Tân Nguyệt lấy vai huých trượng phu, đánh miệng về phía Cẩu Tử, mắt
đầy vẻ chế nhạo, Vân Diệp liếc nhìn đám đại tiểu cô nương được Thiên Ma
Cơ dắt đi, lại nhìn mỹ nữ dáng người tha thướt phía sau, giật mình nói: - Nàng đừng bảo ta đó là ...
Tân Nguyệt kiêu ngạo gật đầu, cắt ngang lời trượng phu, Vô Thiệt đang giỏng tai lên nghe trộm mà.
Vân Diệp cười khổ, nhìn Cẩu Tử sán tới chỗ đám tiểu cô nương, thầm
cầu nguyện cho hắn, lại nhìn Vô Thiệt thương hại, tự mình muốn chết,
đừng trách người khác.
Có câu mỹ nhân che mặt mập mờ là đẹp nhất, mỹ nhân cung trang che nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm tròn trịa, má mang chút bầu bầu của xử nữ, Vô
Thiệt thấy đồ đệ có con mắt như thế thì rất mừng, vừa rồi thấy Cẩu Tử
nhìn khuê nữ nhà Lỗ vương, Sở quốc công mà lo, thân phận của mình quá
thấp, tới cửa cầu thân bị người ta đuổi đi. Nay Cẩu Tử nhìn trúng nữ tử
trong lán nhà mình, nữ tử đó địa vị không thể quá cao, nếu là nữ tử nhà
hầu phủ, bá phủ, chỉ cần là con thị thiếp là được, thể diện của mình còn hữu hiệu, huống hồ Cẩu Tử dáng vẻ đường đường, mình lại đưa nó vào thư
viện, ai cũng nhìn ra tương lai rộng mở, cưới thứ nữ của nhà phú quý
không thành vấn đề.
- Cẩu Tử ca, nếu huynh mua người bột cho bọn muội, muội sẽ cho huynh
biết tỷ ấy là tiểu thư nhà ai. Tiểu Vũ xòe mười ngón tay xinh xinh tham
lam đòi hỏi, Thì Thì bất an kéo Tiểu Vũ, sợ nó gây chuyện.
Cẩu Tử chạy rất nhanh, ra ngoài giáo trường ném một đống tiền đồng,
ngay bó cỏ người ta cắm người bột cũng vác về, nhét cho Tiểu Vũ đang
cười tít mắt, đợi nghe tin tức.
- Cẩu Tử ca, muội chỉ biết là một tiểu nương tử nhà bá tước, đẹp cực
kỳ, xứng với huynh lắm. Tiểu Vũ ôm bó cỏ thì thầm với Cẩu Tử:
Với Cẩu Tử mà nói, tên tuổi không quan trọng, chỉ cần tiểu nương tử
xinh đẹp là đủ, nhà bá tước à, sư phụ ra tay là xong, cùng lắm cầu xin
hầu gia, thế nào cũng toại nguyện, vẫn không xong thì mình cùng Đơn Ưng
trộm nữ tử đó về một đêm, chẳng làm gì cả, trời sắp sáng đưa về, tiểu
nương tử đó trừ mình ra ai dám cưới một nữ nhân danh tiết đã vấy bẩn?
Tiểu Ưng nợ mình, không lo hắn không giúp.
Thiên Ma Cơ nghe thấy tiếng chuông cổ nhạc lễ vang lên biết người
hoàng gia tới, run một cái liền khôi phục bình tĩnh, Lý Uyên được người
ta dùng kiệu khiêng tới, Thiên Ma Cơ nhìn ông già da thịt nhăn nheo thì
sững sờ, không ngờ vị đế vương năm xưa khí thế nuốt chửng thiên hạ giờ
chỉ còn chút hơi tàn, lòng trở lại bình hòa, thấy Vân Diệp nhìn mình,
thoải mái phẩy tay, nhẹ nhàng như đuổi một con ruồi.
Vân Diệp giơ ngón tay cái lên khen ngợi, lại ngẩng đầu nhìn một vị
nguyên lão Lý gia đi vào, lão già này sau khi thi lễ với hoàng đế thái
thượng hoàng, bắt đầu hắng giọng chủ trì buổi lễ.
Nói từ Tam Hoàng Ngũ Đế, nói tới thiên hạ Đại Đường, hoàng gia xưa
nay chỉ toàn tinh anh, lê dân thiên hạ chịu sự quản lý của hoàng gia là
thiên kinh địa nghĩa, trọng điểm nói hoàng tứ tử Lý Thái thông minh hiếu học, nhìn được bí mật thiên địa, hôm nay biểu diễn chính là một trong
số đó, bí mật về khí xưa nay đều nói một cách huyền ảo, người đời mắt mơ hồ không nhìn rõ được bản nguyên của trời đất, nên nghìn năm qua tranh
luận không ngừng, mỗi người nói một kiểu, nay có thể kết luận rồi.ai có
nghi vấn có thể biện luận tại chỗ, hôm nay Ngụy vương điện hạ tạm thời
bỏ thân phận hoàng gia tôn quý, chỉ là người đọc sách, sẽ cùng mọi người biện luận huyền bí của khí.
Trong kế hoạch của Vân Diệp chưa từng có màn biện luận tại chỗ, ngạc
nhiên nhìn về phía Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn như biết Vân Diệp nhìn mình, làm một động tác bất lực, lại chỉ Lý Nhị, Vân Diêp liền hiểu đó là
quyết định của Lý Nhị, ông trời ạ, ông ta không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác à?
Lý Thái mặc thanh sam, người hơi béo rồi, nhưng không trở ngại hắn
thể hiện phong độ học sinh, từ kim quan trên đầu ra không khác gì học
sinh thư viện ở dưới.
Nhan Chi Thôi chỉ hỏi một câu khí là gì?
Lý Thái liền bắt đầu nói từ lưỡng nghi, cái gì mà thanh khí, trọc
khí, âm dương nhị khí, âm chí cực dương khí sinh, dương khí chí cực âm
khí sinh, đó là thứ tổ tông Lý gia nghiên cứu, Lý Thái tất nhiên thuộc
lòng, làm Nhan Chi Thôi cực kỳ hài lòng.
- Vân Diệp, Lý Thái nói cái gì đấy, vì sao ta chẳng hiểu một câu, ta
biết thái cực là hệ thống lý luận huyền ảo, nhưng sao dùng triết học để
giải thích áp lực không khí?
- Hi Mạt Đế Á, cô chưa phát hiện ra à? Hệ thống lý luận của Đại Đường kiến lập ở tự nhiên, đương nhiên có cách giải thích khác, nhưng sau khi tổ tiên Thanh Tước sáng kiến hệ thống lý luận của đạo gia, thì đây là
cách giải thích duy nhất được coi là chính xác, bất kể chúng ta nghiên
cứu cái gì cũng phải khoác cái vỏ ngoài này vào, nghiên cứu hóa học thì
phải nói đó là học vấn thoát ra từ luyện đan, thực nghiệm vật lý phải
nói là chúng ta học tập đạo sinh tồn tự nhiên.
- Nếu cô có cái nhìn khác cũng rất bình thường, nhưng tổ tiên Lý gia
đã định ra một cái khung, việc chúng ta làm là không ngừng đắp thứ mới
lên cái khung, ngàn vạn lần nói tới đúng sai, đừng hoài nghi tổ tiên Lý
gia, nếu không sẽ là hoài nghi tính hợp pháp của sự thống trị của họ,
nói là bị chặt đầu đó.
Hi Mạt Đế Á cuống lên lắc tay Vân Diệp: - Vậy phải làm sao, ta không
hiểu chút gì cả, sau này nói sai bị chặt đầu phải làm sao. Kinh nghiệm
từ đời Hi Mạt Đế Á thứ nhất khiến nàng vô cùng sợ hãi.
- Ngốc, cô không biết học à? Đem thứ của tổ tiên Lý gia thành kinh
cầu nguyện hàng ngày là được, đọc là chuyện khác, làm là chuyện khác,
đừng nói tổ tiên Lý gia toàn nói lời vô nghĩa, phải học, học từ đạo khả
đạo, phi thường đạo, sau này nói chuyện với hoàng gia thuận miệng nói ra vài câu Đạo Đức Kinh sẽ thuận tiện hơn.
- Ở Đại Đường, quyền lực của hoàng đế là tối cao, nếu ông ta muốn,
trên đời không ai có thể làm trái ý muốn của ông ta, cho nên học gia
thông minh sáng tạo ra một học thuyết, đó là thiên nhân cảm ứng, đế
vương làm gì sao trên trời cảm ứng được, nếu xảy ra nạn châu chấu là
hoàng đế hoang dâm, nếu có lũ lụt, thì nhất định thiên hạ có oan khuất
lớn, động đất càng ghê gớm, tức là hoàng đế không hợp cách, thiên địa
phẫn nộ.
Giơ tay ngăn Hi Mạt Đế Á đang định phản bác: - Ta biết cô định nói
gì, đúng là có rất nhiều kẻ ngu muội chỉ học khuôn sáo rống mà không
hiểu thâm ý của tổ tiên, chìm đắm vào chuyện hoang đường, mục đích nói
thế là yêu cầu hoàng đế tự kiềm chế bản thân, không thể vượt giới hạn,
là lý luận hạn chế hoàng quyền, có điều hiệu quả không tốt lắm, hoàng đế xấu vẫn xuất hiện không ngừng.
- Cho nên Đổng Trọng Thư trong Xuân Thu Phồn Lộ căn cứu vào thiên
nhân cảm ứng đề xuất thiên nhân hợp nhất, lý luận này yêu cầu chúng ta
bỏ đi các loại ràng buộc trên người, chỉ tuân theo phép tắc tự nhiên, đó là học thuyết của đạo gia.
- Người trình bày lý luận này đầu tiên là Trang Tử, Đổng Trọng Thư
mượn cái vỏ ngoài, còn dùng lời Khổng Tử để nói, biến cuộc sống thành
quá trình tu luyện, tuổi càng cao càng lĩnh ngộ nhiều, đó là câu " bảy
mươi có thể làm theo ý muốn mà không vượt quy củ", tới giờ khiến cho các lão già thành không thể đụng vào, đó là lĩnh ngộ đau thương nhất của ta bao năm qua, bọn họ nói trái nói phải đều đúng. Tóm lại dù cô nói gì
cũng không thể thoát khỏi bộ khung do tổ tiên lập ra, điều chúng ta phải làm là không ngừng lấp đầy lý luận đó, nhưng phải mang theo câu nói, đó là phát huy trí tuệ tổ tiên, dù lời chúng ta là râu ông nọ cắm cằm bà
kia cũng không sao, cứ nói đó là lý luận của tiên triết là có thể bịt
miệng tất cả mọi người. Hi Mạt Đế Á, những lời này ta chia sẻ với cô
thôi đấy.