Vân Diệp không nói cho Lý Tịnh biết xuất sứ của văn thư này, Hứa Kính
Tông càng chẳng thèm làm, Tôn Tư Mạc tuy muốn nói nhưng bị Vân Diệp ngăn lại, nói với ông ta một loại phương pháp truyền đạt cơ mật. Lại lần nữa làm Hứa Kính Tông và Tôn Tư Mạc chấn động không nói được gì.
Lý
Tịnh đang suy nghĩ làm sao tăng cường độ an toàn của tín sứ, phái nhiều
hộ vệ thì không được, trên chặng đường xa xôi, mười người và một trăm
người gần như không có gì khác nhau. Cách này không được, cách kia cũng
chẳng xong, Lý Tịnh phát hiện ra mình không có biện pháp giải quyết tình huống này, chuyện này cần phải giải quyết, một khi mệnh lệnh của mình
đi ngược với ý kiến của tướng lĩnh, tướng lĩnh sẽ hoài nghi tính chính
xác của văn thư, một khi hoài nghi thì còn đánh trận sao được nữa, rốt
cuộc là kẻ nào tráo văn thư vẫn chưa tra rõ, giờ Hiệt Lợi truân binh
mười vạn ở ngay phía trước, trong quân nếu có sai sót gì, ông ta không
dám nghĩ tới hậu quả.
Tôn Tư Mạc tới thăm, bọn họ là bằng hữu
nhiều năm, thực sự không đành lòng để Lý Tịnh bị dày vò, nên tới giải
tỏa ưu lo cho ông ta.
- Vì sao lại khổ sở như thế?
Thấy lão hữu mặt mày tiều tụy, Tôn Tư Mạc thở dài, biết rõ vẫn hỏi:
- Đều là chuyện vụn vặt trong quân, lão phu thân là Đại tổng quan, hiện
giờ tiến thoái lương nan, trên không báo được hoàng ân, dưới không thể
chém Hiệt Lợi an thiên hạ, thật là hổ thẹn.
Thấy lão hữu hỏi, Lý Tịnh cũng không giấu diếm, chỉ là không nói khổ sở vì việc gì:
- Kỳ thực đại tổng quản vì sao lo lắng thì lão đạo cũng biết vài phần,
mặc dù lão đạo không thể san xẻ ưu lo giúp ngài, nhưng biết ai có thể
giúp Đại tổng qản.
Tôn Tư Mạc cười khà khà, vuốt râu làm cái vẻ cao nhân đắc đạo:
Lý Tịnh đứng bậy dậy, chắp tay thi lễ:
- Nếu đạo trưởng có thể giải được khó khăn này, Lý Tịnh cảm kích bất tận, chỉ là chuyện quá trọng đại, không biết người đạo trưởng tiến cử có
chắc chắn không?
Có được xác thực của Tôn Tư Mạc là chuyện Lý Tịnh
phải làm, vì liên quan tới an nguy của đại quân, ông ta không thể không
thận trọng.
- Đi tìm Vân Diệp đi, y biết phong văn thư này là giả lâu rồi, y chuyên môn vượt đường xa vạn dặm tới chỗ Đại tổng quản, nghe nói là vì muốn chứng kiến phong thái chỉ huy thiên quân vạn mã của
ngài, thuận tiện phát tài chút thôi. Nguồn cơn sự việc y biết rõ ràng,
trên đường tới đây còn tiếp xúc với kẻ làm giả văn thư, nhưng không biết rốt cuộc là ai, trải qua một phen nguy hiểm.
Tôn Tư Mạc không quen vòng vo, nói hết cho Lý Tịnh nghe:
Lý Tịnh không phải Trình Giảo Kim, Lão Trình tin tưởng Vân Diệp vô điều kiện, còn ông ta sẽ trừ đi vài phần.
- Văn thư này dù bản thân ta cũng không phân biệt được thật giả, làm sao y biết?
Lý Tịnh hỏi:
Tôn Tư Mạc lấy kính lúp trong lòng ra đưa cho Lý Tịnh, bảo ông ta xem lại văn thư kia.
Có phương thức phân biệt thật giả, lo lắng của Lý Tịnh chớp mắt tan đi quá nửa, sau khi học được cách sử dụng kính lúp, nhìn thấy dấu vết làm giả, thở phào nhẹ nhõm.
Có thể lên mặt trưởng bối với Vân Diệp thì
chỉ có Trình Giảo Kim và Ngưu Tiến Đạt, Lý Tịnh biết rõ điều ấy, Vân
Diệp không phải là thủ hạ của ông ta, ông ta đành lấy lễ chủ khách tiếp
đãi. Vân Diệp không làm cao, y biết hiện chưa phải lúc tìm Lý Tịnh trả
thù một đá kia, trước đại địch, không cho phép y giở trò.
- Đại
tổng quản, ngụy tạo văn thư là một đám mã tặc, kẻ cầm đầu tên Dạ Đạ, sau lưng có thế lực không nhỏ hỗ trợ, vãn bối còn chưa biết là ai, nhưng có thể phán đoán đều là hạng tài trí cao tuyệt, không thể xem thường. Vãn
bối suýt mất mạng trong tay chúng, mong Đại tổng quản cẩn trọng.
- Dạ Đà à? Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt của Khang quốc thôi, hắn dám
giở thủ đoạn với đại quân ta, lão phu há có thể cho hắn sống sót! Tướng
sĩ Đại Đường khi nào lại lo lắng vì một tên tiểu mã tặc, đợi lão phu san bằng Đông Đột Quyết xong, xem xem tên mã tặc này có phải là có gan gấu
tim báo hay không.
Hai quân đối đầu, Lý Tịnh có sợ ai? Danh
tướng, mãnh tướng chết trong tay ông ta có cả đống, ông ta có tư cách
xem thường quần hùng thiên hạ.
- Hắn chỉ là thứ nấm ghẻ ngoài da, theo vãn bối thấy nhiều lắm hắn còn ba tháng tuổi thọ, không cần để ý,
vãn bối có một cách đơn giản, nhưng lại truyền bí mật trong quân vô cùng hữu hiệu. So âm phù, âm thư còn tốt hơn nhiều, dù là thư tình nam nữ
cũng có thể truyền đạt chính xác.
Để tăng cường lòng tin cho Lý
Tịnh, Vân Diệp nói cực kỳ chắc chắn, khí thế chủ tướng chỉ có thể củng
cố không thể suy giảm, nếu Lý Tịnh mất đi lòng tin, mười vạn đại quân sẽ theo vào Quỷ môn quan.
Khương Thái Công dùng cần câu sáng tạo ra âm phù tất nhiên có chỗ ảo diệu trong đó, mật mã trong âm thư tới thời
hiện đại vẫn dùng, ai dám xem thường trí tuệ của cổ nhân.
Khuôn mặt căng thẳng của Lý Tịnh được buông lỏng:
- Lão phu chưa từng xem thường trí tuệ của ngươi, không chỉ ta, bệ hạ
nhắc tới ngươi cũng khen ngợi không ngớt, chỉ vì ngươi quá yêu nghiệt,
cho nên khiến người ta đề phòng. Ngươi đừng lấy làm lạ vì sao lão phu
nói với ngươi điều này, coi như thù lao ngươi làm giảm bớt bệnh của Hồng Phất, ngươi có thể so với Đông Phương Sóc thời Hán, đều là người vô
cùng trí tuệ, tiếc rằng thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, ngươi quá
yêu nghiệt, định sẵn không thể có sự nghiệp lớn trên triều. Ngươi còn
thông minh hơn Đông Phương Sóc vài phần, chỉ là ngươi không quyến luyến
quyền vị, chỉ một lòng lập thư viện, đem hiểu biết của ngươi đặt vào dạy người, đây vừa vặn phù hợp với hi vọng của tất cả mọi người, cho nên
ngươi mới thuận buồm xuôi gió đi tới được ngày hôm nay, lão phu thực sự
hi vọng ngươi có thể lập nên một thư viện chưa từng có.
Nếu như
được chẳng ai muốn mình sống kinh thiên động địa như trận pháo, im lặng
phát tài mới là truyền thống của người Trung Quốc. Đông Phương Sóc ư?
Ông ta là kẻ xui xẻo bụng đầy tài hoa, hoàng đế thích nghe chuyện cười
của ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể làm diễn viễn hài suốt đời trong
cung.
Trong ( văn tâm điêu long ), ( biện tao ), ( thuyên phú ), ( chúc minh ), ( tạp văn ), ( luận thuyết ), ( chiếu sách ), ( thư ký )
của Lưu Hiệp luận tới mười loại văn thể của Đông Phương Sóc, một văn hào như thế, cả đời có thể gọi là bi kịch, tài hoa đều dùng làm vốn lấy
lòng hoàng đế, mua vui cho hoàng đế.
Vân Diệp lắc đầu, xua đi bóng hình lam lũ của Đông Phương Sóc lúc tuổi già ra khỏi đầu.
Lý Tịnh có lẽ là có ý tốt, nhưng ông ta là một quân nhân không nhìn rõ
tình thế, đưa ra bất kỳ quyết định gì cũng chậm hơn người khác một bước, một bước này định sẵn ông ta sống hết cuộc đời còn lại trong nơm nớp
nghi kỵ. Ông ta nghe cũng được, không nghe cũng được, nếu là ý kiến quân sự thì Vân Diệp không nói một lời, chấp hành ngay. Còn trên triều đường cứ đợi đã, thà nghe Hứa Kính Tông chứ không thể nghe ông ta, đó chẳng
khác gì cái hố lớn.
Tướng lĩnh bách kỵ trong quan tới rồi, trong
quân Đại Đường, một khi có quyết định quân sự trọng yếu là không thể
thiếu tướng lĩnh của Bách kỵ ti, một phương diện là muốn nói với họ,
quyết định của mình là nhắm vào quân đội có lợi cho quân đội, hai là
thông qua Bách kỵ ti nói với hoàng đế những thay đổi của mình là có lý
của nó, không phải là âm mưu quỷ kế gì.
Người cơ quan đặc vụ,
nhìn một cái biết ngay không phải thứ tử tế, mũi ưng, mắt tam giác, má
hoắm vào, đúng là bộ dạng tiêu chuẩn của giám quân, so với Lão Ngưu thì
kém xa.
Hắn không bao giờ ngồi, cứ đứng sau lưng Lý Tịnh, lấy đôi mắt tam giác liếc Vân Diệp, cứ như muốn nhìn ra cái gì đó, nghi ngờ là
bản tính của đám đặc vụ, Vân Diệp hiểu đám người này, hơn một năm qua,
Bách kỵ ti hẳn tốn không ít thời gian vì mình, chỉ là có hiệu quả hay
không thì không rõ.