Vân Diệp há mồm nói không ra lời, mình mưu tính Vô Thiệt nhiều ngày, khó khăn lắm mới thấy hiệu
quả, bị Lý Nhị bóc trần, một phen tâm huyết trôi theo dòng nước, bảo y
sao không ủ rũ.
- Tiểu tử ngươi đúng là không chịu nổi những thứ tốt, thấy là muốn chiếm lấy, Minh Nguyệt quyết của nhà Đường Kiệm ở trong tay ngươi chứ gì,
nghe nói Bạch ngọc lung linh bội của Trình gia cũng vào tay ngươi rồi,
ngươi không phải người yêu tiền tài như mạng, chỉ có cái tật xấu thu gom bảo vật lại cất đi.
- Với người cũng như thế, Công Thâu gia không biết ngươi dùng thủ đoạn
gì, dù sao quan vị lục phẩm của triều đình bị ông ta coi như không, Hứa
Kính Tông cũng là một nhân tài, nếu không phải vấn đề phẩm đức, liệu
trẫm có cho ngươi đem đi thảo nguyên dày vò? Sau khi về tính cách biến
đổi, làm việc kín kẽ. Tên đào trộm mộ kia ngươi cũng vắt kiệt tài năng
của hắn. Tiểu tử, trẫm không thể không nói một câu, giỏi! Giờ ngươi vươn ma trảo tới Vô Thiệt, mấy ngày qua trẫm bàng quan, chính là muốn xem
người có mưu đồ gì, nay thì đuôi hồ ly thò ra rồi.
Nói xong một hơi dài, Lý Nhị ôm bụng cười, chỉ cần Vân Diệp thua thiệt là ông ta khoái trá.
Vô Thiệt cũng cười lớn, nếp nhăn trên mặt tựa hồ giãn ra, giống hoa cúc
nở rộ. Cười xong liền thi lễ, lời nói vô cùng chân thành:
- Lão nô tám tuổi tịnh thân vào cung, hầu hạ ba vị hoàng đế Tiền Tủy,
nếu như không phải bệ hạ chọn lão nô, cái thân thể tàn khuyết này đã bị
dẫm đạp như bùn đất rồi, dù lão nô có mang võ công, cho nên lão nô thề
cả đời trung thành với bệ hạ, có chết cũng không tiếc.
- Mấy ngày qua thấy Vân hầu không ưa lão nô, cho rằng người có học vấn
trên đời này đều khinh thường người tàn khuyết, nay dụng tâm của Vân hầu bị bệ hạ phá vỡ, chớ xấu hổ. Van hầu có biết lão nô kiêu ngạo thế nào
không, một hoạn quan có thể làm người thông minh có hạng trên đời này
động lòng chiêu mộ, là vinh diệu cực lớn của lão nô, càng khói nói tới
được đến thư viện tốt nhất làm tiên sinh, khiến tổ tiên chôn dưới đất
của lão nô cũng cảm thấy vinh diệu. Vân hầu, đợi tới một ngày sức lực
của lão nô suy kiệt không dùng được nữa, sẽ hướng bệ hạ cáo lão, khi đó
Ngọc Sơn thư viện còn có chỗ cho lão nô không?
Vân Diệp bước lên một bước, nắm lấy đôi tay vái xuống của Vô Thiệt, nói:
- Chỉ cần bệ hạ cho phép, ngươi bằng lòng, ta sẽ giữ lại cho ngươi một văn phòng, đại môn thư viện luôn luôn mở cửa với ngươi.
- Hừm, muốn quân của trẫm à, lần này tới thư viện đúng là thiệt, một tên nô tài tốt như thế lại bay mất rồi. Vô Thiệt, ngươi ở bên trẫm ba năm
nữa, tới khi đó trẫm cho ngươi xuất cung, tới thư viện dạy học, hoàn
thành tâm nguyện vinh diệu tổ tông của ngươi.
Vô Thiệt tức thì quỳ sụp xuống đất khóc nức nở không thôi, còn Vân Diệp
rùng mình trong ánh mắt thù hận của Lý Nhị, cảm giác phải ăn đòn càng
ngày càng mãnh liệt.
Cùng Lý Nhị thả thuyền chơi sông không phải ý hay, ông ta thích chủ
động, cho nên định tự mình điều khiển thuyền, sau khi quay vòng vòng
giữa sông bảy tám vòng, ông ta lại nhìn trúng bè nhà người ta, nói cái
gì mà Vân Diệp an bài trò vớ vẩn, cả sông mỗi bọn họ ngồi thuyền, người
ta đều ngồi bè hết, mình ngồi con thuyền nát không nghe chỉ huy, hỏng
hết phong cảnh.
Lý Khác chống bè chở mẫu thân, đệ đệ chơi thống khoái, Âm phi cũng cùng
Lý Hữu chống bè, làm bèn trôi vùn vụt, Lý Hữu còn gọi Lý Khác đua xem ai nhanh hơn, trông không thấy chút vẻ hoàn khố nào nữa.
Lười nhất phải kể tới Lý Thái, cắm một cái ô giấy dầu, bản thân nằm trên ghế tựa, tay cầm cuốn sách, thừa biết hắn đọc cái mẹ gì chứ, chẳng qua
là làm bộ cho cha hắn xem, ngủ tới chảy nước giãi rồi, hoàn toàn không
để ý tới Hoàng Thử vất vả đằng sau.
Lý Thái chẳng biết vì sao mà rất thích sai khiến Hoàng Thử, Vân Diệp gọi Hoàng Thử tới chuẩn bị đổi bè, Vô Thiệt từ trên thuyền nhảy một phát
lên bè, chỉ nói :" Xéo!” Hoàng Thử lập tức nhảy xuống nước, thuận theo
dòng bơi đi.
Vân Diệp xách Lý Thái đang mơ màng ngủ dậy, rất là nịnh bợ mời Lý Nhị
nằm, tự giác đưa sáo trúc cho Lý Thái một cái, mình một cái, theo lời Lý Nhị, ngược dòng đuổi Lý Khác, Lý Hữu đã đi rất xa.
Chống bè tới mỏi nhừ tay, cuối cùng đuổi kịp bọn họ, Lý Nhị lại thay đổi suy nghĩ, không muốn chơi đùa cùng vợ con, chuẩn bị làm một cuộc nói
chuyện quân thần với nhóm Lý Cương đang uống trà dưới gốc hòe.
Mỗi ông già tay đều cầm một ấm trà, uống rất khoan khoái, Lý Nhị đưa tay ra, Vô Thiệt liền nầy ấm trà từ hộp sau lưng đưa cho Lý Nhị. Đám Lý
Cương từ xa đã đứng dậy, vái dài cung nghênh đại gia.
- Lý sư, lâu ngày không gặp, thấy khanh vẫn khỏe mạnh như trước, trẫm vui lắm.
Lý Nhị cười ha hả tuôn ra một tràng rắm thối thừa thãi:
- Bệ hạ hiếm khi được rảnh rỗi tuần hành Ngọc Sơn, là phúc của đám thần
và ngàn học sinh thư viện, không để bệ hạ được tận tình du lãm được là
lỗi của vi thần.
Triệu Duyên Linh chẳng biết ở nơi nào chui ra, lấy cái ghế tựa làm bằng
trúc đặt dưới bóng râm mời Lý Nhị ngồi, sau đó lấy ra dụng cụ pha trà
mình yêu thích trong rương gỗ, dùng quả thông khô đốt lò, chuẩn bị mời
hoàng đế thưởng thức tài nghệ pha trà tươi của mình, hắn hiện giờ có mỗi sở thích này, tâm tư làm quan phai nhạt, trà nghệ của mình không được
chú ý thì lại canh cánh trong lòng.
Trong thư viện hiện giờ lưu hành ngâm thanh trà, chẳng cho thêm gì hết,
nhìn lá trà bập bềnh trong chén sứ trắng là một loại lạc thú, có người
cầu kỳ đích thân mua lá trà tươi về tự sao, tuy tay bị nóng như móng
giò, vẫn không hối cải.
Giờ hoàng đế tới rồi, Triệu Duyên Linh há có lý nào lại bỏ qua, lần
trước hoàng hậu rất thích, phu thê nhất thể, chẳng có lý do gì hoàng đế
không thích. Hơn nữa hắn đã cái biến cách uống trà, trong cao nhã mang
lý của thiên địa.
Vân Diệp lần trước nếm qua, đánh giá là nước rửa xoong, mẹ cái tên thô
tục đó, làm sao mà cảm thụ được thần vận đất Thục, vậy mà lại cưới được
cô nương tốt nhất của đất Thục, đúng là trà đạp con nhà người ta.
Hơi nước mờ ảo như mây Vu Sơn, bọt nước sôi như Trường Giang vỗ bờ, khí
thế hùng hồn, hiếm có hơn nữa là mình dùng lửa nướng bánh trà, đợi khi
nó biến từ xanh thành hồng, bóp nát ra, hình như hoa từng, tầng tầng lớp lớp, rồi dùng tay khéo điều phối, trong chén trà màu xanh lục, như thái cực, chỉ thiếu hai cái mắt cá, mình dùng hết tâm tư lấy mỡ lợn thay
thế, cho thêm muối, gừng, phong vận Thục chỉ có vỏ quýt nghiền nhỏ, rải
lên trên như ánh bình minh, hoàng hậu khen không ngớt miệng, đúng là tri âm, tên Vân Diệp là thứ vô lại, loại đứng đầu Trường An tam hại thì làm gì có tư cách bình luận trà của ta ngon hay dở.
Ba lọn râu dài của Triệu Duyên Linh lất phất trước ngực, khí thế đường
đường, pha một ấm trà được hắn ta biểu diễn tinh diệu, đợi Vô Thiệt thử
độc xong, chén thứ nhất cung kính đưa cho hoàng đế bệ hạ, sau đó pha cho mọi người, Lý Thái cũng có một chén, chỉ bỏ qua mỗi Vân Diệp, loại
người thô tục đó không đáng được uống.
Vô Thiệt cảm thấy bi ai thay cho chủ nhân của mình, Lý Thái mặt nhăn như khỉ đưa trà cho Vân Diệp, Lý Cương lớn tiếng khen trà ngon, nhưng không đưa chén trà lên miệng, Nguyên Chương tiên sinh cắn răng làm một hơi
hết sạch rồi đưa ngón cái lên. Ngọc Sơn tiên sinh thích thực sự, ngửi
một hơi mặt mày rạng rỡ, Ly Thạch uống xong không nói một lời, nhưng bộ
dạng buồn nôn bán đứng dạ dày không bình tĩnh của ông ta.