Tiếng reo hò, tiếng gào khóc trong năm Trinh Quan thứ bảy cuối cùng
mở màn cho thời đại mới, Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân dùng thủ đoạn sấm sét, loại bỏ phân tranh thế tục, lợi dụng đại lễ nghĩ loại bỏ tất cả
quyền quý liên hệ với bên ngoài, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xác lập vương triều mới của mình.
Những người cũ còn sót lại thời Lý Uyên, nhưng quý tộc sản sinh khi bất đắc dĩ phải thỏa hiệp tạm thời,
đều hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài lịch sử trong lần thanh tẩy này, bị
già trẻ lớn bé trong nhà ràng buộc, những huân quý ngày xưa cao vời phải cúi đầu nuốt trái đắng.
Địa vị thái tử của Lý Thừa Càn lần nữa
được xác lập, ý chỉ báo cho thiên hạ bị cuồng phong mang tới chín tầng
trời, ban cho long bào ngũ trảo.
Địa vị Ngụy vương của Lý Thái chẳng những bị tước giảm còn được tăng cường, hơn nữa lấy thân phận thân vương vào ở điện Vũ Đức.
Lý Thái và Lý Thừa Càn chúc mừng nhau xong, liền xin phụ thân hoàng đế từ
quan chức, đồng thời tuyên bố chuyện đất phong toàn bộ xin hoàng đế quản hạt thay.
Trường Tôn hoàng hậu mừng rỡ, thất lễ chạy từ trong
màn ra ôm lấy hai nhi tử, tức thì danh huynh đệ yêu thương tôn kính nhau truyền khắp thiên hạ, lời nguyền độc địa năm xưa của Lý Uyên phát ra
trong lúc bi phẫn tựa hồ tan biến. " Nhi tử ta tàn sát lẫn nhau, nhi tử
ngươi cũng sẽ máu chảy thành sông." Lời nguyền đó bị cuồng phong mang
theo máu tươi Lý Uyên phun ra mang đi cùng đất cát, không còn tăm tích
nào nữa.
Lý Khác và các hoàng tử khác cũng được phong thưởng,
Chuyện phong thưởng hoàng tử chẳng liên quan chó gì tới Vân Diệp, nhưng quan
viên lễ bộ lại lần nữa đọc tới Lam Điền huyện hầu dữ quốc đồng hưu, tức
là Vân gia toi rồi, con cháu đời sau chỉ có tước vị này thôi, mơ ước
phong công của Vân Diệp chết từ trứng nước, tím mặt hỏi Lý Khác:
- Vậy tám mươi tuổi ta cũng chỉ có thể làm hầu gia à?
Lý Khác gật đầu cao hứng chúc mừng Vân Diệp, nói cái này còn ghê gớm hơn cả phong vương, đó là dữ quốc đồng hưu.
- Thẳng bé này sao không hiểu chút lễ số nào thế, còn không đi bái tạ đại ân của bệ hạ.
Trình Giảo Kim mang bộ dạng trưởng bối hiền từ, cùng Ngưu Tiến Đạt cũng đẩy y đi tạ lễ.
- Sau này cả đời làm hầu gia cũng đáng chúc mừng à?
Vân Diệp bực tức nói:
Trình Giảo Kim hôm nay rất hiền lành, không những không đánh y còn kiên nhẫn giải thích:
- Hầu gia có tính là cái gì, bốn chữ dữ quốc đồng hữu mới đáng tiền, cho
dù con cháu của ngươi không ra hồn cũng vững vàng giữ tước vị Lam Điền
hầu, sau này tước vị là của nhà ngươi, đám lão phu được phong công tước, mỗi đời giảm một cấp, còn tước vị nhà ngươi không lo cái đó, chỉ cần
không tạo phản là không sao, còn có một cơ hội xá miễn, đây không phải
phong thưởng lớn thì là cái gì, là chuyện tốt ngàn năm khó gặp đấy.
Rất không tình nguyện theo đám đông đi vào nhà, hai pho tượng đất Lý Nhị,
Trường Tôn thị ngồi bên trên tiếp nhận hết đợt vái lạy này tới đợt vái
lạy khác cùng lời thề trung thành khảng khái hùng hồn. Vân Diệp trốn
trong góc, đợi người khác vái tượng xong chuẩn bị đi lên thi lễ, sau đó
rút lui, trà trộn vào đám đông bỏ trốn.
- Vân Diệp ở lại, trẫm có lời muốn nói.
Có câu này, Vân Diệp đành ở lại, đợi Lý Nhị lên tiếng.
- Vân hầu, bổn cung chúc Vân gia đời đời hưng vượng, con cháu nối dõi, vạn thế xương thịnh.
Lý Nhị chưa nói thì Trường Tôn thị đã nói trước, vừa nói xong làm y giật
mình, câu này nghe sao mà quái đản, không giống lời thường ngày bà ta
hay nói.
- Nương nương nói quá rồi, Vân gia không nhận nổi đâu.
- Trước kia thì tất nhiên không nhận được, nhưng giờ được rồi, ngươi tưởng bốn chữ dữ quốc đồng hưu của bệ hạ là lỡ tay sao?
- Thần vốn chuẩn bị thêm vài năm nữa lớn tuổi hơn, kiếm chút công lao làm công gia cơ.
Với Trường Tôn thị, Vân Diệp nghĩ gì nói nấy, bớt chuyện cho cả hai, bớt suy đi đoán lại sinh hiểu lầm.
- Ngươi không biết dữ quốc đồng hưu có ý gì à?
Lý Nhị kỳ quái hỏi:
- Vì biết nên thần mới không muốn, có nó sau này Vân gia muốn có một hai con cháu kiệt suất khó lắm.
Vân Diệp có nhận thức tỉnh táo về điều mình muốn:
- Câu này nói thành khẩn lắm, sống biết lo chết mới an, đây là câu nói
cổ, không nghĩ Vân gia ngươi lại tuân theo nghiêm ngặt như thế, chỉ là
tiểu tử này, ngươi cho rằng Vân gia ngươi có thể chiếm hết cái lợi của
thiên hạ sao? Một mình ngươi đã kiếm cho Vân gia vận may năm trăm năm,
linh khí ở đất trời có hạn, ngươi có nhiều thêm một chút, con cháu Vân
gia ít đi một chút, đừng để một đời lấy hết vận khí ba đời, đây chính là trung dung mà nho gia nói. Tiểu tử, không tin chứ gì, ngươi cứ tính
những bậc tài thế tuyệt đỉnh trên lịch sử, rồi nhìn con cháu họ là biết
lời này không sai, trẫm vì cảm kích những điều ngươi làm cho hoàng gia,
cho nên ban cho Vân gia ngươi đời đời phú quý, chính là nghĩ cho ngươi,
còn chưa biết đủ à?
- Theo trẫm thấy, hiện ngươi làm công tước
cũng đủ tu cách rồi, mấy chuyện ngươi làm ở Lĩnh Nam, Hà Bắc là đủ đưa
ngươi lên vị trí công tước, vậy sau này ngươi lập công trẫm thưởng ngươi thế nào đây? Phong vương à? Trẫm không định phong vương khác họ, người
đó phải tới tuổi Nhan Chi Thôi mới không có hậu họa, ngươi có chắc là
mình muốn không?
- Tiểu tử làm hầu gia là tốt lắm rồi, hiện giờ
lập bao nhiêu công lao cũng không có hậu họa, tất cả coi như tích phúc
cho con cháu, dù tương lai trưởng tử đích tôn của ngươi có là tên ngốc
cũng cả đời phú quý, hưởng thụ công tích của ngươi. Hiểu rồi thì thì cút đi, trẫm mà lại đi nói những lời này, tiểu tử, nhớ kỹ, những lời này
trừ hoàng hậu, trẫm không nói với ai cả, ngươi hiểu chưa?
Vân Diệp gãi đầu gãi tai mang đống nước bọt phun bị Lý Nhị vào mặt chuẩn bị đi ra thì Trường Tôn thị lên tiếng:
- Vân Diệp, Lý Nguyên Xương bị độc khí phát tác, hai mắt đã mù, y quan
nói dù chữa trị được thì cũng biến thành quái vật, khuôn mặt mãi mãi
không khôi phục được, chỉ có thể thoi thóp thôi, bệ hạ đã bỏ tước vị Hán vương của hắn, cho hắn ở kinh thành dưỡng thương, giờ ngươi đã có thể
nói với bổn cung biết là ai làm chưa?
- Bệ hạ xử trí tốt vô cùng, chính là Hàn Quy, Hàn Duyên Niên làm, trừ hắn không có ai khác.
Lý Thái chưa nói, có đánh chết Vân Diệp cũng không nói với vợ chồng Lý Nhị.
Lý Nhị cười âm hiểm:
- Ngươi chắc là trẫm xử lý không sai chứ? Ở chuyện này ngươi biết bao nhiêu?
- Vi thần biết rất rõ, bệ hạ xử trí tuyệt đối là tốt nhất rồi, không cách nào tốt hơn, rất hoàn mỹ.
Vân Diệp cúi đầu lấy chân nghiền đất, Lý Nhị xử trí con mình mới là lạ, cho nên trả lời rất chắc chắn:
Trường Tôn thị mắt chớp chớp, đột nhiên nghĩ thông, nói với Lý Nhị:
- Bệ hạ, thần thiếp cũng cho rằng người xử lý không có chỗ nào không ổn, như vậy là tốt nhất.
Hai vợ chồng Lý Nhị nhìn nhau, đồng thời gật đầu, không hỏi Vân Diệp nữa, bảo lễ quan đưa Vân Diệp ra ngoài.
Rời phòng của Lý Nhị, Vân diệp nhìn thấy Vượng Tài đang dụi đầu lung tung
vào lòng Tân Nguyệt, Tiền quản gia mang một đám phó dịch cùng xe ngựa
đợi ngoài lều, không phải nói trong kỳ đại lễ nghi không cho người đê
tiện tới à? Sao phó dịch nhà ai cũng mang xe ngựa tới?
Nhin tấm
ván gỗ lay động trong gió, Vân Diệp hoàn toàn hiểu ra, Lý Nhị không
tưởng niệm Thác Bạc Hoành, không phải kỷ niệm Hoàng Đế, cái duy nhất ông ta cần là nắm ưu thế tuyệt đối.
***
Trường Tôn thị chết năm Trinh Quan thứ 9, lúc đó mới 36 tuổi, có 8 đứa con thì phải, đủ biết đc sủng ái ra sao.