Các trưởng lão hài lòng nhất là bao bố, còn có vải, đối với muối thì gần
như dùng lễ cao nhất cúng bái, người trong núi chỉ cần có lương thực, y
phục, và muối là sống rất tốt, các vị trưởng lão vô cùng hài lòng với
phần thưởng.
Lý Dung nhất định mang tới cho họ bất ngờ lớn nhất, hiện mức độ vui
sướng còn chưa đủ, thế là thuốc mang ra, một lang trung lang thang ở đất Hán tới đây hành y cũng được gọi là thần y rồi, bất kể có trị được bệnh hay không đều đươc người Liêu cung phụng làm thần linh.
Số thuốc này ở đất Hán còn hiếm thấy, nói gì tới đất Liêu cùng khổ, các
trưởng lão chính thức dùng đại lễ tham bái Lý Dung, lần này danh hiệu
thủ lĩnh của Lý Dung đã được tất cả mọi người thừa nhận.
Thực ra từ kiếp trước Vân Diệp đã hiểu một đạo lý, đã tặng quà thì ngay
một lần phải hạ gục đối tượng, nếu quà không đủ, nói không chừng phản
tác dụng, khiến việc muốn làm càng thêm khó, chi phí càng lớn, không
bằng tặng luôn lễ lớn.
Trưởng lão của Mông gia trại cười đứng dậy, cắt tay mình ấn dấu lên một
tấm da dê vẽ đủ thứ hoa văn lộn xộn, các trưởng lão khác cũng không do
dự làm theo, khi tất cả các vị trưởng lão ấn dấu tay, trưởng lão Mông
gia trại mới dùng hai tay dâng da dê lên cho Lý Dung.
Từ nụ cười mừng rỡ của Lưu Phúc Lộc, Tân Nguyệt liền biết tấm da dê này
vô cùng trọng yếu, vì thế cũng mỉm cười khom mình đáp lễ.
- Hầu gia, phát lớn rồi, phát lớn rồi, ba mươi trại đã hoàn toàn thần
phục, tiểu quận vương làm chiêu này thật đẹp, tấm da dê kia có ấn ký của tổ tiên họ, họ in máu lên, đó là huyệt thề trọng yếu nhất của người
Liêu, nếu làm trái sẽ bị núi nuốt chửng. Đất Liêu đã định, bệ hạ luôn
muốn mà chẳng được, nay tiểu quận vương làm được, địa vị càng chắc chắn.
- Vất vả cho ông rồi, Lưu Phúc Lộc, nếu ông muốn về Trung Nguyên, ta sẽ nghĩ cách cho ông.
Với người trung thành, Vân Diệp chưa bao giờ hẹp hòi:
Lưu Phúc Lộ đấu tranh hồi lâu, đột nhiên bình tĩnh lại, chắp tay với Vân Diệp:
- Hạ quan hiểu ý tốt của Hầu gia, tội nhân có thể sống rời Lĩnh nam
không nhiều, nhưng hạ quan không muốn về, mấy năm qua thê tử của hạ quan chết ở đây, đứa con lớn cũng chết ở đây, hạ quan muốn ở lại bên họ,
hàng năm cúng tế, trong nhà còn có huynh trưởng và đệ đệ, không cần lo
lắng.
- Hạ quan bị định tội đày tới Lĩnh Nam, thê nhi không ngại ngàn dặm núi
non tới cùng, cuộc sống vừa khá lên liền qua đời, nữ nhân khổ mệnh đó dù quê mùa, nhưng hạ quan không nỡ rời bỏ, có ngày hạ quan hết tuổi thọ
táng thân ở đây, Trung Nguyên chẳng về nữa cũng được.
Lý Thái và Hi Mạt Đế Á du sơn trở về, thi lễ từ biệt, Vân Diệp đứng trên lầu nhìn, một tha thướt đi tìm Tân Nguyệt, một ung dung đi tới, thị vệ
của hắn mang đầy thứ hoa cỏ kỳ quái.
Vân Diệp không hỏi, Lý Thái chẳng nói, thi lễ xong hắn liền đi tắm rửa,
nghe thấy hắn đang ca hát, tâm tình khoan khoái, Tân Nguyệt tới tìm Vân
Diệp, thấy phu quân nhíu mày, liền hỏi có chuyện gì?
- Nếu Thanh Tước cưới Hi Mạt Đế Á, nàng có thấy kỳ quái không?
Vân Diệp hỏi lại:
- Có gì mà kỳ quái, hai bọn họ đều nảy sinh tình cảm, chỉ là bản thân
không biết thôi, Hi Mạt Đế Á trong mơ cũng mắng Thanh Tước, đó là yêu
càng sâu ghét càng nhiều, chẳng lẽ phu quân có ý khác?
- Nhà chúng ta sống rất tốt, tội gì chuốc thêm phiền toái? Hi Mạt Đế Á
sao bằng nàng, ta chỉ cảm khái một chút về tạo hóa thần kỳ, nàng nói
chúng ta có nên đá hai người họ một cái không?
- Chàng đừng tạo nghiệt nữa, hai người đó đều là thứ phiền phức, hai
người họ có tình nhưng chưa được mai mối, thiếp không làm mai đâu, chàng đừng có làm, hạ lưu.
- Tối qua nàng tự cởi hết quần áo sao không nói thế, giờ mới nói hạ lưu thì muộn rồi.
Không thể nói chuyện trong khuê phòng với nàng giữa ban ngày, nếu không
Tân Nguyệt sẽ giận, dù buổi tối vẫn có thể lột sạch nàng, nhưng chỉ có
thể làm, không thể nói.
Na Mộ Nhật vui sướng như một con gà mái vừa mới đẻ trứng xong, cười
khanh khách không ngừng, cả lúc ăn cơm cũng cười, khi ăn cơm muốn vén
rèm nhìn đống củi ở sân.
Đống củi chất cao như núi, chỉ đợi mặt trời xuống núi, mặt trăng lên sẽ
đốt. Chẳng biết làm sao trưởng lão có thể xác định tối nay không có mây
che mặt trăng. Chập tội có một ít mây ở chân trời, thời tiết cực kỳ tốt, bầu trời toàn là chim bay về rừng, đám voi trên núi cũng kéo nhau vào
sơn cốc nghỉ ngơi rồi.
Mông Lỗ đem một nồi nhựa thông đổ lên đống củi, ném một cái đuốc vào,
lửa liền bùng lên, sân phơi được chiếu sáng trưng, lửa lớn như một tín
hiệu, vô số nữ tử mặc váy lam từ bóng tối đi ra, chẳng mấy xếp thành một vòng tròn quanh đấu lửa, đủ các loại món ăn ngon lẫn không ngon đặt lên bàn, trong đó không thể thiếu chuối tiêu chín vàng.
Vân Diệp, Lý Thái, Lý Dung được trưởng lão mời tới một cái đài chuyên
môn dựng trước, đám Tân Nguyệt cũng được mời lên, Na Mộ Nhật và Linh
Đang chưa bao giờ tiếp xúc với lễ nghi trọng thể vô cùng lúng túng, nắm
tay Vân Mộ và Vân Hương không buông, hoàn toàn không hề có thái độ cao
quý không thể xâm phạm như của Tân Nguyệt.
- Loại lão bà thế này làm sao ngươi chịu đựng được bao năm như thế? Khuê nữ đại gia thế tộc cũng không có khí thế như lão bà của ngươi, tu luyện thêm vài năm nữa có thể so với lão nương của ta rồi.
Lý Thái không lạ gì rượu cần, miệng ngậm một cái ống sậy dài, nhìn là
biết uống nhiều rồi, có điều hắn chỉ uống cùng vò với Vân Diệp, nếu
người khác uống chen vào, Ngụy vương gia sẽ nổi giận.
Đại trưởng lão há cái miệng chẳng còn mấy răng cười toe toe rải nắm gạo
trắng xuống đất, từng vò rượu cần được bày lên bàn, một đám trưởng lão
tay trong tay xoay hai vòng quanh đống lửa, thế là bái thần hoàn tất,
mọi người có thể khiêu vũ rồi, mình lên đài xem các cô nương biểu diễn,
không có bài phát biểu dông dài khiến người ta bực mình như mấy lễ hội
đời sau.
- Hầu gia, xung quanh trại toàn là nam nhân, xem bộ dạng có vẻ ý đồ bất lương, có nên bắt hết không?
Lưu Tiến Bảo ghé vào tai Vân Diệp hỏi nhỏ:
- Bắt cái rắm, không có nam nhân thì còn nhảy làm cái gì, đám nam nhân
kia tới là để cướp nữ nhân, nữ nhân ăn mặc xinh đẹp là để đợi bị cướp,
nếu ngươi bắt toàn bộ nam nhân, đám nữ nhân kia không có nam nhân cướp
sẽ xé xác ngươi ăn thịt, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi cướp đi.
Lưu Tiến Bảo mắt rực sáng:
- Hầu gia nói thật chứ? Tiểu nhân cũng được đi cướp à? Tiểu cô nương mắt to kia đã nhìn tiểu nhân lâu lắm rồi, tiểu nhân phải thay y phục, chùm
đầu tới thôi.
- Có thể cướp, nhưng đừng chùm đầu, tiểu cô nương đã thích ngươi vậy cứ
tới đi, dù sao ngươi chẳng thể cưới về nhà, nghe nói là có thể gả cho
nàng.
Lưu Tiến Bảo theo mình rất vất vả, có cơ hội khao thưởng chút cũng không tệ:
- Không được, tiểu nhân là đại nam nhân nếu gả đi thì mất mặt, tổ tiên
cũng hổ thẹn, sắp tới đêm khoái hoạt rồi, tiểu nhân đi chuẩn bị đây.
Thấy Lưu Tiến Bảo chạy đi, thị vệ trưởng của Lý Thái hâm mộ lắm, Lý Thái đá hắn một cái, bảo hắn cũng có thể đi, hắn đấu tranh hồi lâu, cuối
cùng vẫn gác bên Lý Thái, hắn là bảo tiêu chuyên nghiệp, hơn loại khốn
kiếp như Lưu Tiến Bảo nhiều.
Một đám đại cô nương hò hát xếp đội đi ra, Vân Diệp giảng giải cho đám thê thiếp:
- Hiện giờ đi ra là những khuê nữ mới thành niên, là trân quý nhất,
không được phép cướp, trừ khi các nàng ấy nguyện ý, ai dám dùng vũ lực
sẽ bị mọi người khinh bỉ tới chết.
- Hừm, cẩu thả nơi hoang dã cũng thành lễ điển, đúng là không biết liêm
sỉ, không hiểu luân lý, tùy tiện cẩu thả thiên địa bất dung.
Tân Nguyệt vẫn cái bộ mặt bà cô đáng ghét ấy, Vân Diệp nghe mà nhíu mày, miệng giật giật không nói nữa. Hại Na Mộ Nhật, Linh Đang mặt mày hoang
mang.