Chiến tranh là một loại hành vi bạo lực cưỡng ép kẻ địch phục tùng ý chí của chúng ta (Carl von
Clausewitz). Vân Diệp biết câu này từ rất lâu, hơn nữa còn rất tán đồng.
Càng tới giần chỗ Lý Tịnh, thi thể người Đột Quyết trong bụi cỏ ngày một nhiều, bọn họ mặc áo da dê rách nát, hoặc đơn lẻ hoặc cả đội nằm đó,
băng tuyết không che lấp bọn họ, chỉ cho bọn họ thêm một lớp áo trong
suốt.
Đám phụ binh càng lúc càng cao hứng, chỉ cần nhìn thấy một cỗ thi thể
mới là dừng chân, điều tra xem bị chết như thế nào, nhát đao này dùng
sức lớn cỡ nào, nhát mâu kia đâm từ góc độ nào tới, chà chà, giết thế
này thì hơi khó rồi, cả cái đầu bị đập nát bấy, là ai đập thế? Nhất định là một vị mãnh tướng, sức mạnh này, độ chuẩn xác này, đám tiểu binh
chúng ta không bì được.
Na Mộ Nhật vẻ mặt cổ quái, nhìn thấy một cỗ thi thể là nói liền một
tràng, sau đó dùng than vạch một nét lên mặt mình, chưa tới nửa ngày mặt nàng đã đen xì, thi thể thực sự quá nhiều, Vân Diệp đoán chừng dù nàng
có vẽ toàn thân thành phụ nữ Châu Phi cũng không biểu đạt hết được sự
thương tiếc.
Người Đột Quyết có tập tục lấy đao rạch mặt biểu thị thương tiếc với
người chết, Na Mộ Nhật chỉ dùng than là đã văn minh hơn nhiều, có lẽ cái chết của những người Đột Quyết kia chẳng kích thích nàng lắm, chỉ biểu
thị qua loa là được.
Cho tới bữa cơm tối Na Mộ Nhận vẫn chưa khôi phục sự vui vẻ thường ngày, mọi khi cơm tối làm xong, Na Mộ Nhật như con chó nhỏ quẫy đuôi chạy
vòng quanh, tay cầm cái chậu cơm thật lớn, đợi đầu bếp chất cho nàng đầy một chậu đồ ăn ngon.
Hôm nay không như thế, nàng nấp trong bóng tối, ôm chân khóc thút thít.
Đầu bếp béo bê tới cho nàng một chậu cơm, bên trên còn rưới lên thứ nước thịt mà Na Mộ Nhật thích ăn nhất, một cái đuôi dê béo múp, chất đống
bên trên, nếu là thường ngày, nàng nhất định sung sướng gọi đầu bếp ca
ca.
Nhìn Na Mộ Nhật khóc lem nhem mặt, đầu bếp béo thở dài tang thương, chửi cái cõi đời chó má, đặt chậu cơm bên cạnh nàng rồi bỏ đi. Na Mộ Nhật ôm chậu cơm, dùng thìa ăn từng miếng lớn, vừa ăn vừa khóc....
Vân Diệp hiểu rõ, Đại Đường muốn yên ổn phát triển thì không thể thiếu
hoàn cảnh an toàn bên ngoài, nay chém giết bên ngoài toàn là nam nhi Hán gia, Na Mộ Nhật chỉ thấy người Đột Quyết chết, không nhìn thấy nấm mộ
người Hán chi chít cờ trắng, những người nằm trong phần mộ lạnh băng đó
cũng có người nhớ nhung chứ.
Lần này Vân Diệp tới thảo nguyên nói là đi chiến đấu không bằng nói là
đi chứng kiến lịch sử. Ở thời đại huy hoàng này, chiến mã xung phong,
quân nhân mạnh mẽ có lẽ đánh thức nhiệt huyết đã ngủ quên bao lâu của y.
Con người sống không thể không có tình cảm, không có mục tiêu, chỉ có
đem hết mọi sự chú ý của mình đặt vào việc mình muốn làm mới có thể quên đi đau khổ trong đầu. Na Mộ Nhật hiện giờ chỉ muốn tiêu diệt hết chậu
cơm, Vân Diệp hi vọng quân đội Đại Đường luôn tiến về phía trước, đánh
đâu thắng đó.
Nói ra thật buồn cười, một chậu cơm ngang hàng với quân nhân Đại Đường.
Hà Thiệu dẫm đám phụ binh giống sài lang ăn thịt thối trên thảo nguyên,
bọn họ thu thập tất cả chiến mã ngã chết, chỉ lấy bốn cái chân, sau đó
vứt phần còn lại trên thảo nguyên, mặc dã thú ăn thịt.
Trên xe trượt chất từng tầng chân ngựa cao ngất, đều dùng cưa cưa xuống, Vân Diệp nhìn thấy cái cảnh này thực sự khó nói được cảm giác gì, có
thê lương, có chút bi ai, còn có chút bồn nôn.
Không thể trách Hà Thiệu, đó là do khi xuất phát Vân Diệp nói với hắn,
tận dụng tối đa tất cả những gì có thể tận dụng là thủ pháp của đời sau
hay dùng, một con lợn từ lông cho tới nước tiểu đều có giá trị lợi dụng, đều có thể sản sinh hiệu ích. Chỉ là không nghĩ tới lợn có chấp nhận
không, nếu như quân đội Đại Đường ăn thịt người, Vân Diệp cho rằng Hà
Thiệu sẽ không chút do dự cưa chân số tử thi kia, chế tác thành món ăn
ngon lành.
Từ đó trở đi Vân Diệp không ăn món ăn do Hà Thiệu làm nữa, dù ngon vô cùng.
Hứa Kính Tông từ hôn mê tỉnh lại, không nói không rằng hai ngày, tới
ngày thứ ba hắn bảo lão phó mời Vân Diệp tới có điều muốn nói.
- Vân hầu, ta luôn cho rằng những lời ngài nói trên triều đường là nói
dối, không để trong lòng, chỉ thấy có chút buồn cười, cho rằng văn võ
toàn triều đều là hạng ngu si, thuyết thiên đạo hư vô xa xăm mà lại có
người đi xác thực thật, mà kết quả xác thực làm ta kinh hãi, nhìn trộm
vùng đất thần tiên một cái đã gặp đại kiếp thủy hỏa. Nhân vật anh hùng
như Dạ Đà bị dày vò gần mất mạng, giờ sống không bằng chết. Vân hầu,
xin nể tình đồng liêu một hồi, nói thật cho Kính Tông biết, trên đời
này có thần tiên thật sao?
Một mùa đông liên tiếp hai lần bị bệnh nặng làm Hứa Kính Tông già đi rất nhiều, hai ngày qua lại suy tư quá độ, tóc mai đã có chấm trăng trắng.
- Trên đời này không có thần tiên, kinh lịch của ta có thể nói là không
có số hai trên đời, vây mà ta chưa từng thấy thần tiên, Dao Trì chỉ là
một hồ nước mà thôi, Dạ Đà là tên xui xẻo, không đâu mùa đông lại tới
Dao Trì, nếu đi vào mùa hè tuyệt đối không có chuyện xui xẻo đó. Chu mục vương cưỡi tám ngựa đi gặp Tây Vương mẫu chỉ là khoác lác, gặp vu nữ
cũng chỉ là một giấc mộng xuân, loại giấc mộng này có ai trong chúng ta
chưa từng có? Chỉ là nó xảy ra với người đặc biệt, ở một nơi đặc biệt,
cho nên nó thành thần thoại. Nếu như ngươi gặp mộng xuân ở Tam Hiệp đi
kể với người khác thì chỉ bị trêu chọc, Sở tương vương, Chu mục vương
thì khác, họ là vương, cho nên mọi người mù quáng tin theo, tin rằng
mọi thứ trong mơ của vương là thật.
- Thần tiên là như thế sao? Một hành động nhỏ vô tình của một nhân vật lớn bị thổi phồng tới mức như thế?
Hứa Kính Tông hơi thất vọng, còn có chút nhẹ nhõm:
- Mấy trăm vạn bách tính Đại Đường ta, ngươi có thể tìm ra trong đó một
người gặp thần tiên ở trạng thái tỉnh táo không? Lão Hứa, lần này về đi, nếu không muốn về, ta tấu xin bệ hạ giữ ngươi lại thư viện làm viện
phán.
Vân Diệp đưa ra quyết định sau khi cân nhắc:
Hứa Kính Tông bò ngay dậy từ cái giường nhỏ, nhìn Vân Diệp hỏi:
- Vân hầu, nếu như ta nhớ không nhầm thì ngài cực lực phản đối ta ở lại
thư viện, sao giờ lại ủng hộ? Còn làm viện phán, đó là chức vụ của ngài, Vân hầu, vì sao?
Kiểu nói chuyện thực lòng từng chữ này có lẽ chưa bao giờ Hứa Kính Tông dùng từ khi vào sĩ đồ.
- Lão Hứa, người khác nghĩ thế nào ta không biết, ta chỉ nói suy nghĩ
của ta, thư viện là nơi đặt lý tưởng của ta, cho nên ta tuyệt đối không
để nó bị chút tổn hại nào, nguyên nhân ta nhìn trúng ngươi là vì năng
lực của người. Hiện ra thư viện đang thời sáng nghiệp, còn rối ren bộn
bề, ta tin nó sẽ chiếu rọi thiên cổ, Hứa Kính Tông ngươi có năng lực, có thủ đoạn, có dã tâm chính là người thư viện cần nhất, nếu như trong thư viện chỉ có toàn quân tử ngay thẳng như Lý Cương tiên sinh thì đó không phải là phúc của thư viện, mà là đại họa.
Vân Diệp nói thật, lúc này không che giấu Hứa Kính Tông một chút nào, lộ bài hoàn toàn:
Hứa Kính Tông có chút xấu hổ, cũng phải thôi, bất kể là ai bị người ta
chỉ thẳng mặt nói là hạng tiểu nhân vô sỉ thì vẻ mặt cũng vô cùng thú
vị, kẻ hẹp hòi một chút nói không chừng sẽ ân cần hỏi thăm người nhà của ngươi sau lưng ngươi. Hứa Kính Tông chẳng qua chỉ hơi xấu hổ, có thể
tính là hạng cực phẩm trong tiện nhân, đó chính là nhân tài thư viện cần gấp. Cần loại người này trung hòa tác phong quá cương chính của thư
viện.
- Đừng nghĩ rằng ta đang
chửi ngươi, ta cũng là loại người như thế, cho nên chúng ta là đồng
loại, ngươi đã bao giờ nghe nói tới quân tử quốc chưa?
Hứa Kính Tông vét sạch bụng cũng không tìm ra điển cố nào như vậy, đành lắc đầu, hắn rất có ý kiến với lối tư quy nhảy cóc của Vân Diệp.
- Trong truyền thuyết thời thượng cổ có một quốc gia gọi là quân tử
quốc, quân tử quốc là một "quốc gia lễ nhạc" " không tranh với đời".
Trên cổng thành của bọn họ viết bốn chữ lớn "duy thiện vi bảo", quốc chủ có nghiêm dụ, thần dân nếu hiến châu báu, trừ thiêu hủy vật, còn trừng phạt. Tể tướng nơi này " khiêm nhường ôn hòa", "bình dị gần gũi", làm
ai ai cũng kính trọng. Người dân nơi này nhường nhịn lẫn nhau, không
luận phú quý sang hèn, lời nói cử chỉ lịch sự lễ độ. Càng có người bán
ra sức kiếm ít tiền, bán ra hàng thượng đẳng, người mua ra sức trả giá
cao, lấy làng cấp thấp.
Hứa Kính Tông hoa mắt, có điều rốt cuộc vẫn là thiên cổ đại âm hiểm, lập tức đáp trả:
- Bản lĩnh thuận miệng bịa chuyện của Vân hầu làm Lão Hứa này bội phục
vô cùng, hơn nữa ngay câu đầu nói tới thượng cổ, làm người ta không thể
phân biệt thật giả, chỉ là có chút so hở nhỏ, bốn chữ "duy thiện vi bảo" xuát phát từ Lễ Ký, có câu "Sở quốc vô dĩ vi bảo, duy thiện dĩ vi bảo", quân tử quốc hầu gia nói nhất định có sau câu nói này, điển tịch xuân
thu chiến quốc tuy nhiều như lông trâu, Lão Hứa này cũng coi như là học
rộng biết nhiều, vì sao chưa từng nghe qua? Lần sau muốn lừa Lão Hứa thì lấy chút chân tài thực học ra, như thế ta mới tình nguyện bị lừa.
*** Nước Sở không lấy gì làm quí, riêng lấy điều thiện làm quý.
Lời nói xong, cả hai ôm bụng cười lớn.
- Kể cho ngươi một câu chuyện không phải để ngươi bới móc, mà là nói cho ngươi biết, một quốc gia lý tưởng như thế trừ diệt vong thì không có
đường thứ hai để đi, ngươi có đồng ý không?
Vân Diệp đợi Hứa Kính Tông cười xong thì hỏi:
Sắc mặt Hứa Kính Tông có thể nói là cực kỳ đặc sắc, hắn thực sự không
muốn liệt mình vào hạng tiểu nhân, nhưng biết bản tính của mình thực sự
không làm được quân tử, đành ngầm thừa nhận, dù sao bên cạnh còn có một vị hầu gia giống mình, loại chuyện tự nhận là tiểu nhân này có đánh
chết cũng không thể để người thứ ba biết.
- Đúng thế, lời này có lý, quân tử quốc nếu như có địch thì diệt vong là chuyện tất yếu, thiên mở đầu của binh thư nói "binh giả, quỷ đạo dã."
Muốn đánh thắng trận thì không thể làm quân tử, chiến tranh nhân nghĩa
của Tống Tương Quân cũng nói rõ điểm này.
Hứa Kính Tông không nói bừa, ví dụ hắn đưa ra đều có thể tra cứu được, chứ không giống ví dụ của Vân Diệp:
- Ở vấn đề này chúng ta đạt thành nhất trí rồi, ngươi còn cho rằng thư viện không cần người giỏi đối nhân xử thế tọa trấn sao?
Vân Diệp cười hì hì nhìn Hứa Kính Tông:
Hứa Kính Tông chỉ thấy rợn người, trước mặt Vân Diệp, hắn luôn có cảm giác khủng bố như bị lột trần.
Vừa mới rời khỏi chiến trường gặp ngay mười sáu thám báo của quân Đường, nhìn cờ lớn thêu chữ Đường tung bay, mười kỵ sĩ chạy xuống dốc, trong
đó một người tới trước đội xe, hô lớn hỏi thân phận người tới, mẹ nó,
mắt thì cảnh giác, tay đặt lên đao, tựa hồ sẵn sàng rút ra tác chiến bất kỳ lúc nào.
Lão Trang đứng trước ngựa, lỗ mũi hếch lên trời, quan quân Tả Vũ vệ xưa
nay xem thường đám vô dụng của Hữu vũ vệ, chê trên người bọn họ có mùi
của đám nương tử, lần nào thao diễn cũng thua Tả Vũ vệ, còn thua thảm,
chuyên giở trò chơi xấu. Đây là biên quan chứ ở Trường An mà gặp nhau
thế nào cũng có vụ ẩu đả.
Chẳng cần nhìn, là người quen cả, Lão Trang biết hắn, hắn cũng biết Lão
Trang, đánh nhau mấy trận rồi. Vừa rồi Lão Trang khinh hắn làm chuyện
thừa thãi cởi quần đánh rắm, giơ cái mặt là chứng nhận sống, cần gì văn
thư. Không ngờ tên kỵ binh kia không nể mặt, vẫn nghiêm giọng đòi Lão
Trang lấy quân lệnh ra mới cho tiến lên.
Lão Trang xưa ngay chưa bao giờ thích làm việc ngang ngược mặt tái xanh, nói với tên kỵ binh:
- Lão Hình, chúng ta coi như có giao tình nhờ đánh nhau mà ra, văn thư
tất nhiên là phải giao cho đại tổng quản, ngươi xem lại bản thân có tư
cách xem không? Hơn nữa con mẹ nhà ngươi biết chữ từ bao giờ mà ta không biết?
Lão Hình lập tức mặt đỏ bừng bừng, rống lên:
- Trang Tam Đình, con mẹ ngươi hiện giờ không phải là người của Tả Vũ vệ doanh nữa, theo một thằng nhãi chưa mọc đủ lông mà dám giương oai ở địa bàn của Hữu Vũ vệ à?
Lời vừa mới dứt một cái đùi ngựa cực to ném vào mặt Lão Hình, làm hắn
ngã lộn cổ xuống ngựa. Trình Xử Mặc nhảy khỏi xe, phủi tay, Trang Tam
Đình xông tới đấm đá túi bụi. Đám kỵ binh trên sườn dốc ùa cả tới, phụ
binh cũng rút vũ khí ra, hai bên đối đầu với nhau.
- Hiện giờ thống quân của Hữu Vũ vệ là ai?
Vân Diệp quát ngăn phụ binh, hỏi tên thập trưởng đứng đầu.
Tên thập trưởng kia nhìn yêu bài Vân Diệp đeo ở hổng, từ hoa văn có thể
nhìn ra là một vị đại tướng, vội nhảy xuống ngựa ôm quyền thi lễ:
- Bẩm tướng quân, Hữu Vũ vệ doanh hiện giờ trực tiếp do Đại tổng quản tiết chế.
- Ngươi về báo với Đại tổng quản, Lam Điền hầu Vân Diệp phụng lệnh Đại tổng quản tới quân giúp sức, xin được về doanh.
Nói xong quay lại xe tiếp tục ngủ:
Tên thập trưởng mặt vàng ệch, Lão Hình vừa mới bò dậy càng sợ tái mào,
quân sĩ thường ngày lỗ mãng quen rồi, với cấp trên không dám nói năng
lung tung, với hầu gia công gia xa cách một vạn tám ngàn dặm thì không
có chút kính trọng nào, nóng lên là chửi hết, từ cha tới mẹ đều bất
chấp, nhất thời không sửa nổi, không bị nghe thấy thì tất nhiên không
sao, bị chính chủ tóm được thì là chuyện lớn rồi.
Vân Diệp căn bản không để trong lòng, Trình Xử Mặc cũng chỉ ném cái đùi
ngựa là thôi, lời khó nghe hơn bọn họ cũng nghe rồi, tất nhiên không
chấp một tên tiểu binh. Ngưu Tiến Đạt còn bị nói khó nghe hơn, cũng
chẳng thấy lão nhân gia làm gì đám tiểu binh.
- Hầu gia, vừa rồi Đại Ngưu vô ý mạo phạm, xin hầu gia khai ân.
Tên thập trưởng quỳ một gối xuống, cầu xin cho huynh đệ.
Trình Xử Mặc cười hô hố, quay về xe ngủ bù, kệ đám đại đầu binh này, chém giết xem ý của Vân Diệp.
- Suốt ngày trong đại doanh không luyện thân thủ lại đi luyện mồm mép,
cái mồm thối không có nắp, lời khốn kiếp gì cũng phun ra ngoài được, may bổn hầu cũng trong quân ngũ, nếu không tên khốn kiếp nhà ngươi không
còn mạng nữa đâu. Vả miệng mười cái, vả mạnh vào cho nhớ.
Tên thập trưởng mừng rỡ, vung tay tát Lão Hình đôm đốp, tát xong cái mặt Lão Hình không còn ra cái dạng gì nữa, còn chạy đi nhặt chân ngựa đặt
lên xe, rồi mới lên ngựa chạy về đại doanh.
Lý Tịnh tay cầm điều lệnh của Vân Diệp, nhìn lên ngó xuống, thế nào cũng không nhớ mình từ phát ra mệnh lệnh này, chỉ nhớ mình bắt Vân Diệp xéo
về Trường An, có bảo y tới quân doanh giúp sức bao giờ đâu?
Tham quân lục sự trong quân lấy văn thư lưu trữ ra đối chứng, cuối cùng
tìm được ghi chép nguyên thủy, bên trên rõ ràng ghi Đại tổng quản lệnh
Vân Diệp về Trường An, tuyệt đối không phải tới giúp sức, văn thư này là giả.
Lý Tịnh cả kinh, văn thư ngụy tạo có thể nói là không chút sơ hở, nét
chữ của mình không sai chút nào, con dấu Đại tổng quản y như thật, ông
ta nào biết, văn tự, con dấu đều là thật, chỉ là thêm vào vài chữ, bớt
đi vài chữ mà thôi.
Trước khi khai chiến xảy ra chuyện này làm Lý Tịnh cực kỳ nóng ruột, vội vàng phái tín sứ đi xác thực xem mệnh lệnh phái tới các tướng lĩnh có
bị sửa đổi không. Liên tiếp ba ngày tướng lĩnh các nơi báo về, mệnh lệnh chuẩn xác Lý Tịnh mới bớt lo, suy nghĩ làm sao đưa văn thư trong quan
một cách an toàn chuẩn xác, ông ta biết tín sứ đưa thư tới Sóc Phương
hẳn chết rồi, nếu không đã chẳng có chuyện quái dị này, vấn đề kẻ địch
là ai?