Trương Lương nheo mắt nhìn Thiên Phúc tự trên bản đồ rất lâu, lấy tay chỉ vào nó: - Hạ Thiên Thương nói có lý, nếu ta giấu người cũng sẽ lựa
chọn ở đây, tiên có thẻ công, lui có thể thủ, nếu thời cơ không tốt, có
thể trốn vào núi, là nơi rất tốt.
- Ông chinh chiến bao năm, bài binh bố trận thế nào không cần ta nói, chỉ cần bắt sống vài tên, với thủ đoạn của ông sẽ hỏi ra, kiến nghị ông chuẩn bị trước người biết nói tiếng Oa và Cao Ly, nhất định sẽ dùng
tới.
Trương Lượng nhắm mắt trầm tư, râu tóc bạc trắng qua một đêm, ngồi
trên ghế rất có uy thế, đoán chừng đang tính giết kẻ địch thế nào, nhìn
gân xanh gồ lên trên cổ là biết lửa giận trong lòng ông ta lớn bao
nhiêu.
Theo lời dặn của Vân Diệp, quản gia bê tới ba bát cơm lớn, bên trên
rưới rất nhiều nước thịt, thịt kho chất cao, là cơm chiến đấu tốt nhất.
Trương Lượng cầm bát cơm lên ngửi một cái: - Sớm được nghe món ăn Vân gia thiên hạ vô song, khôn ngờ lão phu lại được ăn dưới tình huống này. Vân hầu, tâm ý này Trương Lượng sẽ báo đáp sau.
Nhét bát cơm cho nhi tử, nói lớn:
- Ăn, ăn cho no, chúng ta đi
báo thù cho mẹ các ngươi, người Trương gia chưa chét hết, ăn cơm xong,
đợi Hạ Thiên Thường về chúng ta sẽ đi báo thù.
Ba người Trương gia ăn như hổ vồ, có thể thấy mầy ngày qua bọn họ
không ăn uống ra gì, Vân Diệp lấy ấm trà rót cho bọn họ rồi về ghế của
mình.
Cha con Trương gia theo Hạ Thiên Thương rời đi, Trương Lượng còn quay lại trình trọng thi lễ với Vân Diệp, làm sống mũi y cay cay, không phải thương cho Trương Lượng, mà thấy cái thời đại này quá nguy hiểm, hơi
chút là hủy gia diệt tộc, hôm qua còn là một gia đình vui vẻ bình yên,
chớp mắt đã thành đống hoang tàn, ai ai cũng leo lên cao để tránh vận
mệnh bi thảm, không ngờ lên cao mới phát hiện, ở đây càng nguy hiểm hơn.
Hổ chỉ có thể thành bạn của sư tử, hoặc thành người thân của cá sấu,
thành đồng hành cùng chim ưng, kết thành một vòng tròn nhìn có vẻ kiên
cố, mọi người cùng ăn thịt, nhưu thế mới có thể cùng đi săn dê, bắt
trâu. Nếu không cẩn thận dẫm nát trứng cá sấu, cuộc sống về sau sẽ đầy
nguy cơ, qua ao nhỏ phải cẩn thận thứ giống khúc gỗ kia mai phục, để cá
sấu đi hận một con hộ khác là chuyện nên làm.
Trương Lượng từ chối sự giúp đỡ của quan phủ và hoàng đế, tướng môn
có sự tôn nghiêm của mình, nếu không lấy máu kẻ thù bôi lên mặt, vậy thì phải lấy máu của mình, mượn từ Tần gia năm mươi phi trảo, từ Trình gia
năm mươi thanh đao, từ Vân gia năm mươi cây nỏ, cùng nhi tử vào thân
binh vào rừng săn bắn.
Từ lúc trời tối Vân Diệp đứng ở hoa viên, nhìn về rặng Tần Lĩnh, rõ
ràng không thấy gì, nhưng mắt y rực lửa, bên tai toàn tiếng chém giết,
tiếng gào thét, tiếng vũ khí chạm vào nhau.
Trăng đêm nay có hình vòng cung tuyệt đẹp, ở rất gần mặt đất, không
biết ngôi sao nào nổ phát ra mưa sao băng, bảy tám ngôi sao mang theo
cái đuôi dài bay xẹt qua đầu Vân Diệp.
Có vẻ rất nhiều người chết, nếu thực sự mỗi người là mọt ngôi sao,
sao băng lúc này phải như mưa rào, Lão Trình nói, bất kể Trương Lượng
tài cán thế nào, thêm cả hung thủ, trận chiến này ít nhất không dưới bốn trăm người chết, quân tốt và thích khách khác nhau, nếu như bày trận
đối địch, mười quân tốt có thể giết cả trăm tên thích khách, nhưng nếu
không có quân trận phối hợp, mười tên thích khách dễ dàng giết cả trăm
quân tốt, hơn nữa còn chẳng chết kẻ nào.
Trương Lượng chọn sai thời gian, chọn sai địa điểm, vì báo thù cho
người thân, chỉ có thể dựa vào vũ khí hơn đối thủ, ông ta sợ đêm dài lắm mộng. Vân Diệp biết, diễn biết sự việc không do mình thao túng, hoàng
đế vì ích lợi nào đó, thả cho thích khách đi cũng có thể, nên ông ta
muốn đích thân xé nát thích khách.
Lý An Lan dựa vào lòng Vân Diệp, Tân Nguyệt tựa vào lưng y, ba người nhìn sao, rất thoải mái, cũng rất nặng nề.
- Phu quân, chàng nói xem vì sao gần đây sao lại loạn như thế? Khâm
thiên giáo nó có yêu tinh xâm nhập tử vi, còn có sao lớn rơi xuống bắc
cực, khắp nơi náo loạn, có đại họa giáng xuống. Kết quả Trương gia bị
giết cả nhà, Sầm Văn Bổn suýt chết. Trình phu nhân vốn định mua một mảnh đất, tiền đã đặt, giờ không dám nhắc tới nữa, khuê nữ Hoa gia vốn định
ngày xuất giá, nhà ta cũng nhận được thiếp rồi, hôm nay lại sai quản gia tới cáo tội, nói ngày tháng không cát lợi, lùi lại hai tháng mới tính,
giờ lòng người hoảng loạn cả.
Vân Diệp thích nghe Tân Nguyệt nói chuyện thượng nhật, rút tay từ
trong áo Lý An Lan ra, chỉ phía rặng Tần Lĩnh nói: - Sắp yên bình trở
lại rồi, qua đêm nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp, bất kể Trương Lượng báo thù
ra sao, Trương gia hết rồi, ngôi sao cuối cùng sẽ rơi xuống Tần Lĩnh,
Trương gia trừ tước vị ra thì đã mất hết mọi thứ.
- Hình như hôm nay chàng rất nhiều cảm xúc, Trương gia chẳng phải
nhân lúc chàng không có nhà ức hiếp Na Mộ Nhật sao? Hai nhà có thù lớn
như thế, chàng lại còn tiếc cho ông ta, thiếp thấy, loại người này chết
sạch đi là hơn.
- Ta chẳng quan tâm Trương Lượng sống chết thế nào, ta bị cái chết
của gia quyến ông ta làm sợ hãi, con người bây giờ chẳng còn giới hạn
gì, bất kể kế sách gì cũng dám dùng, vì thống khoái nhất thời mà sinh tử tồn vong của quốc gia cũng chẳng bận tâm. Ta rất muốn biết Uyên Cái Tô
Văn biết âm mưu của mình bại lộ sẽ có tâm trạng gì.
Lý An Lan cười nũng nịu:
- Đừng lo cho người Cao Ly, thiếp thân
sắp về Lĩnh Nam rồi, chàng nghĩ về thiếp nghiều hơn đi, về rồi phải làm
sao, tiền đồ của Dung Nhi dựa cả vào chàng mưu tính, cả ba thổ nhân điên khùng kia thiếp cũng thuận đường đưa về cho chàng, mới một tháng chàng
tới nha môn nhận người ba lần rồi, cho chưởng quầy người ta ba đồng mà
muốn lấy một đôi vòng bạch ngọc, chưởng quẩy bảo chưa đủ tiền thì trả
thêm hai quả nhỏ, ôi ôi, thiếp cười chết mất.
- Ha ha ha, Thọ Dương, họ mới là người sống thực sự, dơn giản, đơn
thuần mà tự tại, khi phải ăn thì ăn, nên chơi thì chơi. Ta cũng muốn
sống như thế, nếu chẳng phải có các nàng kéo đằng sau, nói không chừng
ta đã mang theo Vượng Tài chạy khắp thế giới.
Tân Nguyệt đấm vai y:
- Thôi đi ạ, chàng ngoan ngoãn ở nhà cùng
Vượng Tài, để thiếp thân hầu hạ hưởng phúc, năm xưa chàng đã cùng sư phụ lên núi xuống biển chưa đủ à, giờ về rồi, ở nhà hưởng phúc chẳng bao
lâu, chàng đã định bỏ lại bọn thiếp đi chơi lung tung à, không được đâu.
Ba phu thê trò chuyện nói cười, thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới canh ba, Vô Thiệt đột nhiên xuất hiện trên tường, bên
cạnh có Lưu Tiến Bảo chuẩn bị thang sẵn, thấy Vô Thiệt về, vội giúp lão
nhân gia xuống tường, lão già này giờ kênh kiệu lắm, rõ ràng nhảy được
xuống tường, nhưng kiên quyết không nhảy trước mặt người khác.
Ba phu thê vội tới đón, thấy ông ta cầm ấm trà tu cạn, lại bảo Lưu
Tiến Bảo rót đầy nước, mới nói: - Thảm, quá thảm, bắt sống năm tên, còn
lại đều bị chặt đầu phân thây, mới đầu Trương Lượng thẩm vấn mấy tên đó, chúng còn cầm cự được, nhưng khi Trương Lượng xẻo thịt trên người
chúng, lấy xiên đem nướng nửa sống nửa chín ngồi ăn, nướng hai tên, tên
thứ ba khai hết, nói không biết chủ mưu là ai, chỉ nói tham dự đồ sát
một đại hộ. Trương Lượng như ác quỷ, lão phu nhìn mà sợ, ba tên hung thủ còn lại đoán chừng ông ta định đưa tới mộ gia quyến tế.
- Hầu gia không biết, cái chùa đó do người Tân La xây, Trương Lượng
giết sạch hòa thượng trong chùa, một lão hòa thượng nói Đại Tạng Vương
Bồ Tát sẽ không tha cho hắn.
- Người bên Trương Lượng cũng tử thương thảm trọng, nếu không có nỏ
cứng, hắc, nói không chừng tử thương thảm trọng. Hầu gia cho hắn mượn nỏ làm cái gì, nếu cả hai bên chết sạch có phải xong rồi không, sao để lại cho mình, lão phu thấy khả năng hai bên hòa giải không lớn.
- Ta ở cùng các vị tiên sinh lâu, hiểu được một đạo lý, con người
không thể đi hết cả con đường, vì đi tới tận cùng, con đường này không
có biến hóa nữa. Thực ra mỗi con đường có rất nhiều loại biến hóa, chúng ta sống trên con đường đó, nhìn thấy nhiều phong cảnh khác nhau, con
người khác nhau, biến hóa luôn là tốt, tuy không phải lúc nào cũng như
mong muốn, có vẫn còn hơn không, chúng ta xem Trương Lượng biến hóa thế
nào, tốt hay xấu.
Thấy Vân Diệp nói thú vị, Vô Thiệt vặn mình, làu bàu: - Lão phu thiệt ở chỗ đọc sách quá ít, một đám người kẻ nào nhìn cũng giống thánh nhân, mỗi lão phu giống kẻ giết người.
Đưa mắt tiễn Vô Thiệt về phòng nghỉ ngơi, Vân Diệp cũng dẫn hai lão
bà về đi ngủ, Tân Nguyệt bị lời của Vô Thiệt làm sợ hãi, Trương Lượng ăn thịt người, thật kinh khủng, phải ôm trượng phu mới ngủ được ...
Trời sáng, Vân Diệp dậy rất sớm, vụ án kết rồi, phải báo cho hoàng đế một tiếng, thuận tiện nói với ông ta, hai nhà Vân Trương không cần đánh nhau nữa, hoàng đế bệ hạ đừng đợi xem xiếc khỉ.
Hạ Thiên Thương vẫn như trước kia, đang thưởng thức bữa sáng của Vân
gia, rất thích trứng chín bốn phần, miệng ghé vào, hút nhẹ một cái, lòng đổ chui vào miệng. Nhìn thấy hắn hút tới quả trứng thứ sáu, Vân Diệp
không chịu nổi nữa, lau miệng nói: - Một ngày ăn ba quả trứng là đủ, ăn
nhiều nữa không có tác dụng.
- Còn có kiểu nói này sao? Có điều hôm qua hạ quan nhìn thi thể, lại
nhìn người ta nướng thịt người ăn, sức khỏe hao hụt, phải ăn thêm vài
quả trứng bồi bổ.
- Tình hình đêm qua thế nào? Nếu như Trương Lượng đã báo được đại cừu thì chúng ta tiến cung bẩm với bệ hạ, nói chuyện đã làm xong, ta về thư viện dạy học, ngươi tới hình bộ báo danh, ai đi đường ấy, vui cả làng.
- Hạ quan không kể chuyện đêm qua, hầu gia biết rõ rồi, đừng nói với
hạ quan là ngài không phái cao thủ đi theo dõi. Đêm qua, khi Trương
Lượng chém giết, đằng xa không biết có bao nhiêu cao thủ nấp trong bóng
tối, nhìn ông ta chém giết kiệt sức chỉ xem náo nhiệt, tuyệt không giúp, hầu gia nói xem, huân quý các vị có người tốt không?
- Đừng có vơ đũa cả nắm, có người tốt, ví dụ như nhà ta, đêm qua phu
nhân ta nghe chuyện ăn thịt người sợ hãi, hại ta dỗ cả đêm, là nhà lương thiện hiếm có.
- Nữ tử nhát gan cầm đao đâm người ta đúng là hiếm có, được rồi,
chúng ta đi thôi, cho hạ quan một giỏ bánh đi, lão mẫu hôm trước còn
hỏi, sao không có bánh ngon nữa.
Cưỡi Vượng Tài tới cổng thành, Vân Diệp giật mình, hai bên cổng thành treo hàng đầu người dài, liếc qua không ít hơn ba trăm người, người đi
qua ai cũng bịt mũi, mùi máu tanh làm người ta buồn nôn.
Kẻ không có tóc thì cắm trên cọc, hoặc tùy tiện lấy móc xuyên qua
tai, treo lủng lẳng trên cột như đầu lợn, đu đưa theo gió trông khiếp
người.
- Chỉ có ba trăm mười một người, hiện giờ treo hết cả trên đó, hầu
gia cũng thấy rồi đó, chẳng những hung thủ chết sạch, hòa thượng chùa
Thiên Phúc cũng gặp họa, Trương Lượng say máu, chụp cho hòa thượng tội
danh bao che, giết hết, nếu không phải hạ quan có lệnh tiễn của bệ hạ,
nói không chừng lão già đó cũng giết luôn, hiện đang mang số nhân mã còn lại đuổi theo vận hạ, xem bộ dạng này muốn giết cả Uyên Cái Tô Văn.
- Ông ta không đuổi kịp đâu, dù đuổi kịp mà ra khỏi biên giới Đại
Đường sẽ thiệt lớn, đó không phải chuyện chúng ta nên nghĩ, người ta là
quốc công, đầu đủ to, làm việc còn cần hai ta dạy sao? Chỉ là số đầu
người này treo nửa ngày đã thối rồi, ngươi nhìn đám ruồi kia kìa, ai mà
dám vào thành nữa.
Hạ Thiên Thương cẩn thận lấy áo ngoài chùm lên hộp thức ăn: - Chỉ
treo tới tối nay thôi, mai là không thấy nữa, ruồi tới gây ra ôn dịch,
hầu gia vào cung đi, hạ quan về nhà, bánh mới mới ngon, gia mẫu đợi lâu
rồi. Nói xong chẳng đợi Vân Diệp nói gì đã vỗ ngựa chạy đi như gió.
Vân Diệp chẳng phải lần đầu thấy hắn thần bí, thấy hắn chạy rồi, cũng chẳng hứng thú ở lại xem đầu người, bịt mũi đi nhanh qua cổng thành,
tới thẳng cổng Chu Tước.
Lý Nhị không hứng thú gặp Vân Diệp, ông ta đang bận rộn bàn chuyện
với các đại thần, rất nhiều đại thần đứng đợi bên cung Vạn Dân, đều đang đợi triệu kiến, lạ cái là có cả Cao Sơn Dương Tử, nhìn thấy nữ nhân này là sôi máu, giết mấy người của mình, trải đường cho những học sinh nước Oa khác, chiêu này vừa chuẩn vừa độc, nay Quốc tử giám bắt đầu mở cửa
với học sinh nước Oa, không thể không nói đó là đại công của Cao Sơn
Dương Tử.
Cao Sơn Dương Tử đang khiêm nhường trò chuyện với Sầm Văn Bổn, thấy
Vân Diệp tựa cười tựa không nhìn mình, cố kìm nén sự khó chịu, cáo lỗi
với Sầm Văn Bổn, chậm rãi đi tới thi lễ: - Lâu rồi không gặp Vân hầu,
hôm nay được gặp, phong thái như xưa làm người ta vui mừng.
- Nếu như các ngươi bớt giết người ở Trường An, tinh thần ta càng khỏe khắn, nói không chừng còn tới xem cô ca múa.
Cao Sơn Dương Tử mặt đại biến, đang muốn phân bua, Sầm Văn Bổn nói
hộ: - Vân hầu là trọng thần trong triều mà ăn nói bừa bãi, không để lại
chút thể diện cho quốc gia nữa sao? truyện được lấy từ website tung
hoanh
Vân Diệp quay đầu sang nói với ông ta:
- Ông không biết gì hết
còn nói lung tung cái gì, được người ta cứu một lần cho rằng bọn chúng
đều là người tốt. Rồi đến một ngày ông sẽ hổ thẹn không yên được dưới
suối vàng, ta là truyền quốc hầu, ông là tên quan tứ phẩm, có tư cách gì dạy ta lễ nghi.
Sầm Văn Bồn sầm mặt quát:
- Vân hầu thù địch người Oa như thế, chẳng lẽ thích khách mấy ngày trước tới phủ mưu sát liên quan tới ngài.
Thế này là sắp trở mặt hoàn toàn rồi, với kẻ chẳng bao giờ biết nhìn
đường, dựa vào tính cách cương trực tiến thẳng tới, Vân Diệp thực sự
chẳng có gì để nói, nhưng ông ta kéo mình vào đám thích khách làm lửa
giận bùng lên.
- Hỗn xược, đạo tôn ti trên dưới đi đâu rồi? Mấy ngày trước còn phao
tin đồn nói ta giết cả nhà Vân quốc công, nay thủ cấp đã treo lên đầu
thành, nghe nói ông dâng vạn ngôn thư lên bệ hạ, xác định ta là quốc
tặc, nay chân tướng phơi bày cho thiên hạ, ông không thấy hổ thẹn với
đồng liêu mình vu cáo à? Lại còn tiếp tục nói quàng nói xiên! Ai cũng
nói Sầm Văn Bổn cương trực, nói cho ta biết, sự cương trực của ông đâu
rồi? Hiện lại cắn ta, nếu như ta phá án lần nữa, tìm được chứng cứ, Sầm
Văn Bổn ổng sẽ tự xử thế nào? Tự sát tại chỗ à? Bỏ đi, thứ sâu hồ đồ như ông sống hết đời là được, đừng nhảy ra làm mất mặt Đại Đường.
- Vân hầu, quân tử không vạch cái lỗi của người ta, ngươi là tôn
trưởng, cần gì nói lời miệt thị như thế, đều là đồng liêu, mỗi người lui lại một bước đi. Đỗ Như Hối không nghe tiếp được nữa, Sầm Văn Bồn bị
Vân Diệp mắng cho á khẩu bị người ta thấy hết rồi, là người đứng đầu
quan văn, ông ta phải ra giữ thể diện cho sĩ đại phu.
- Cao Sơn Dương Tử, từ nay về sau ta sẽ theo dõi sát cô, người Oa ở
Đại Đường tốt nhất tới cả mông ngựa cái cũng đừng chạm vào, nếu không ta gán tội làm bại hoại phong hóa xử trí, trước kia do ta nhất thời sơ
xuất làm cô thành công. Thủ hạ Uyên Cái Tô Văn nhận hết tội về mình, nếu không cô bị Vân quốc công ăn sống nuốt tươi rồi, tự lo lấy thân đi.
Vân Diệp nhìn thấy thị nữ thiếp thân của Trường Tôn thị từ trong đại
điện đi ra, biết mình bị hoàng đế đuổi tới chỗ hoàng hậu rồi, mất mặt,
suốt ngày coi mình như trẻ con, không rảnh tán phét cùng họ nữa, đi tới
theo cung nữ tới điện Lưỡng Nghi vừa sửa xong, bỏ lại một đám quan viên
mắt tròn mắt dẹt, Sầm Văn Bổn mặt tím tái, Cao Sơn Dương Tử rất khôn
khéo khóc rống lên.