Hầu Quân Tập nói xong tiếp tục tiến lên, Hầu Kiệt chỉ đành đi theo, lúc này hắn tủi thân chỉ muốn khóc, hắn chẳng hề hay biết chuyện của cha, sau
khi tốt nghiệp thư viện bừng bừng hùng tâm muốn lập công tích, tới thảo
nguyên mới được ba tháng thì tiếng sấm nổ giữa trời quang, hùng tâm
tráng chí còn chưa thi triển, đã hoàn toàn suy bại.
Đám thân vệ sau lưng Hầu Quân Tập cũng như chó nhà tang, khôi giáp xộc
xệch, chẳng khác gì bại binh, chẳng còn ai nhìn ra khinh kỵ Hầu gia lúc
oai phong nữa.
Cùng đi nhận tội không chỉ có Hầu gia còn có ngũ lễ tư mã, bất kể Hầu
Quân Tập có tạo phản thành công hay không thì tội của hắn là lớn nhất,
vì chức trách của hắn là đề phòng phản loạn, không diệt được phản loạn
trong trứng nước là có tội.
Tới Thập Lý đình, Hầu Kiệt nhìn thấy mẫu thân, bi thương gọi, quỳ xuống
chân mẫu thân, hắn không dám tin lúc mình đi mẫu thân vẫn xinh đẹp vô
ngần, nay đã tóc lấm tấm bạc, người gầy tới mức một trận gió cũng có thể thổi bay, là người trực tiếp chịu đựng lửa giận của Lý Nhị, bà sống còn gian nan hơn Hầu Quân Tập.
Ba chiếc kích lớn ngoài đại môn Hầu phủ đã bị hoàng hậu lấy đi, lá cờ
đại biểu quân quyền bị hạ xuống, không còn kích, có người cưỡi ngựa đi
thẳng qua Hầu phủ, gia phó ra lý luận, bị người ta đánh đập, Kinh Triệu
phủ lại phán Hầu phủ sai, nhìn lão quản gia bị vào ngục, Hầu thị không
thể làm gì, lúc lão gia nắm đại quyền, kẻ nào dám thế!
- Lão gia.
Thấy thê tử ôm con khóc gọi, Hầu Quân Tập gật đầu, nói với hộ vệ:
- Đeo gông cho phu nhân, chọn cái nhẹ thôi.
Nói xong tiếp tục đi.
Còn chưa tới thành Trường An đã thấy Ngụy Trưng, Ngụy Trưng chỉ khẽ gật
đầu rồi mở thánh chỉ đọc, thậm chí không yêu cầu Hầu Quân Tập quỳ bái.
- Hầu Quân Tập, người Mân châu Tam Thủy, tính ngang ngược, thích kiêu
ngạo, chơi đùa cũng tiễn chẳng thành nghề, tự xưng vũ dũng. Trẫm còn là
phiên vương, đưa vào mộ phủ, nhiều lần chinh phạt, tích lũy từ ngu hầu,
xa kỵ tướng quân, phong tử tước huyện Toàn Tiêu. Dần được ân ngộ, tham
dự mưu sách. Diệt Kiến Thành, Nguyên Cát, Quân Tập công nhiều. Trẫm lên
ngôi, phong làm Lộ quốc công, ăn lộc bốn nghìn hộ, năm Trinh Quan thứ tư làm binh bộ thượng thư, tham dự triều chính.
- Năm Trinh Quan thứ sáu, phong thứ sử Trần châu, sửa thành Trần quốc
công. Năm nay lên lại bộ thượng thư, tiến vị Quang lộc đại phu. Quân Tập xuất thân quân ngũ, không có học thuật, là tướng lĩnh, nhập triều
chính, có được tiếng khen.
- Quân Tập có đại công với nước, phong thưởng có thể nói là lớn, nhưng
kiêu xa thành tính, lòng tham không đáy, uy hiếp Đông cung muốn đồ mưu
bất chính, dưới thiên uy đành phải tự trói nộp mình. Trẫm nghĩ tới ngày
xưa mà đau đớn vô cùng, không muốn gặp, lệnh Ngụy Trưng bắt đám Quân Tập vào Đại lý tự.
Hầu Quân Tập nghe xong hỏi Ngụy Trưng:
- Kẻ nào cầu tình cho ta, ai vì ta gặp nạn, kẻ nào hận ta không chết? Kẻ nào vỗ tay khoái trá?
- Tần, Trình, Ngưu, Lý cầu xin cho ngươi, trong kinh hơn một nghìn năm
trăm mười chín người vì ngươi gặp nạn, kẻ hận ngươi khắp triều, chỉ mình lão phu là vỗ tay khoái trá.
Ngụy Trưng trả lời rất trịnh trọng, cũng là lời nói thật:
Hầu Quân Tập nghe thấy thân binh đằng sau không ngừng ngã xuống, lạnh nhạt hỏi:
- Vân Diệp nói sao?
- Y kiến nghị đầy cả nhà ngươi đi Lĩnh Nam, gặp ân xá không tha, cả đời không được về quê.
- Cuối cùng cũng có một người nói chút gì đó thực chất.
Hầu Quân Tập cười, quay đầu nhìn đám thân vệ đã tự tận, thong thả nói:
- Cũng tốt, chết cho thanh tịnh. Kiệt Nhi, đỡ mẫu thân con lên xe, dọc đường vất vả rồi, giờ có thể ngồi xe.
Nói xong chui vào xe tù nhắm mắt dưỡng thần, Ngụy Trưng muốn nói vài lời, thấy Hầu Quân Tập không muốn nghe liền ngậm miệng lại.
Hầu Kiệt ôm mẫu thân khóc lớn, hai mẹ con mấy lần muốn xem những thân vệ đằng sau, đều bị người ta ngăn cản, Hầu Quân Tập ngồi đàng hoàng trong
xe tù, lấy bầu rượu ra uống một ngụm lớn, có vẻ khoan khoái lắm. Câu kia của Vân Diệp làm ông ta nhẹ nhõm rất nhiều, tức là chỉ chết một mình
mình thôi, cả nhà đầy Lĩnh Nam, chẳng những có thể tránh kẻ thù, với thế lực của Vân gia ở Lĩnh Nam, thê nhi già trẻ trong nhà muốn sống không
khó, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Bại thật ấm ức, thua quá oan khuất, trước có đại quân Lý Tịnh áp chế,
sau Lý Thừa Càn đổi ý, vốn không phải là cơ hội tốt, chỉ có mình đầu óc
mê muội mới tin lời đám ngoại tộc, không ngờ mình còn chưa soạn hịch
thảo phạt hoàng đế, chưa giết ngũ lễ tư mã thì thế cục đã chuyển biến
qua nhanh, số mệnh là thế, sai một chút thành đại nạn, chẳng trách được
ai.
Mười sáu cỗ xe tù đi vào kinh thành, hết sức lặng lẽ, chẳng khơi lên
chút gợn sóng nào, người Trường An chỉ muốn mau chóng quên đi cái tên
Hầu Quân Tập, hờ hững nhìn đại tướng quân uy vũ khom người trong xe tụ,
con người dễ quên đã không còn nhớ những lời tán tụng khi đại thắng mạc
bắc, Tây Vực truyền về. Ôi dào, lời lúc rượu chè mà, ai mà nhớ nổi chứ!
Mọi người bàn luận mười hai con phượng hoàng rực rỡ, bận bàn luận chiếc
thuyền đẹp vô cùng trên sông Khúc Giang, bàn luận sinh nhập sắp tới của
hoàng hậu.
Nói nhiều nhất là bệ hạ định lập Yên Lăng Các, dựng tượng hai bốn vị công thần khai quốc.
Các huân quý đều thảo luận hai bốn người này là ai, ai được may mắn treo tranh trên Lăng Yên Các, mọi ánh mắt tập trung vào kinh thành, chẳng ai đi quan tâm Mã Chu rốt cuộc giết bao nhiêu người ở Sơn Đông, cũng chẳng ai quan tâm quân đội ở thảo nguyên chỉnh đốn ra sao.
Khi Vân Diệp ngủ dậy thì trăng đã lên cao, trăng đêm nay hình như còn
tròn hơn, đêm hôm qua quá điên cuồng, thành ra chẳng ngắm trăng ra hồn,
đêm nay xung quanh không ai, mới là lúc ngắm trăng tốt nhất, một bầu
rượu, một đĩa quả khô, trăng trên đầu trở nên mông lung, đom đóm mang
cái bụng nhấp nháy bay trong cỏ, thứ này hình như không có thiên địch,
dám thắp sáng trong bóng tối, dũng khí tuyệt đối không ít.
- Không được, không thể làm đom đóm trong đêm, ai biết trong bóng tối có thứ nguy hiểm nào, nếu vì hiếu kỳ bị nuốt mất thì chẳng còn nơi kêu
oan. Đêm đã tối thì chúng ta dù có hất mực lên người cũng phải làm bản
thân đen xi, trốn ở nơi an toàn đợi trời sáng, khi đó mới phân biệt được đâu là cục đá, đâu là thú dữ.
Uống một ngụm rượu, Vân Diệp nói với bản thân, lúc này cảm thấy mình rất giống thi nhân.
Về tới Ung Châu, Vân Diệp quyết định ẩn nấp hoàn toàn, trốn trong hầm
dạy Lý Dung bảng chữ cái La Tinh dùng ghi âm tiếng Hán, biết sao được,
nếu dùng âm phù kinh rất dễ làm người ta suy đoán tới chỗ không hay,
phiên âm thì không sao, dù hai cha con chửi Lý Nhị trong thư thì Lý Nhị
cầm trong tay cũng chả hiểu.
Ông không hiểu thì do ông học vấn không đủ thôi, còn loại người có học
vấn như Vân Diệp lấy phiên âm viết thành thư muốn giải thích thế nào thì nó thành thế đó, đứng ở cao điểm học vấn có cái quyền lợi đó.
Lý Thái biết có thứ này, nhưng hắn rất thông minh không học, Vân Diệp
dạy hắn, hắn chỉ tìm hiểu qua một chút rồi bỏ, hắn cho rằng đây là một
học vấn của Vân gia, chỉ là một cách viết thư thôi, không phải là chuyện lớn.
Địch Nhân Kiệt, Tiểu Vũ đã học được rồi, Vân Diệp không định đem bản
lĩnh này dạy cho Thì Thì, Lý Dung theo phụ thân học phiên âm, Tân Nguyệt liền mang cái ghế tới ngồi trước hầm, khi Lý An Lan từ Quảng Châu về
tìm phu quân và nhi tử, được hạ nhân cho biết, hầu gia và tiểu vương gia ở trong hầm.
Tân Nguyệt cầm một chén trà hoa quế ngồi uống dưới bóng cây bên hầm, bộ dạng vô cùng nhàn nhã, thấy Lý An Lan tới, lên đón:
- Phu quân và Dung Nhi nghiên cứu học vấn, muội tử đừng vào quấy nhiễu.