắp về rồi, cơm nước ta đã chuẩn bị xong, dù lúc
này có không muốn ăn thế nào cũng phải ăn, tiếp theo ông sẽ có một trận
ác chiến