Lý Thái đang nằm trên thảm điện Lưỡng Nghi buồn chán ăn nho, tên này
càng ngày càng không có tự giác của thần tử rồi, sau khi lập đại chí,
trước mặt hoàng đế hoàng hậu bày ra cái vẻ trẻ con, chính sự vô lại đó
lại được hoàng đế khen ngợi " con ta có cái hiếu của người xưa." Còn
được Nhan gia ghi chép lại, vì thế Lý Nhị thưởng Nhan gia năm mươi sấp
lụa, kết quả Nhan gia trả về, Nhan Chi Thôi lên tiếng, nếu nhận lụa sẽ
bỏ câu nói kia đi, Lý Nhị than :" Nhan gia đúng là sư thừa vạn thế."
Tới gần mới thấy đệ đệ ba tuổi Lý Trì của hắn đang ôm chân hắn, muốn
đặt hai chân ca ca lên nhau, khó khăn lắm mới làm được, Lý Thái lại bỏ
chân xuống, sau đó Lý Trì lại tiếp tục, làm thế máy lần rồi, mặt Lý Trì
đỏ bừng đáng yêu hết sức.
Trường Tôn thị nằm nghiêng trên giường xem sách, không nhìn rõ tên
sách, đại khái là không thích cuốn sách này, nhíu mày suốt, thấy Vân
Diệp vào, mỉm cười nói: - Không tệ, biết ngươi có cách mà, giải quyết sự việc một cách nho nhã như thế có tốt không, chuyện đánh giết về sau ít
dùng thôi, mỗi lần như thế lòng bổn cung như dao cắt, đều là con dân Đại Đường, vì chuyện riêng mà thây chất đầy đồng không tốt chút nào.
- Mẫu hậu, lần này cũng chết không ít người, nhi thần sáng nay vào
thành thấy cả hàng đầu người, tinh tưởi kinh khủng, như đầu lợn treo ở
chợ tây vậy.
Trường Tôn thị thở dài, đặt sách xuống nói với Vân Diệp: - Thanh Tước nói cũng phải, mấy năm qua chẳng biết có phải tuổi cao dần không, thật
sự không thích chém giết không ngừng, có điều đó là chức trách của thần
tử các ngươi, phụ nhân không nên can thiệp vào chính sự, bản cung luôn
muốn thiên hạ thái bình, hưng vượng phát đạt, bách tính an cư lạc
nghiệp, vậy là tổ tông phù hộ rồi, cảnh mau me bớt được thì bớt đi.
- Nương nương, vi thần tới để giao chỉ, thảm án diệt môn nhà Trương
Lượng đã kết thúc, việc của thần phải giao lại, sắp tới thí nghiệm của
Thanh Trước, đây là chuyện lớn của thư viện, không thể chậm trễ, thần
còn phải tới binh bổ lấy ấn tín về, bệ hạ không lên tiếng, thần đi đòi
người ta cũng không trả.
Trường Tôn thị hình như có lời định nói bị Vân Diệp chặn lại, chẳng có hứng thú cảm khái, lấy công văn trên bàn đưa cho y.
Nhìn thấy con dấu của Lý Nhị, Vân Diệp cười hì hì chuẩn bị lui ra,
khả năng Trường Tôn thị mấy năm qua tham dự chính vụ của Lý Nhị quá
nhiều, nay bất giác lo quốc sự, Lý Nhị luôn cảnh giác rất cao về phương
diện quyền lợi, nhìn Lý Thừa Càn là thấy, ông ta không để ai phân chia
quyền lợi của mình, Trường Tôn thị làm thế trong thời gian ngắn không
sao, lâu rồi thì khó nói.
- Vân Diệp, sao ngươi bây giờ cũng giống người khác, kính nhi viễn
chi với bản cung rồi. Giọng Trường Tôn thị có chút bi thương, xem ra bản thân bà ta cũng nhận ra gì đó rồi, tốt, vẫn là Trường Tôn thị tinh minh đó, không thay đổi gi.
- Nương nương, thần bận về thư viện chuẩn bị thí nghiệm, gần đây khí
sắc nương nương không tốt, hay là tới thư viện ở vài ngày, Thanh Tước và thần gần đây đều ở thư viện, nương nương mang theo Tiểu Trì, Tấn Dương, Kim Thành đi cùng, Tần Lĩnh mùa thu đỏ rực, đẹp vô cùng, nhìn xa trên
núi cao tuyết trắng phau phau, nhìn gần vách núi tùng đào mươn mướt, pha trà tìm vui bên thác nước, chẳng phải tuyệt sao. Một là tĩnh dưỡng, hai là vi thần muốn mời Tôn tiên sinh điều dưỡng sức khỏe cho nương nương,
nhất cử lưỡng tiện, đợi gió thu lớn lên hẵng về cung cũng không muộn.
Lời của Vân Diệp lập tức được Lý Thái hưởng ứng nhiệt liệt, lần trước hoàng hậu tới thư viện đã bốn năm rồi, nay tới nhất định càng thích
hơn, bế Lý Trì nói: - Mẫu hậu tới đó xem nhi thần mưu tính lừa tiền các
trưởng bối thế nào, có mẫu hậu, hài nhi nhất định lừa được nhiều tiền
hơn, mẫu hậu rảnh rỗi thì xếp thẻ gỗ, là loại phản ứng dây chuyên mà lần trước hài nhi nói đó, thú vị lắm.
Trường Tôn thị thấy Vân Diệp và Lý Thái đều muốn mình tới thư viện,
nhưng hoàng cung còn cả đống việc phải làm, định từ chố thì thấy vẻ cấp
bách trong mắt Vân Diệp, nghĩ một lúc thấy buồn cười, trí tuệ như bà sao không đoán ra tâm tư Vân Diệp, vừa buồn cười lại tràn ngập niềm vui: -
Cũng tốt, tới thư viện giải khuây, Tiểu Trì, Tấn Dương, Kim Thành giao
hết cho bệ hạ là được, bản cung thả lỏng để thoải mái vài ngày.
Vân Diệp hoàn toàn yên tâm rồi, Trường Tôn thị để các con cho hoàng đế là muốn nói Vân Diệp, đừng lo chuyện bao đồng.
Người Trường An chẳng mấy chốc quên thảm án nhà Trương Lượng, dù là
đám thư sinh thích tán dóc nhất cũng chẳng buồn nhắc tới một trăm bốn
bốn mạng người kia nữa, thế giới này là thế, chuyện không liên quan tới
mình thì quên rất nhanh.
Nhưng Trương Lượng không quên, từ bỏ hết tất cả quan chức, cùng hai
đứa con chôn già trẻ trong nhà ở trang viên của mình, đống cửa không ra, ông ta không đuổi kịp Uyên Cái Tô Văn, khi tới được Trác quận thì hắn
đã lên thuyền ra biển.
Trương Lượng đi tìm hoàng đế nói chuyện, chẳng biết nói cái gì mà sau khi về nhà hoàn toàn biết mất trong sinh hoạt chính trị của Đại Đường,
Trình Xử Mặc nói Trương Lượng bế môn chuyên tâm sinh con rồi, Trương gia bất kể cảnh ngộ thảm đến đâu vẫn phải truyền thừa. Hình như đúng thế
thật, khuê nữ tiểu môn hộ được Trương gia mang liền một hơi về sáu nàng, chẳng mời khách khữa, lặng lẽ hoàn thành nghi thức, khi sinh con thành
nguyên nhân duy nhất cưới nữ nhân thì Vân Diệp biết Trương gia đang đợi
ngày Đông Sơn tái khởi.
Trường Tôn thị hiện suốt ngày cùng ở cùng Lý Cương, Nguyên Chương,
Ngọc Sơn, sau Công Thâu Mộc cũng tham dự, dạo đông dạo tây, trừ thi
thoảng tới chỗ Tôn tiên sinh một chuyến thì thời gian còn lại thấy xe
trâu bọn họ nối đuôi nhau.
Có Vô Thiệt chiếu cố Trường Tôn thị, Vân Diệp rất yên tâm, Lý Thái
cũng yên tâm, Hi Mạt Đế Á rất muốn tiếp cận hoàng hậu nương nương, xem
xem có thể kiếm được tiền mua tinh kim bí ngân hay không, nữ nhân này
đầu óc hỏng hẳn rồi, thí nghiệm hỏng thì đổ cho vật liệu không tốt,
truyền nhiệt dùng bạc là được, cứ nhất định dùng vàng, rõ ràng bạc tốt
hơn, vẫn dùng vàng, cứ như giá trị càng cao càng tốt, không nói lý được.
Lý Thái để đảm bảo thí nghiệm không sai sót gì, lại đúc thêm hai bán
cầu đồng, thí nghiệm mấy lần ở thư viện mới nói cho Vân Diệp tất cả đã
chuẩn bị xong.
Ngày mùng 5 tháng 9, đông giáo trường người nườm nượt, huân quý
Trường An gần như đi sạch, người có vai vế tất nhiên có lán chuyên dụng, người không có đi khắp nơi tìm chỗ ké. Thật không may, Vân gia thuộc
loại không có vai vế, trong cái ngày vương tước, công tước chạy rông
nhưu chó này, hầu tước chẳng bằng cục phân.
Lão Ngưu chẳng hứng thú xem thí nghiệm khoa học, ông ta chỉ thích thứ mới mẻ, chuyện kiếm mấy con ngựa kéo quả cầu được cho rằng là ăn no
rửng mỡ. Hai tôn nhi đã về, vợ chồng già ở nhà chơi với cháu tốt hơn ra
ngoài phơi nắng cả vạn lần.
Cho nên lán của ông ta thành của Vân gia, Đơn Ưng, Cẩu Tử trì hoãn
hôn lễ mãi cuối cùng đã về, nhà xây xong rồi, chỉ còn đợi cưới lão bà.
Cẩu Tử thích một điều là Hồng Quả Nhi không bám lấy hắn nữa trở về
không nhìn thấy bóng người tròn tròn của Hồng Quả Nhi, Cẩu Tử thở phào.
Hôm nay quý tộc Trường An khắp nơi, Cẩu Tử chuẩn bị xem xem có nàng nà
thích hợp không, Đơn Ưng đuổi Cẩu Tử ra xa rồi, dám phá hỏng chuyện tốt
của hắn và Đại Nha là ăn đủ.
Nữ nhi của nhà Lỗ vương gia có đôi mắt hoa đào, vừa đảo vừa chớp với
mình, nhìn là biết chẳng phải vợ hiền, khuê nữ Sở quốc công ngồi đâu là
như pho tượng bồ tát, cưới về thì lão nương khốn khổ, có ma mới cưới
loại đó, bên cạnh có một nữ tử vóc dáng thướt tha, đi đường như dương
liễu trong gió, sao lại vào lán của hầu gia? Con mẹ nó, ra là Xứng Tâm.
Lại có mỹ nữ tới, vóc người đầy đặn mê hồn đeo khăn che mặt đen, dẫn
đám tiểu cô nương tới, có thể bỏ qua, chỉ là mỹ nữ đi phia sau đám tiểu
cô nương là ai.