Đường Chuyên

Chương 58: Q.12 - Chương 58: Lý Cương đào hố




Hi Mạt Đế Á nghe giải thích xong cực kỳ bội phục tri thức uyên bác của Vân Diệp, thề sau này thấy lý luận của tiên hiền cổ đại là ủng hộ, tuyệt không nói hai lời.

- Đúng rồi, sau này nói chuyện với người ta cứ mở màn bằng Tử nói, nói thế cả hoàng đế cũng phải lắng nghe, nếu không là đại bất kính với tiên triết, đánh đâu thắng đó.

- Tử nói, phi lễ vật thị.

Hi Mạt Đế Á đột nhiên mang Khổng Tử ra, rồi bảo với Tân Nguyệt:

- Vừa rồi y nhìn trộm ngực ta.

Tân Nguyệt lập tức phát tác, nhéo Vân Diệp một cái thật đau, lôi Khổng Tử ra quả nhiên đánh đâu thắng đó.

Học được cách nói tiếng người, Hi Mạt Đế Á liền chạy tới lán đám Lý Cương khoe, hôm nay thư viện có cái làn cực lớn, trừ lán hoàng gia ra thì lán của thư viện là lớn nhất.

Vân Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, xoa hông dựa vào ghế lười nhác nhìn Lý Thái hoa chân múa tay, lý luận với mấy lão già tới từ Thái Sơn về khí, người tìm hắn lý luận ngày một nhiều, hắn càng hưng phấn, nói văng bọt vẫn giữ ưu nhã là phong độ lễ nghi hoàng gia, mấy lão già đi lên đều xưng là sư phụ, đỡ ngồi, pha nước, làm Lý Nhị không ngừng cười lớn, chỉ con khoe với hoàng tộc.

Trường Tôn thị cũng cũng mỉm cười suốt, đại nhi tử là thái tử, trung hậu ôn hòa, khắp triều không ai dị nghị chuyện kế thừa của hắn, nhị nhi tử bụng đầy kinh luân, nay đang biện luận cùng quần nho, nhất định lần này sẽ xác lập địa vị của hắn trong đám sĩ tử, một nhi tử thống trị thân thể, một nhi tử thống trị tư tưởng, hoàng hậu các triều có ai sánh được với mình?

Phu thê tình cảm hài hòa, đám nhi tử huynh đệ nhường nhịn tôn trọng nhau, hoàng hậu khác có nhi tử xuất sắc như vậy đã đánh nhau vỡ đầu vì hoàng vị, nhị nhi tử tài hoa xuất chúng của mình lại không chút hứng thú với hoàng quyền, mười sáu châu ở đất phong ném cả cho đại ca quản lý thay, buồn cười cho trượng phu lấy đất phong của Thanh Tước giao cho Thừa Càn còn mang ý thăm dò, ai ngờ Thừa Càn nhận luôn, phải làm gì thì làm đó, không hề đóng kịch, còn quản thúc như đất phong của mình, chẳng gài người của mình vào đó, Thanh Tước phải thừa nhận, đại ca quản đất phong tốt hơn mình.

- Lê Trượng tiên sinh, tiên sinh ở Thái Sơn nghiên cứu học vấn, đã tới đỉnh cao của khí học, học sinh khâm phục vô cùng, nay thư viện Ngọc Sơn đã đứng đâu thư viện thiên hạ, đương nhiên học sinh nói tới quy mô, còn nói tới học vấn vẫn còn con đường dài phải đi, học sinh khẩn mong tiên sinh ở lại Ngọc Sơn chốc lát, để đám học sinh thỏa mãn khát khao học vấn, mong tiên sinh thành toàn.

Lý Thái vừa rồi nói không lại lão già, coi như đã thua, nhưng lòng si mê học vấn lại phát tác, khó lắm mới gặp một người học vấn uyên bác hơn mình, không moi sạch rồi vứt đi thì sao được.

Lý Nhị cười càng tươi, chẳng hề không vui vì Lý Thái biện luận thua khách từ Thái Sơn, một chàng trai mười tám có thể tranh luận với đại gia học vấn cả canh giờ là hiếm có lắm rồi, nếu thắng mới là không hợp lý, tuyệt nhất là thái độ của nhi tử, thua là lập tức bái sư, càng làm người ta động lòng hơn thắng. Vừa mới định vờ vịt mắng con vài câu thì Lý Cương cười lớn nói:

- Lê Trượng, Lộng Mai, Văn Hải, Khoa Dương, mấy lão già các ngươi thấy đệ tử lão phu thế nào? Nếu không phải các ngươi vô sỉ xa luân chiến thì chẳng làm khó được nó đâu.

Mạnh miệng không biết thẹn như thế mà do Lý Cương đức cao vọng trọng nói ra à? Điều này khác hẳ với bản tính xưa nay của ông ta, Vân Diệp lo mấy lão già ở Thái Sơn sẽ nổi khùng.

Bốn lão già không hổ là thế ngoại cao nhân, lão già tên Khoa Dương thản nhiên nói:

- Lý Văn Kỳ, ba mươi năm trước ông không phải là đối thủ của lão phu, thi phú cổ ngôn, có thứ gì hơn được bọn ta, bọn lão phu chuyên tâm khí học năm mươi năm, tránh đời không ra, mới làm kẻ ngu xuẩn dương danh thiên hạ, muốn khích tướng bọn lão phu thì đạo hạnh chưa đủ đâu. Tên đệ tử này của ông không tệ, lấy cách khác giải thích khí học, hóa vô hình thành hữu hình, ha ha ha, e là không phải ông dạy ra được, trình độ cỡ ông thế nào lão phu quá hiểu, trước tiên vượt qua lão phu ở đạo thi phú đơn giản nhất hẵng nói.

Nói xong nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh tức thì lặng ngắt như tờ, đối đầu đỉnh cao thế này, người thường không xen vào được, ngay cả Lý Thái cũng quỳ dưới đất, nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu, giả ngốc.

Hứng trí của Lý Nhị tích tắc tăng lên mức tối cao, tông sư đối chiến, ông ta chưa thấy bao giờ, hứng thú nhìn Thái Sơn ông lại nhìn Lý Cương đang ngồi trên xe lăn, đợi bọn họ quyết đấu dữ dội hơn.

Lý Cương cười ha hả, chỉ Khoa Dương nói:

- Thời thế vô anh hùng khiến nhãi nhép thành danh, năm xưa đạo thi phú, lão phu đúng là kém một chút, có điều trong số đệ tử của lão phu cũng có kẻ tinh thông đạo này, thông qua y, lão phu mới hiểu thi phú chẳng qua là tiểu đạo chẳng đáng nhắc tới, là trò ghép câu chữ, ông thắng y trước đã rồi tới tìm lão phu, thua rồi tới thư viện làm tiên sinh ba năm.

Lý Cương vừa dứt lời, Lý Nhị như nghe thấy trái tim mình vỡ làm đôi, dựa lung vào ghế, yếu ớt chỉ cung nữ đằng sau day huyệt thái dương cho mình.

Có cảm giác giống ông ta còn có Vương Khuê, Trường Tôn Vô Kỵ, ai cũng ôm mặt thở dài, bất kể Thái Sơn ông tinh thông đạo này cỡ nào, muốn đấu thi từ với hạng biến thái như Vân Diệp cũng thua chắc, mấy bài thơ kia có thứ nào người thường làm được ( Lương Châu từ) ( Cổ nguyên thảo) nay đã được tôn sùng là kinh điển vô thượng. Thái Sơn ông có lợi hại tới đâu cũng chẳng có mấy bài thơ toàn thiên hạ đều biết, nay nhận thức chung của Trường An với thứ này là đây là loại kỹ xảo, không liên quan tới học vấn. Vương Khuê đốt tập thơ mình định xuất bản, nếu so cái khác, thư viện thua chắc, nếu so thi phú, không ai đánh giá cao Thái Sơn ông.

- Lão phu thắng thì thế nào?

Lê Trượng liếc xéo Lý Cương, nhạo báng:

- Thắng? Ông mà thắng nổi à? Lão phu chưa từng nghĩ tới, cho nên không nói, ông thua chắc rồi, nói trước, thư viện hàng tháng phát lương bổng cho tiên sinh, các ông dù sao cũng có c hút học thức, vậy cho mười quan, một ngày ba bữa miễn phí ở thư viện, chỗ ở chỗ mỗi người một tòa tiểu lâu, phong cảnh tuyệt vời, bảy ngày được một ngày hưu mộc, thư viện có xe trâu, xe ngựa cho dùng miễn phí, muốn chơi sông, thư viện có bè và thuyền nhỏ. Mỗi vị tiên sinh chỉ có thể mang theo bốn gia phó, đương nhiên đó chỉ là một thứ quy định, có thể biến thông, người thừa ra thì phải tự chịu, sao, phúc lợi của thư viện không tệ chứ?

Lộng Mai lão ông giận quá bật cười:

- Không thành vấn đề, lão phu rất muốn thấy tuyệt thế hảo văn của quý đệ tử, muốn xem xem nhân vật nào có thể khiến đám lão phu hổ thẹn về văn chương của mình. Lý Văn Kỳ, nếu như không làm lão phu kinh ngạc, trong sơn động của lão phu còn thiếu một nô phó quét dọn, ông được đấy, tới làm ba năm nhé?

Lý Cương ngửa mặt cười dài, đẩy xe lăn tới trước mặt Thái Sơn ông, vỗ tay thề với bốn lão ông, rồi đắc ý hướng về lán Vân gia gọi:

- Vân Diệp, ra đây!

Nghe rất giống đóng cửa lại rồi hô :" Thả chó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.