Mỗi người tới thư viện đều
cho rằng mình thông minh hơn người khác, đều muốn thử mê trận trong
truyền thuyết của thư viện, Đại lão bà của Lý Nhị cũng thế, đi ba
chuyến, cả ba lần đều ra ở đối diện, cuối cùng bực mình, bảo Vân Diệp
dắt đi, qua đại môn mới nói là mình sớm nhìn ra rồi, chỉ muốn kiểm chứng thôi, Vân Diệp rất muốn để bà ta tự đi một lần, đi đến lúc sinh con
giữa đường cũng chẳng qua nổi.
Hai tiểu lão bà của ông ta tính tình cố chấp, ngay cả cơm trưa cũng ăn
luôn trong ngõ nhỏ của đại môn, đi một ngày, cuối cùng Lý Thái dẫn họ
ra, nghe Lý Thái nói mẹ hắn đi tới rộp chân, nhưng kêu lớn rất đã.
Lý Nhị đứng ở trước đại môn quan sát mê trận, sau đó phái quan tiên
phong Vô Thiệt vào, thăm dò tình hình địch, một khắc sau tướng tiên
phong đần thối mặt đi ra phía bên cạnh, hỏi không biết cái gì. Lý Thái
định khoe khoang, giải thích cho cha mình, kết quả bị đá bay sang một
bên, Lý Nhị còn rất khỏe.
Cẩn thận quan sát đại môn hồi lâu, Lý Nhị vỗ tay, sải chân bước vào, Vô
Thiệt trung thành đi theo, còn đi phía trước, bày ra bộ dạng trung thành bảo vệ chủ.
Lý Thái dậm chân oán hận, nói đãng lẽ phải do mình đi cùng cha, Vô Thiệt hiểu cái chó gì. Vân Diệp ngồi bậc thềm, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Lý
Thái ngồi xuống, cứ yên tâm, Lý Nhị rất sĩ diện chắc phải suy nghĩ một
lúc.
Lý Thái vừa ngồi xuống, bị Vân Diệp ấn xuống đất đấm đá một hòi, oán khí ấm trà cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết.
Không đánh được ông chẳng lẽ không đánh nổi con ông? Trái tim tổn thương của Vân Diệp cuối cùng được an ủi phần nào trong tiếng kêu thảm của Lý
Thái.
Sau chiến tranh hòa bình luôn tới, Vân Diệp cẩn thận giúp Lý Thái sửa
lại tóc, đội kim quan rơi xuống đất lên đầu hắn, dùng khăn tay lau đi
vết bẩn trên mặt, vuột thẳng quần áo, lúc này mới thở phào.
- Diệp Tử, ngươi sợ cha ta phát hiện nên mới giúp ta chứ gì?
Lý Thái luôn là đứa trẻ thông minh:
- Diệp Tử, ngươi biết vì sao ta không giận chuyện ngươi đánh ta không?
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn hiện lên nụ cười giảo hoạt:
- Không biết, ta có dự cảm không lành, cha ngươi sẽ đánh ta, ta cảm giác được, trước kia khi ông ta đánh ta luôn có bộ dạng mèo vờn chuộc này.
Vân Diệp cũng rất hoang mang, không nhó ra mình làm việc gì để bị ăn đòn:
- Ngươi sẽ biết thôi, ta đảm bảo trận đòn này không nhẹ, cho nên ta rộng lượng tha cho ngươi lần này, dù sao trước mặt một kẻ còn thảm hơn ta,
ta có tư cách tha thứ.
Khi hai người đang nói chuyện thì Lý Nhị mặt xám xịt đi ra, có vẻ không
có cách phá giải, tuy ông ta đi rất chậm, nhưng trước quán tính vật lý
mạnh mẽ, ông ta vẫn thất bại.
- Phụ hoàng, chuyện vụn vặt này đầu cần tới người, giao cho hài nhi là
được, người mỗi ngày trăm công nghìn việc, nếu đặt tâm tư vào việc này
không phải là phúc của vạn dân thiên hạ, hài nhi ra tay, chỉ là trò che
mắt vớ vẩn, nhìn thấu là rõ.
Vân Diệp rất ngạc nhiên, mình chưa bao giờ dạy nghệ thuật đàm thoại cho
Lý Thái, không ngờ tên tiểu tử này không thầy mà biết, tu hành không
cạn.
Lý Nhị quả nhiên mừng rỡ, vỗ gáy con mình khích lệ hắn học tập tiến bộ,
tranh thủ sớm ngày vượt qua Vân Diệp, sau đó thi tài với nhau.
Thật lạ khi cha vỗ đầu con tỏ vẻ thân mật, thằng con ngốc luôn há miệng
cười vô tri, nhà ai cũng thế, từ dần nghèo tới vương hầu đều giống hệt.
Lý Thái một mình một ngựa xông vào mê trận, Lý Nhị hứng thú đi theo, Vô
Thiệt cũng lần nữa bước qua đại môn, thở dài, Vân Diệp đi qua cửa bên.
Lý Thái xem thường tất cả mê trận, nghênh ngang đi trước, rõ ràng hết
đường rồi, vượt qua tường đổ lại có đường, rõ ràng trên chậu hoa là gai
góc, Lý Thái không sợ hãi, coi gai góc trên người như không. Lý Nhị cẩn
thận chạm vào gai, phát hiện mềm oặt không có chút uy hiếp nào. Rõ ràng
phía trước là ao nước, hắn lại dẫm lên mặt nước mà đi, còn giải thích
cho cha mình cọc gỗ phía dưới xếp theo hình thất tinh bắc đẩu, phải cẩn
thận không bước hụt, lần trước tướng quân Lý Tịnh thua ở ao nước này.
Những thứ này do lão già Công Thâu Mộc thêm vào, nếu ngay từ đầu đã làm
thế thì Vân Diệp cũng không qua nổi. Lý Tịnh tự cho mình là đại gia binh pháp, tới thư viện tránh nóng, tới đây, quên mất Diêu tinh trong thất
tinh là sao tối, kết quả rơi vào nước bẩn, nhưng hô thống khoái.
Không biết vì sao nghe thấy Lý Tịnh gặp xui xẻo, Lý Nhị càng cười khoan
khoái, mau chóng tới sau tường chắn, Lý Thái thuần thục di chuyển số
trên đó, tường tách ra. Đột nhiên Lý Thái đẩy cha sang một bên, bản thân cũng cúi xuống, một bóng trắng lao về phía Vô Thiệt, Vô Thiệt không
kinh hoảng, tay biến thành đao chém về cái bóng trắng.
"Phụt!" Một tiếng, bóng trắng tan nát, bột trắng bay mù trời, Vô Thiệt
bảo vệ Lý Nhị, ống tay áo phất lên như cuồng phong, thổi tan bột trắng,
lúc này không hề có vẻ âm nhu của thái giám, uy phong lẫm liệt, phong
phạm cao thủ bộc lộ hoàn toàn.
Lý Nhị khẽ ho mấy tiếng, nói với Vân Diệp vừa đi tới:
- Cái này do ngươi an bài? Muốn cười nhạo trẫm?
Sờ bột trắng trên người, phát hiện ra là bột mì mời yên tân.
- Thần có nghìn cái đầu cũng không dám trêu đùa bệ hạ, chuyện này bệ hạ hỏi nhi tử của mình.
Vân Diệp quyết đoán bán đứng Lý Thái, Lý Thái cúi gằm mặt xuống không nói. Vân Diệp cười nói tiếp:
- Tiểu Thái không muốn Đại tướng quân dễ dàng phá được mê trận, cho nên thêm vào bột mì, để làm Đại tướng quân bẽ mặt một phen.
Lý Thái cả kinh nhìn Vân Diệp, mình có ý định đối phó với Lý Tịnh bao giờ, rõ ràng nhất thời đắc ý nên quên có cơ quan này.
Lý Nhị cao hứng ngay, vỗ vai Lý Thái:
- Giỏi lắm, có sáng tạo, nhưng bột mì dù sao cũng là lương thực, lãng phí cũng tiếc, lần sau đổi sang vôi bột.
Nói xong tự mình chơi mật mã tới say sưa. Vô Thiệt cũng đầy bột mì, đứng sau lưng Lý Nhị không nói một lời, dường như tuyệt thế cao thủ vừa rồi
không phải là ông ta.
Vân Diệp ném cho Lý Thái một ánh mắt ngươi nợ ta, rồi nhìn chằm chằm Vô
Thiệt muốn nhìn cho kỹ cao thủ võ thật chân chính, nhìn tới mức Vô Thiệt thiếu tự nhiên.
Đợi Lý Nhị chơi chán rồi bốn người đi qua tường, tới hoa viên của thư viện, Vân Diệp mắt khép hờ như có điều suy nghĩ, hỏi:
- Bệ hạ còn nhớ hàng số vừa rồi không?
- Trẫm chỉ tùy tiện sắp xếp, không chú ý, có vấn đề gì không?
Lý Nhị lấy làm lạ:
- Không có gì to tát, chỉ là đại môn của thư viện không mở ra được nữa
rồi, trừ khi Tiểu Thái có thể phá giải được dãy số vừa rồi bệ hạ tùy ý
sắp đặt, hoặc phá toàn bộ tường đi xây lại. Không sao cả, bệ hạ thống
khoái là được, tất cả có Tiểu Thái xử lý.
Lý Nhị vuốt mũi, hơi xấu hổ, hai nhi tử mình mất tiền lại tốn tâm tư,
trông có vẻ thư viện sẽ không bỏ xu nào hết, không nghe thấy Vân Diệp
luôn mồm Tiểu Thái đấy à?
Du trong hoa viên đã xanh um, chỉ là hơi thấp một chút, như tường thấp,
đứng trên cao Lý Nhị chỉ vào hình quái dị do tường cây tạo thành, hỏi
Vân Diệp:
- Tường cây này cũng có huyền cơ?
- Vâng thưa bệ hạ, chỉ cần vài năm nữa cây cao một trượng sẽ thành mê
cung, thư viện sẽ trồng trong tường cây những loại hoa có gai độc, còn
nuôi ít ong lớn, bệ hạ thấy sao?
Vân Diệp cẩn thận hỏi ý hoàng đế bệ hạ, phát hiện ông ta dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình, cả Vô Thiệt cũng thế.
- Bệ hạ, vi thần phát hiện
nội thị Vô Thiệt võ công rất cao, hay là đợi cây mọc đủ cao, mời ông ta
thử uy lực của mê trận, nếu như quá đơn giản, thần nghe nói Tây Vực có
một loại kiến đỏ lớn phun chất chua ( axit), thích sống thành từng bầy,
thần chuẩn bị kiếm một ít, sau khi thư viện nuôi dưỡng thuần thục cho
vào tường cây, bệ hạ thấy thế nào?
Vô Thiệt rùng mình, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hoàng đế, sợ hoàng đế
nhất thời nổi hứng đồng ý với yêu cầu vô lý của Vân Diệp. Lý Thái hưng
phấn chảy tưng tưng, thiếu điều vỗ tay hoan hô.
Lý Nhị bợp mạnh một cái sau gáy Vân Diệp, nói:
- Nói lung tung, Vô Thiệt là hộ vệ trung thành nhất của hoàng gia, sao
có thể tùy tiện dùng xông pha chỗ tử vong này, thư viện là nơi dạy người sao có cơ quan ác độc như thế?
Vô Thiệt cảm động suýt khóc, tự hào vì quyết sách anh minh của hoàng đế
bệ hạ. Vân Diệp, Lý Thái lại thất vọng, không được thấy cảnh Vô Thiệt
đại chiến ong mật, kiến lớn thật đáng tiếc.
- Bệ hạ, rất đơn giản, mục đích làm thế là để bảo vệ những cơ cấu nghiên cứu trong yếu của triều ta, nay kỹ thuật mới của thư viện xuất hiện
không ngớt, bánh xe nước của Tiểu Thái cũng tới giai đoạn trọng yếu, thứ này một khi thí nghiệm thành công, năng lực luyện thép của Đại Đường ta sẽ tăng lên chục lần, thần không muốn để những thứ này do người ngoài
Đại Đường, hoặc quốc gia khác sử dụng, nếu có kẻ muốn lấy trộm, dứt
khoái tới bao nhiêu thần giết bấy nhiêu, tuyệt không mềm lòng.
Lý Nhị nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu ngươi đã có ý tưởng thì cứ làm đi, tới lúc đó sẽ có người thí
nghiệm tính đáng tin của mê cung, ngươi không cần nhắm vào Vô Thiệt nữa, hắn có điều bất kính với ngươi thôi, ngươi luôn tìm cách tính kế một
thái giám, không thấy nhỏ nhen à?
Chuyện này Lý Nhị nhất tìm Vân Diệp bàn bạc kỹ lưỡng, hiện không phải
chỗ nói chuyện, Vân Diệp cũng ngậm miệng lại, không nói tới bố trí bí
mật nữa, theo Lý Nhị đi lung tung trong thư viện.
Mặt trời mọc ra ở đằng tây rồi, Công Thâu Mộc xưa nay lười chảy thây lại lên lớp giảng bài, còn giảng giải bản lĩnh thực sự, khóa lỗ ban mười
sáu trụ, đó là thủ đoạn độc môn nhà ông ta, sao lại đem ra khoe khoang?
Hai mươi mấy hoạc sinh lớn nhỏ vã mồ hôi, từ sáu trụ tới mười sáu trụ độ khó tăng lên liên tục, đám học sinh này có phúc rồi. Có điều nhìn tấm
bình phong lớn sau phòng học, Vân Diệp hiểu ngay vì sao lão già này này
hôm nay rộng rãi chăm chỉ như thế, Dương phi và Âm phi ở sau bình phong
cũng đang nghịch khóa tới toát mồ hôi, thị nữ thiếp thân thi thoảng lau
mồ hôi cho chủ tử, hai tên hoạn quan quạt phành phạch.
Lão già thì nói phun bọt:
- Đây là thứ kỳ diệu Công Thâu gia vô tình phát hiện ra, lưu truyền hơn
nghìn năm, là sản phẩm sau khi lão tổ phụ nghiên cứu các loại cơ quan
tới tột cùng, ngay Vân hầu cũng khen không ngớt, càng khiến người ta
buồn cười là y cũng học đòi tự chế một cái khóa, kết quả bị trọng tôn
mới đầy năm của lão phu đặt mông lên, thế là bị mở ra, muốn nói tới
chính tông, phải nói tới Công Thâu gia.
Nói câu này đúng là không biết xấu hổ, bản thân hí hoáy mãi không ra
manh mối, bị trọng tôn vô tình mở được, còn có mặt mũi mang ra khoe, Vân Diệp có nhận thức mới về mức độ vô sỉ của lão già này.
Lý Nhị bí mật tới thư viện, ngay hai hoàng phi cũng không biết, thấy lão bà của mình chơi vui vẻ, tay cũng ngứa ngáy, đuổi Vân Diệp và Lý Thái
đi, dẫn Vô Thiệt lẻn vào phòng.
" Ta không tin ông dám sủng hạnh lão bà ngay trong phòng học!" Vân Diệp
mang theo lời nguyền rủa vô tận bỏ đi, phải nói y rất muốn xông vào bóc
trần lời nói dối của Công Thâu Mộc, công bố chân tướng với thiên hạ, đòi lại thanh bạch cho bản thân, giờ bị Lý Nhị đuổi đi, oan không có chỗ
kêu, cái mũ vô dụng chúp chắc lên đầu mình rồi.
Sơn tước không ngừng hót trước cửa sổ đánh thức Lý Nhị từ giấc ngủ say,
mở mắt ra là thấy trần nhà trắng tinh, rất xa lạ, ngẫm nghĩ rất lâu mới
nhớ hôm qua mình nghỉ chân lại trong tiểu lâu xinh đẹp tới mức người ta
phát cuồng của Dương phi.
Trời tờ mờ sáng, qua màn trắng, bên ngoài cửa cây xanh lay động, gió mát làm màn rung rinh không ngừng, Lý Nhị xoa cái lưng mỏi hừ nhìn Dương
phi vẫn ngủ mê man, bất giác cười hăng hắc, đêm qua điên rồ một trận làm ông ta cực kỳ thỏa mãn, bao lâu rồi không có kích động của thiếu niên
ấy nhỉ?
Dương phi không ngờ lại ngậm ngón tay ngủ, mình cùng nàng ngủ chung
giường bao năm vậy mà lần đầu thấy nàng ngủ như đứa trẻ con, chăn bị đá
sang một bên, lộ ra cơ thể mạn diệu làm người ta điên đảo, rất muốn ôm
Dương phi vào lòng dày vò một lần nữa thì bên ngoài có động tĩnh, đắp
chăn vào cho Dương phi, ông ta không muốn người khác nhìn thấy, dù là
tên hoạn Vô Thiệt.
Khẽ ho một tiếng lập tức có cung nữ nối nhau đi vào, quỳ trên mặt đất
chuẩn bị hầu hạ, nhưng không có đủ thứ nước thơm như thường ngày, đang
định hỏi thì có một cơ thể mềm mại ấm áp ôm lấy lưng ông ta.
- Nàng tỉnh rồi, trẫm thấy nàng ngủ say sưa, nên không muốn quấy rầy,
hiện giờ tới thời gian luyện võ mỗi ngày của trẫm, nếu nàng mệt thì ngủ
thêm lát nữa, nơi này không phải trong cung, mấy thứ lễ nghi vứt cả đi.
- Bọn chúng không biết hầu hạ bệ hạ thế nào, để thiếp làm đi, nơi này toàn thứ mới mẻ, bọn chúng không hiểu cách dùng.
Dương phi người đã khoác một chiếc áo sa, uyển chuyển đứng dậy, kéo
hoàng đế từ trên xuống dưới chỉ có cái quần cộc đi vào phòng tắm.
Thời gian tắm rửa hơi dài, từ phòng tắm ra Lý Nhị bế Dương phi trần
truồng đặt lên giường, Dương phi má hồng như thiếu nữ, xuân ý lập lờ,
dáng vẻ mệt mỏi không muốn cử động tới một ngón tay làm hư vinh nam nhân của Lý Nhị thỏa mãn cao độ, cười ha hả đẩy cửa ra ngoài, sảng khoái cực kỳ.
Vô Thiệt mình ướt sũng, trên núi sương sớm ẩm ướt, nhìn một cái là biết
ông ta canh dưới lầu cả đêm không ngủ. Lý Nhị rất thích người giữ quy
củ, nhất là người bên cạnh ông ta đều biết tốt nhất đừng nên khiêu chiến với quy củ của hoàng đế, người có thể khiêu chiến quy củ của hoàng đế
lại sống phây phây trên đời này chỉ có một mình Vân Diệp thôi.
Nếu như thần tử khác lúc này phải ở dưới lầu đợi hoàng đế sai bảo còn
Vân Diệp thì không thấy tung tích đâu, tựa hồ chuyện của y còn quan
trọng hơn chuyện của hoàng đế.
Nhận lấy trường kiếm Vô Thiệt đưa cho, múa một vòng, chuẩn bị luyện tập
buổi sáng thì có bước chân rầm rầm truyền tới, Vô Thiệt ngẩng đầu nhìn
chòi canh, không thấy phát ra cảnh báo, nhưng ông ta vẫn ra đường xem rõ sự tình.
Tiếng còi chói tai, còn có tiếng khẩu hiệu kỳ quái :" Một hai một, một
hai một, một hai ba bốn!" Tiếp ngay đó là một đám người hô vang :" Một
hai ba bốn!" Đây là khẩu hiệu gì? Vô Thiệt càng kỳ quái.
Đội ngũ thật dài từ chân núi chạy qua, thì ra là học sinh thư viện, bọn
họ đang tập luyện buổi sáng, Lưu Hiến để thân trần chạy hàng đầu, làn da chắc khỏe sáng ánh lên.
Lý Thái cũng để thân trần, Lý Khác cũng vậy, mỗi tên kéo một đứa đệ đệ chạy, người đằng sau y chang, chạy tới đầm đìa mồ hôi.
Lý Nhị cầm kiếm đứng đó tò mò nhìn đội ngũ này, hài lòng với biểu hiện
của nhi tử, nhất là hai đứa lớn biết kéo hai đứa nhỏ chạy, làm tròn
trách nhiệm của ca ca. Lý Nhị đối xử với huynh đệ rất tàn nhẫn, nhưng
ông ta tuyệt đối không muốn con cái mình học mình, huynh đệ thương yêu
nhau là cảnh ông ta mơ tưởng, nay đích thân nhìn thấy, tất nhiên vui
mừng vô cùng.
Nhìn thấy bệ hạ đứng bên đường, Lưu Hiến sao còn dạm chạy nữa, hạ lệnh
một tiếng, đội ngũ dừng lại, bản thân chạy nhanh tới trước mặt Lý Nhị,
quỳ một gối xuống, hắn không nói gì, biết hoàng đế không muốn lộ thân
phận, song lễ nghi không dám thiếu.
- Tốt lắm, gà gáy thức dậy luyện võ, thư viện giữ thông lệ này rất tốt, các ngươi tiếp tục đi.
Lý Nhị phất tay, Lưu Hiến liền chuẩn bị về đội tiếp tục chạy bộ, ai ngờ
Lý Ảm, Lý Hữu đang thở không ra hơi từ trong đội ngũ lao ra, hô lớn cứu
mạng.