Tâm tình tốt đẹp của Lý Nhị
bị phá hỏng hết sạch, nghe Lý Hữu luôn mồm nói Vân Diệp bất kính với bọn chúng ra sao, Lý Ảm thề thốt Vân Diệp moi bụng thay tim thế nào, đúng
là kẻ nói thương tâm, người nghe chảy nước mắt. Nhưng Lý Nhị càng nghe
mặt càng tối sầm lại, Vân Diệp làm gì ông ta đương nhiên là biết, đó là
do ông ta đồng ý, hiện giờ chỉ hận mình cả đời anh minh, sao lại sinh ra hai thứ phế vật như vậy.
Lý Khác, Lý Thái xin Lưu Hiến cho ra khỏi hàng xong mới rời đội, Lý Khác tát ngay một cái lên mặt Lý Ảm, thấp giọng quát:
- Câm ngay, nói một câu nữa ta đánh chết ngươi.
Lý Ảm hết sức sợ ca ca hung bạo mình, ngoan ngoãn câm miệng, Lý Hữu còn
định nói gì thì bị Lý Thái đá một phát vào mông, thấy mặt Lý Thái cực kỳ hung tợn, cũng ngậm miệng lại nốt.
- Phụ hoàng, đều là do hài nhi thiếu quản giáo đệ đệ, để nó nói những lời hoang đường, xin phụ hoàng trách phạt.
Lý Khác quỳ xuống cầu xin cho đệ đệ, Lý Thái xưa nay không thích Lý Hữu, thấy Lý Khác làm vậy chỉ đành quỳ xuống thỉnh tội.
- Vân Diệp làm tốt lắm, sao y không thay cho hai đứa các ngươi quả tim
làm bằng đá, nếu y làm được trẫm sẽ trọng thưởng. Lý Hữu, Lý Ảm, chuyện
Vân Diệp làm là do trẫm cho phép, chỉ cần là chuyện giáo dục các ngươi,
trẫm cho phép y làm bất kỳ việc gì, đừng nói thay tim, dù thay đầu cũng
được.
Hoàng đế nổi giận, trong đội ngũ đột nhiên có tên ú ớ rồi ngã lăn ra
đất, Lý Bằng Trình! Lưu Hiến lấy làm lạ, tên này tuy gầy gò, nhưng khỏe
như trâu, hôm nay mới chạy bốn dặm, không lý do gì mệt tới ngất xỉu.
Lý Nhị cũng lo học sinh vì chạy quá nhiều mà bị ngất, những người này
hiện là học sinh của ông ta, tương lai cần dùng, bị tổn hại thì không
hay.
Lý Thái nhìn Lý Bằng Trình miệng xùi bọt mép gì cười ra tiếng, bị Lý Nhị trừng mắt lên nhìn, vội nói:
- Phụ hoàng còn nhớ tên hôm qua trong thư viện đá bóng cho người không?
Lý Nhị cũng cười, chỉ Lý Bằng Trình hỏi:
- Là tên này à?
Lý Thái cười gật đầu, có gan giơ ngón giữa lên với phụ hoàng ta, nhưng
không có gan tiếp nhận sự thật, sau này có chuyện để trêu Lý Bằng Trình
rồi.
Lý Nhị phẩy tay cười lời rời đi, không thèm nhìn Lý Hữu, Lý Ảm đang quỳ dưới đất lấy một cái.
Tân Nguyệt hiện giờ mỗi ngày đều đòi Vân Diệp kiểm tra bụng nàng có xu
thế to hơn không, nguyên nhân vì lão nãi nãi, cô cô, thẩm thẩm mỗi ngày
nhìn nàng nhìn bụng trước chứ không nhìn mặt, mà chuyện hàng tháng đáng
nhẽ phải tới hôm trước rồi, nhưng chưa thấy, làm nàng mừng vô cùng, cho
rằng cuối cùng mình đã có thai, mặc mỗi cái yếm đứng ở trước gương đồng
nhìn trái nhìn phải, vòng eo yểu điệu mê người, cái bụng phẳng lỳ với
chiếc rốn nhỏ xinh xinh. Vóc dáng Vân Diệp thấy chuẩn mực không thua gì
người mẫu, nhưng Tân Nguyệt thì lại hận không thể làm bụng to, eo thô
ngay tức thì.
Vân gia chỉ có một nam đinh, đây là điều độc nhất vô nhị trong thế gia
kinh thành, cho nên áp lực của nàng rất lớn, không hề để ý tới mình mới
thành thân một tháng đã mơ tưởng thành đại công thần của Vân gia, có
điều cũng phải thôi, chỉ cần nàng có thai, địa vị ở Vân gia sẽ cao hơn
tất cả, thành thái thượng hoàng thực sự.
- Phu quân à, cái bụng này sao không to nhanh lên một chút, thiếp đợi không nổi nữa rồi.
Nói xong còn xoa vài cái, cứ như làm vậy bụng sẽ to lên vậy, giảu moi lên hơi phụng phịu:
Cảnh này làm y có chút cảm giác như ở kiếp trước, Tân Nguyệt là cô gái
mang tới cho người khác sự ấm áp của gia đình, Vân Diệp ôm lấy Tân
Nguyệt từ phía sau, mũi tách mái tóc mềm của nàng hít hương thơm dìu dịu từ làn da thiếu nữ, thân dưới áp lên cái mông tròn nảy nở của nàng:
- Vội cái gì, chúng ta còn trẻ, thành thân mới một tháng thôi, lần này
cũng chưa chắc đã có, với tính nóng vội của nàng, có con cũng bị dọa
chạy mất, mau đem nội khố sạch của ta ra đây, hoàng đế còn đang đợi trên núi đấy.
Nếu không phải thế với bộ dạng đáng yêu lúc này của Tân Nguyệt, phật cũng động lòng nói gì y.
Chỉ cần nói tới điều này là Tân Nguyệt quên chuyện có thai, phu quân của mình phải có bản lĩnh lớn cỡ nào mới khiến hoàng đế phải đợi, trong đám tức phụ ngang bối phận thì mình có thể diện nhất, tới hội chiêu đãi của nữ quyến nhà nào cũng là nhân vật trung tâm, người này nhờ nàng nói đỡ
một câu, xem có thể nhét tiểu đệ nhà mình vào thư viện được không, người kia khen làn da của mình, sau đó vòng vo muốn bình nước hoa hương lan
mới, có người mang tới một khay thức ăn, mời phu nhân của nhà mỹ thực
gia nổi danh nhất Trường An nếm thử xem có được không.
Ngay cả lão nãi nãi cũng thường gọi nàng tới nội đường, truyền thụ một
số biện pháp mang thai thần kỳ, đêm qua Vân Diệp bị động tác kỳ lạ của
nàng làm khiếp hãi, có thể khiến lưng cong tới độ đó, Vân Diệp lo thay
cho lưng nàng, vội lật nàng lại, nghe thấy cả tiếng xương chạm nhau rồi, kết quả nàng vẫn cứ thế, còn nói như vậy cơ hội thụ thai sẽ cao hơn.
Cô nàng này hỏng rồi, muốn có con tới phát điên rồi.
Thức ăn của Vân gia phải xách theo một giỏ, nếu không gặp Lý Nhị không
có cớ đến trễ, vung roi liên tục, phóng như tia chớp, thấy mặt trời đã
sắp lên tới hai cây sào.
Lâu lắm rồi không cưỡi ngựa, lưng mỏi nhừ, đương nhiên còn có công lao
của động tác kỳ quái hôm qua, lên lầu, sáng sớm mà Lý Nhị cầm ấm trà
uống, còn thi thoảng đấm lưng, lão già dâm dục, nhìn một cái biết ngay
đêm qua không làm chuyện hay ho gì.
Định đi tới lão già như ma ám Vô Thiệt kia xuất hiện ngay trước mắt, đưa tay đoạt lấy giỏ thức ăn đặt lên bàn, còn dùng ngân trâm thử qua, cuối
cùng lấy mỗi món một miếng nếm thử, lúc này mới mời hoàng đế ăn, quên
nói sáng này hoàng đế thấy Vân Diệp không tới đã nói có món ngon để ăn,
từ sáng sớm đến giờ chỉ húp một bát canh hạt sen.
Lý Nhị ngồi xuống, cầm bánh bao lên cắn một miếng, gật gù, có vẻ hài
lòng lắm, Vân Diệp lấy trứng gà luộc trong giỏ ra, hỏi Vô Thiệt có cần
thử ngân trâm không, bóc hết vỏ, cắm ngân trâm vào, khi rút ra ngâm trâm liền biến thành màu xám, Vô Thiệt nhìn hoàng đế vừa mới ăn một quả
trứng gà, ánh mắt biến thành sợ hãi vô cùng, tay run run chỉ Vân Diệp,
thấy y cho quả trứng gà làm ngân trâm thành màu xám vào miệng, còn nháy
mắt với mình.
- Ngươi đừng trêu ghẹo Vô Thiệt nữa được không hả?
Lý Nhị mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng tức giận quát Vân Diệp:
Lý Nhị ăn thoải mái, chẳng để ý tới chuyện ngân châm đen đi, lại cầm hộp bánh vàng ruộm tiếp tục chém giết, tội nghiệp cho Vô Thiệt mồ hôi như
mưa, dựa vào lan can, người mềm nhũn, vừa rồi như vừa từ địa ngục quay
về.
Lo lắng nhìn Lý Nhị ăn ngon lành, Vô Thiệt mất nửa ngày mới đứng thẳng lên được, ông ta có ý định bóp chết Vân Diệp.
- Dạy cho ngươi biết, Vô Thiệt, độc vật mà ngân châm có thể thử ra rất
ít, chỉ một loại tỳ sương mà thôi, hay nói cách khác là thuốc độc chứa
lưu huỳnh, ngươi không cần biết lưu huỳnh là gì, ngươi chỉ cần biết tỳ
sương do thư viện làm ra thì ngân châm không thử được. Ngươi đi tìm nấm
độc thử xem, sẽ biết ngay dùng ngân châm thử độc nực cười thế nào, thân
thể bệ hạ liên quan tới quốc vận, các ngươi dùng cách thưc đơn giản
không có hiểu quả như thế bảo vệ bệ hạ à? Ngươi tự kiếm một quả trứng
đi, xem có phải tất cả trứng đều làm ngân châm đen đi không, nếu như ...
- Nếu như Vô Thiệt sai thì phải tới thư viện làm giáo tập chứ gì? Vừa
cùng Tôn Tư Mạc học nghiệm độc ra sao, thuận tiện dạy những tên học sinh ngốc nghếch của ngươi thành cao thủ võ học?
Lý Nhị xỉa răng, khinh bỉ nhìn Vân Diệp, nói một cái thấu ngay tâm tư xấu xa của y: