Đại lễ nghi còn chưa hết, chỉ mới tiến hành được một nữa, còn lại đều là thời gian Lý Nhị độc diễn, tế trời xong phải tế tổ, tế tổ xong phải
tế vong linh chết trận.
Các hòa thượng xây một ngôi chùa đẹp lộng lẫy ở bên Khúc Giang, cao tăng toàn thiên hạ tụ tập ở đây, tế vong linh khắp thế gian trong hương khói mù mịt.
Những nữ sĩ xinh đẹp tha
thướt và những sĩ tử ngâm thơ làm từ bên Khúc Giang đã không thấy bóng
dáng đâu nữa, còn lại toàn là một màu đỏ của áo cà sa, tiếng Phạn lấp
kín trời đất, gạo ngũ sắc đổ xuống sông như không phải tốn tiền mua, đám cá chép béo múp trong song tức thì thành thượng khách.
- Tốn một ngạn vạn tiền đúc, nhưng không biết vong linh thiên hạ có được bình yên không?
Trường Tôn Xung thu quạt gấp lại, chỉ chùa Đại Từ An, uống cạn rượu trong tay, lại lẩm bẩm:
- Nếu vong linh chết trận dưới trướng của ta được giải thoát, lão tử có quỳ ba ngày ba đêm cũng chẳng hề gì.
Lý Thái chân hơi cà nhắc, là do cha hắn đánh, không liên quan tới người
khác, hôm nay nghe nói Trường Tôn Xung mới khách ở Khúc Giang, thế là có phải lết cái mông nát cũng tới, yến hội này cũng có một cái tên, gọi là thiếu niên quần anh yến, mình nói thế nào cũng là thiếu niên hào kiệt,
có lý nào lại không đến?
Chủ trì yến hội là Lý Thừa Càn, Trường
Tôn Xung thực ra là chân sai vặt, thái tử điện hạ không tiện công khai
mời người yến tiệc, đành phải mượn danh Trường Tôn Xung.
Thiếu
niên vương công quý tộc đều tới, Vân Diệp nghe nói có ca vũ vô địch, tửu yến thịnh soạn, mỹ nữ không mặc y phục, thế là Trình Xử Mặc lôi kéo ỡm ờ lên thuyền.
- A, Hoài Nhân huynh khí sắc tốt như thế, chẳng lẽ là phúc phận do đại lễ nghi đem tới?
Trong danh sách báo thù của Lý Thái không có Lý Hoài Nhân, nhưng có chút sai
sót nhỏ, một con ong không đuổi theo Lý Nguyên Xương, lại để lại dấu ấn
trên mặt Lý Hoài Nhân, tới nay nửa bên mặt vẫn sưng vù.
- Xúi
quẩy, ca ca chẳng qua bị tai bay vạ gió, hôm qua tới Hàn gia, định đập
tan nát xả hận, tới nơi mới phát hiện ra phó nhân nha hoàn nhà hắn chạy
sạch rồi, chỉ còn lại mẹ già với vợ dại, con côi, không nhân tâm chà đạp nữa, lấy búa đập nát sư tử trông cửa nhà họ rồi hệ, lòng dạ ca ca được
đấy chứ?
Vân Diệp giơ ngón cái lên khen ngợi, nữ chủ nhân của Hàn gia không đơn giản, mấy ngày qua ở nhà đợi kẻ thù ngày xưa tới nhà báo
thù, chuyên môn phái nha hoàn phó dịch đi, kẻ thù tới nơi, dẫn già trẻ
cả nhà ra tươi cười đón tiếp, mặc người ta chửi bới cũng không chửi lại, đập tan bài vị tổ tông mặt vẫn không đổi sắc, thế là chỉ cần không có
thù giết cha, đoạt vợ là đều sinh lòng trắc ẩn, bỏ qua xích mích cũ, để
lại đường lui cho con cái mình.
Ví như Lý Hoài Nhân trúng chiêu, theo lý mà nói thiếu điều mất mạng, chỉ
thêm hai con ong thôi là toi đời rồi, bị nữ nhân kia van xin chỉ đập mỗi sư tử đá là thu quân, không thể không nói là dị loại, Hàn gia sau này
còn có hi vọng.
- Ái chà chà, Thanh Tước, vì sao đi lại vất vả thế, chẳng lẽ có điều gì khó nói à?
Vân Diệp tốt bụng vỗ mông Lý Thái một cái, tâm linh thỏa mãn cực độ khi nghe tiếng kêu thảm của hắn.
- Chết tiệt, ngươi không rộng lượng một chút được à, thua thiệt một chút là không tha cho người ta.
Lý Thừa Càn đỡ đệ đệ, lót một cái đệm lên ghế của hắn, mới quay lại nói lý với Vân Diệp:
Lý Khác cầm cốc trà nói với Lý Thừa Càn:
- Đại ca, trong chuyện này có duyên cớ, bị đánh nát đít là do hắn tự
chuốc lấy, cho nên mới có kiếp nạn hôm nay, hai bọn đệ vô duyên vô cớ bị phụ hoàng trách mắng, quỳ trước điện Trường Xuân hai canh giờ, đầu gối
của đại ca không đau à? Sao đầu gối đệ vẫn nhâm nhẩm đau? Đều là thân
huynh đệ, xui xẻo thì xui xẻo, có gì to tát, vấn đề chịu tội thảm nhất e là Vân Diệp, nếu chẳng phải tối hôm đó y đánh bạc với thái thượng hoàng thì dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được tội, cho nên phát
tiết một chút là hiển nhiên, đại ca xem, đệ có ngạc nhiên chút nào đâu.
Hai huynh đệ nói nhỏ với nhau, không ảnh hưởng tới đám hoàn khố cầm chén
trà hoặc rượu, có đủ các thứ mua vui, ai hứng thú nghe lén người khác
nói chuyện.
- Tên hòa thượng kia cổ quái thật, đỉnh đầu lõm xuống một cái hố, chẳng lẽ sau khi bị đập mấy búa mà không chết, Phật gia
đúng là cao thâm khó lường, bội phục, bội phục.
- Nhìn thấy cái
tên chèo thuyền trên bờ không? Ông trời ơi, thuyền sắt, quả nhiên có
chuyện thuyền đi trên bờ, nhưng sao không dùng hai chân mà đi, chèo
thuyền trên mặt đất làm gì?
- Đừng có ngốc, đó là sư khổ hành,
nghe nói dùng biện pháp hành hạ thân thể có thể thành phật, đó là một
loại tu hành thường thấy, Đỗ huynh đầu lõm xuống là cao tăng tu hành có
thành quả, đừng xúc phạm.
Đám hoàn
khố không bỏ qua bất kỳ một chiếc thuyền nhỏ nào đi qua bên cạnh, hạt
quả, đồ khô, mật, không ngừng vô tình ném xuống, cao tăng quả nhiên là
cao tăng, chẳng hề để ý chuyện này, rất có phong độ nhổ nước bọt lên mặt tự khô, chỉ là vẻ đau khổ trên mặt càng rõ.
Địa vị của Phật gia
rất bấp bênh, bọn họ bị chèn ép chưa từng có ở thời Lý Đường, khó khăn
lắm mới có tìa sáng, nhưng bị thanh danh phật sống vạn nhà của Tôn Tư
Mạc đánh vỡ tan tành, Huyền Trang còn chưa biết bao giờ mới về được,
thủy lục đạo tràng này là một triển lãm bọn họ thể hiện năng lực của bản thân, cao tăng toàn bộ Đại Đường đều tới Trường An, cố gắng góp phần
vào thủy lục đạo tràng.
Lão hòa thượng rất nhiều, vừa vặn lại là
bi ai của Phật môn, nói rõ không có người kế thừa, độ điệp quản lý rất
nghiêm khắc, tự ý xuất gia là trọng tội, quan gia thèm thuồng tài sản
của chùa miều lâu lắm rồi, chỉ cần phạm luật, tiếp ngay đó là đả kích,
đôi khi mua chuộc người ta vờ làm người cô khổ vào chùa xin xuất gia,
phương trượng không chịu được cầu khẩn cho quy y, định làm độ điệp sau,
ai ở quan gia vừa tới, người định quy y kêu lớn cứu mạng, nói chùa miếu
cưỡng ép mình quy y, kết quả khỏi phải nói, trong số hòa thượng bị đi
đầy khai khoáng không thiếu cao tăng. Chỉ cần bắt đầu đấu tranh là sẽ
không có đường lui.
Trường Tôn Xung bi thương một hồi, liền bị
đám nữ nhân Hà Thiệu mang tới thu hút, nhất là nữ tử mang trường kiếm
mặc võ phục càng làm hắn ngứa ngáy. Công Tôn đại nương tiến cung rồi,
không gặp được, chẳng biết hoàng đế giấu nàng ở góc nàng, đám Công Tôn
thập tứ thập ngũ nương này chẳng lẽ còn có đại lão tới cướp, chà tay,
khom người lên lầu hai ...
Hà Thiệu vừa nói một hai câu liền thấy thiếu niên đầu đội kim quan nổi giận chỉ về phía cửa, ý là cuốn xéo,
Sài Lệnh Vũ đại nhi tử của Bình Dương công chúa xưa nay cực kỳ mẫn mẫn
cảm với thân phận, Hà Thiệu thông qua nhà hắn mới giữ được tước vị, cho
nên nhìn thấy Hà Thiệu ở quần anh hội còn tởm hơn cả ăn phải ruồi.
Lọc lõi sự đời như Hà Thiệu không tỏ ra có chút tức giận nào, khom lưng cúi đầu nói:
- Tiểu công gia, ta chỉ mang ít ca kỹ tới trợ hứng cho các vị tước ca, không có ý ở lâu, đi ngay đây, đi ngay đây.
Nói xong chắp tay một vòng xoay người ra khoang thuyền, mới bước ra thì
thấy Vân Diệp tựa cười tựa không nhìn mình, mặt đỏ lên, kéo tay Vân Diệp qua một bên:
- Đừng cười ca ca, lần này nhận đại ân của Tiêu công,
nhún nhường trưởng công tử của ông ta một chút cũng nên làm, ngươi đừng
làm chuyện phức tạp thêm, thằng ngốc đó không đáng để ngươi ra tay, ở
thảo nguyên Tiêu công chiếu cố chúng ta, không nể sư cũng phải nể phật,
cứ coi như không thấy đi.