Sáng sớm thuyền đi vào Hàn Câu, nơi này nước chảy rất siết, lòng sông hẹp,
thuyền lao đi như ngựa phi nước kiệu, hai trăm dặm chớp mắt đã qua, rời
Hàn Câu, Dương Châu đã trong tầm mắt.
Ngay cả không khí cũng mang mùi thơm lay động, hai bên sông chẳng biết
trồng cây gì mà thơm nức, điều Tân Nguyệt quan tâm duy nhất là có thể
chặt xuống làm nước hoa không, Vân Diệp gật gù, thế mới là lão bà của
ta.
Thuyền vừa cập bờ, một âm thanh bi sảng vang lên:
- Vân huynh, Vân huynh, bao năm không gặp, vi huynh nhớ chết thôi.
Vân Diệp nhìn theo, thấy rõ người kia rồi, đổi sang khuôn mặt bi thương:
- Tĩnh Văn huynh, Tĩnh Văn huynh, từ biệt ở Bá Kiều, chẳng biết tri âm
nay có còn, ngờ đâu tương phùng ở Lạc Dương, lẽ não trời cao thương
huynh đệ chúng ta chia tay nhiều năm, nên mới cho cơ hội tương phùng hôm nay.
Hết cách rồi, đó là đại lang Trịnh gia, hào sảng, tình cảm phong phú,
hai năm không gặp hận không thể ngủ cùng giường, năm xưa hắn cũng cùng
mấy tên hoàn khố để xảy ra chuyện tai tiếng, cha hắn không chịu nổi đá
tới Dương Châu làm lục sự tham quân, hôm qua Vân Diệp viết thư nói sẽ
tới Dương Châu, nhờ hắn giới thiệu quan lại Dương Châu.
Không biết tên này lấy đâu ra nhiều nước mắt như thế, nắm tay Vân Diệp
khóc như mưa, ướt mẹ nó tay rồi mà không thể rụt lại, tới khi lão nãi
nãi xuống thuyền, Trịnh Sảng buông tay Vân Diệp ra, dùng đại lễ bái
kiến, nói thấy lão nãi lại nhớ tới tổ mẫu của mình, lại quỳ xuống đất
khóc trận nữa, lão nãi nãi cũng rơi nước mắt, vỗ về rất lâu mới đứng
lên.
Không tiện ôm đám Tân Nguyệt, đành chắp tay thi lễ, cười lớn nhất định
mời cả nhà Vân Diệp tới viện tự hắn chuẩn bị, một tòa viên lâm, trước
kia là tổ trạch của một phú hộ, về sau có xung đột với Trịnh gia, rồi
không may nhận hàng hóa của hải tặc, kết quả gia sản bị xung công, thế
là trạch viện này thuộc về Trịnh Sảng.
Nếu đổi lại là Ngụy Trưng, thế nào cũng tra xét một phen, Vân Diệp thì
thôi đi, y chỉ thấy trạch viện này rất đẹp, chuyện như thế thấy quá
nhiều rồi.
Cả trạch viện được quét tước vô cùng sạch sẽ, đám hoàn khố Trường An ai
chẳng biết bệnh thích sạch của Vân Diệp, cái gì qua loa được chứ nhà
phải sạch, đồ dùng phải sạch, Trịnh Sảng đương nhiên biết rất rõ.
- Vân huynh nói hơi muộn một chút, tới tận chiều qua ta mới nhận được
tin, sai phó dịch quét dọn thâu đêm, sáng nay mới miễn cưỡng ở được, Vân huynh ở tạm, có cái tốt hơn lại đổi.
- Làm Tĩnh Văn huynh nhọc công rồi, ta đắc tội với các đại lão, thanh
danh quá thối, bị nương nương mắng cho một trận, đuổi tới Lĩnh Nam thanh tra thủy sư, trong vòng ba năm không được về, nay thay Tĩnh Văn huynh
mới dễ chịu hơn.
Trịnh Sảng sao không biết vì sao Vân Diệp rời kinh, bề ngoài là hoàng
hậu nương nương phái đi, thực tế là bỏ chạy, có điều được nương nương
kiếm cớ cho, chứng minh người ta thánh sủng không giảm, mặc dù rời kinh, nhưng ba năm sau còn trở lại.
Huống hồ Trịnh Sảng rất rõ giao tình của Vân Diệp với thái tử và Ngụy
vương thế nào, người như vậy gặp chút trở ngại liền suy sụp mới là trò
cười. Hắn còn nghe nói Vân Diệp trước khi xuất kinh chơi Ngụy Trưng một
vố, dọn sạch Trường An, mấy ngày qua hắn tận mắt nhìn những đội thuyền
không ngớt qua Dương Châu thuận dòng tới Nhạc Châu, người dám đấu đá với Ngụy Trưng đâu phải ghê gớm bình thường.
Khi Vân gia xui xẻo không kết giao còn đợi tới bao giờ.
- Lão thất phu Ngụy Trưng, ghen ghét hậu bối lập công, không thèm chấp,
Vân huynh cần gì đưa lão phu nhân tới Lĩnh Nam, nơi đó nóng bức ẩm thấp, e không lợi cho sức khỏe, không bằng bố trí lão phu nhân ở Dương Châu,
Vân huynh cứ đi làm việc, thay huynh hiễu kính lão phu nhân, sớm chiều
không chút lơ là.
- Không được, Tĩnh Văn, lão nãi nãi muốn đi Lĩnh Nam thăm tôn tử, ai
ngăn cản mắng người đó, tiểu đệ chỉ có thể để nãi nãi ở Dương Châu nghỉ
vài ngày, khi nào gió lên, phải giương buồm ra biển, tới thẳng Quảng
Châu.
Chuyện Vân Diệp và Lý An Lan thì huân quý Trường An có ai không biết,
hâm mộ cực kỳ, rất nhiều người không ưa gì công chúa hoàng gia, nhưng
với quả phụ công chúa thì cực kỳ hứng thú, hi vọng có thể giống Vân
Diệp, kiếm cho nhi tử của mình cái phong hiệu quận vương.
Trịnh Sảng gật đầu:
- Nếu thế thì Vân huynh nghỉ ngơi thật khỏe, đợi gió lên ta sẽ đi tiễn,
thời gian tới không quấy rầy Vân huynh nữa, nếu như có gì cần cứ sai
quản gia là được, huynh đệ trong nhà đừng có khách khí. Tối ngày mai
tiểu đệ đợi Vân huynh ở trên thuyền hóa của Đắc Nguyệt lâu, khi đó thứ
sử và biệt giá cũng tới, Vân huynh đừng quên.
Người ta an bài chu đáo như thế, Vân Diệp đâu ra lý do từ chối, vội tạ
ơn, nói rõ mai nhất định sẽ đi, không cô phụ ý tốt của Văn Tĩnh.
Tiểu Vũ rất thích ao hoa sen ở hậu hoa viên, tháng bảy hoa sen đang nở
rực rỡ, lá sen lớn che kín ao nước nhỏ, kỳ thực Tiểu Vũ không thích hoa
sen mọc trong ao, nàng thích hoa sen ở trong tay mình, kéo Địch Nhân
Kiệt đi hái hoa sen cho mình, còn hăm dọa nếu hắn không hái hoa sen cho
mình sẽ đẩy xuống ao. Địch Nhân Kiệt sợ la toáng lên, cành sen có rất
nhiều gai, đâm vào tay đau lắm, Tiểu Vũ chính vì sợ đau mới ép hắn đi
hái, chuyện này sao có thể làm, đánh chết cũng không làm.
Hàn Triệt đang ngắm hoa sen đã quá quen với sự thô tục của Vân gia rồi,
vung tay ném một thanh chùy thủ đi, chủy thủ xoay tròn cắt đứt mấy bông
hoa sen mọc trên mặt nước, trước khi hoa sen rơi xuống, dùng một cái roi đen nhánh quấn lấy. Nhẹ nhàng vẫy cổ tay, hoa sen được lấy lên, mà lúc
này chùy thủ cũng xoay tròn bay về, Hàn Triệt đưa tay đón lấy, chớp mắt
đã cắt hết gai trên cành hoa, đưa cho Tiểu Vũ, cực kỳ tiêu sái phong độ.
- Ai muốn ngươi lắm chuyện, ta thích Tiểu Kiệt hái, ngươi hái ta không cần.
Không ai ngờ Tiểu Vũ lại hờn dỗi, nước mắt lưng tròn như muốn khóc.
Địch Nhân Kiệt vội vàng nhận lấy hoa sen trong tay Hàn Triệt, đảo ngược
lại trật tự, lại hái thứ cỏ không biết tên bên ao, nhanh chóng bó thành
bố hoa sinh động, cho vào mũ mình đưa cho Tiểu Vũ, bộ dạng cực kỳ nịnh
bợ. Hàn Triệt lắc đầu bỏ đi, trông buồn nôn không chịu nổi.
Tiểu Vũ vừa rồi còn nước mắt long lanh, dáng vẻ ủy khuất, chớp mắt cái
nước mắt mất sạch, nhận lấy mũ của Địch Nhân Kiệt, ngón tay trắng muốt
khẽ vươn ra vuốt lên hoa sen, đôi mắt trong sáng nhìn hoa trong tay, đầu hơi xuống, cánh mũi xinh xinh khẽ nở ra, hít lấy một hơi, dáng vẻ vô
cùng lay động lòng người, Địch Nhân Kiệt bị hút mất hồn rồi, nhưng đang
nhìn tới thất thần thì thình lình bị Tiểu Vũ dẫm một cái thật mạnh lên
chân hắn rồi cười khanh khách bỏ chạy.
Địch Nhân Kiệt ôm chân không ngừng nhảy lò cò trên mặt đất, đau quá,
dưới đáy giày của Tiểu Vũ có dao, đó là quà sinh nhật Công Thâu gia tặng cho nàng, chỉ cần ngón cái kéo cơ quan, mũi dao sẽ nhô ra, là món quà
Tiểu Vũ cực thích, lần này xuất hành, Tiểu Vũ chuyên môn đi đôi giày
này. Địch Nhân Kiệt cởi cả giày và tất ra, kiểm tra ngón chân, may quá,
không sao cả, biết rõ Tiểu Vũ kho dây, sao mình cứ sán tới gần chứ?
Yên lành nghe Lưu gia gia giảng binh pháp có hơn không? Sao nhất định
chuốc khổ vào thân, Địch Nhân Kiệt không hiểu nổi bản thân nữa, mắt dõi
theo hướng Tiểu Vũ chạy đi, mắt lại thẫn thờ, trong tai vẫn vang vang
tiếng cười trong trẻo tinh nghịch của nàng, lòng hỗn loạn …
- Phu quân, nữ đệ tử của hàng xem ra khó mà gả đi được, hiền lành như
Tiểu Kiệt còn không chịu nổi nó, không biết ai chịu nổi? Hầu Kiệt thì bỏ đi, Tiểu Vũ căn bản không nhìn trúng, thế này cao chẳng với tới, thấp
thì không được. Mà chàng định nuôi Tiểu Vũ tới bao giờ? Đại cô nương
rồi.
Cách màn che muỗi, Vân Diệp và Tân Nguyệt nhìn rõ ràng cảnh bên ao sen,
Tân Nguyệt phe phẩy quạt mỹ nhân, nhìn thấy Tiểu Vũ ức hiếp Tiểu Kiệt,
tức thì không vui.
Ba đứa đệ tử của phu quân, Tân Nguyệt thích nhất là Tiểu Kiệt, tuy cũng
thích Thì Thì và Tiểu Vũ, nhưng không thể so với Tiểu Kiệt được, có thể
là trong nhà quá nhiều nữ hài tử rồi, Tân Nguyệt luôn nói thế.
- Cho nàng biết, trong ba đứa nhỏ này, nếu nói tới thành tựu, nhất định
Tiểu Vũ là cao nhất, song sinh ra làm thân nữ nhi, định sẵn cả đời không sống yên ổn, ta rất muốn gả nó cho Tiểu Kiệt, có lẽ chỉ có Tiểu Kiệt
mới có thể làm cả đời nó hạnh phúc, nam tử khác muốn khống chế nó thì
quá khó, chỉ là làm thế thì lại khổ cho Tiểu Kiệt, cái tính không chịu
an phận đó làm người ta đau đầu.
- Không phải thiếp nói chàng, dạy đệ tử thì dạy mấy đứa nam, tương lai
con chúng ta còn có mấy huynh trưởng chiếu cố, lại đi dạy hai đứa nữ.
Thì Thì giờ thành hoàng gia hưởng lợi, khi thiếp thân vào cung, Dương
phi thấy Thì Thì cười tới lệch miệng, chỉ hận không thể cưới Thì Thì vào cung lập tức, thằng nhi tử vô dụng của Dương phi làm sao xứng với Thì
Thì nhà ta.
- Tiểu Vũ coi như được chàng dạy thành rồi, khảo thí của thư viện, nó
còn làm tốt hơn Tiểu Kiệt, các vị tiên sinh đều nói đáng tiếc, đầu nhầm
thai, nếu là thai nam, sẽ là phiên bản của chàng.
Vân Diệp vươn mình:
- Bớt vỗ mông đi, mấy vị tiên sinh chưa bao giờ vừa mắt ta, ai gặp cũng
giáo huấn, nương nương cũng thế, nàng tính mà xem, trước kia là bốn vị
lão tiên sinh, sau thành Nhan Chi Thôi lão tiên sinh, rồi ba vị Thái Sơn ông, cuối cùng lại thêm Diêu Tư Liêm lão tiên sinh, vị này trực tiếp
nhất, nói sai là choảng ta luôn.
- Lão bà à, nàng nói xem ta khiến người ta ghét cỡ nào mới sống thành
như thế, Lý Thái nói người ta không nỡ nhìn miếng gỗ đàn hương tốt nhất
làm thành thùng phân, nên nỗ lực cứu viện, cuối cùng phát hiện miếng gỗ
ấy chỉ có thể làm thùng phân, nên từ bỏ, nàng nói xem tên khốn ấy nói
đúng không?
- Nói bậy, hắn mới là thùng phân, phu quân thiếp là ngọc thạch hiếm có,
ai cũng muốn dựa theo ý mình điêu khắc thành kỳ trân khoáng thế, cuối
cùng phát hiện ra nguyên bản mới là tốt nhất, họ không giận chàng, mà là giận bản thân, đó là lời chính miệng gia gia thiếp nói, không sai được.
Tân Nguyệt ưỡn ngực lên, nói vang vang như chuông, cực kỳ tự hào:
Vân Diệp gật gù tâm đắc lắm:
- Ta cũng thấy đúng, xem ra gia gia mới có tầm mắt, sau này nghe được lời khen tương tự, nhất định phải nói cho ta.
Nếu như Hàn Triệt nghe thấy phu thê nhà này tâng bốc nhau như vậy, nhất
định sẽ nôn ọe, nhưng nơi này chỉ có mấy con ếch ngồi trên lá sen tắm
gió đêm ca hát, ộp oạp biểu thị cực kỳ tán đồng.
Bất kể đúng hay sai, con người sống trên đời luôn cần bạn, người ta sở
dĩ cưới lão bà, kỳ thực là tìm đồng minh tri kỷ nhất, nếu không một mình sống ngáo ngơ mấy chục năm, không may giết một người ngay cả người giúp mình đào hố cũng chả có thì quá thảm, Tần Cối về nhà còn có Vương thị
hỏi thăm nữa là.
Thế giới quá lớn, quá phức tạp, chúng ta không phải là bạc, không thể
làm tất cả mọi người thích mình, vậy hãy cố gắng kiếm một lão bà mà cho
dù mình đi giết người cũng canh gác hộ, lão bà như thế, dù không xinh
đẹp, không có tiền, thì cũng hãy cưới ngay đùng do dự, cưới về cung
phụng như bồ tát, cuộc đời coi như lãi rồi.
Có lẽ vì sống hai kiếp rồi, cho nên Vân Diệp không theo đuổi ái tình
oanh liệt, y chỉ muốn tìm một tri kỷ, khi mình gặp ác mộng, có bầu ngực
ấm áp chui vào là được.
Tân Nguyệt bất giác nép vào lòng trượng phu, thi thoảng quạt một cái,
nàng thấy mình sống rất hạnh phúc, suốt ngày tiếp xúc với vương công đại thần, hậu viện bọn họ ra sao Tân Nguyệt biết rõ, giữa thê thiếp chỉ hận người khác không chết đi, nhà mình thì không như thế, phu quân vì chiếu cố tới cảm thụ từng người, nên nỗ lực giữ gìn, chàng luôn quan tâm tới
mỗi người, kể cả Lý An Lan không biết xấu hổ kia, làm bản thân như con
quay, không biết ngày nào đó có chóng mặt ngất xỉu không?
Đêm trước khi phu quân xuất chinh, biết trở về sẽ không gặp được Na Mộ
Nhật và con nữa, liền bế con đi trong phòng cả đêm, mình nói với phu
quân, nếu không đành lòng thì đừng để mẹ con Na Mộ Nhật đi. Phu quân nói nhốt Na Mộ Nhật ở Trường An, bông hoa dại mỹ lệ của thảo nguyên đó sẽ
khô héo, nên chàng thả đau thương, để Na Mộ Nhật theo đuổi cuộc sống của bản thân.
Hoàn cảnh tĩnh mịch thời gian luôn trôi rất nhanh, Giang Nam sơn thủy ôn nhu, dễ làm người ta sinh tơ tưởng, Giang Nam rất thích hợp để hồi ưc,
nhất là mưa nhỏ như làn khói, nói tới là tới, hát mưa xiên xiên đan xen
vào nhau, như cái lưới lớn, bắt hết u sầu của ngươi.
Vân Diệp muốn đi trong ngõ nhỏ lát đá tìm mỹ nhân như hoa đinh hương,
chẳng phải vì mỹ sắc, mà vì tìm chút ôn nhu dưới đáy lòng, tiếc là người Đường quá mạnh mẽ, bất kể là bắc hay nam đều thế. Nếu làm thế rất có
khả năng bị người ta tưởng là ác đồ đánh chết, chẳng may không chết thì
cũng đi đày năm trăm dặm, Vân Diệp thuộc Đường luật lắm ...
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, dường như bừng tỉnh từ trong mộng, cảm giác
dễ chịu vừa rồi đủ làm nhớ kỹ cả đời, nhưng nàng tham lam, muốn nhìn hơn nữa, mắt phơi phới xuân tình giật ống tay á phu quân, ý bảo trời không
sớm nữa, nên thay áo đi ngủ, biết đâu cảm giác kia sẽ quay về ...
Vân Diệp ngửi hương sen dìu dịu ngây ngất luồn vào mũi, chẳng biết mùi
thơm tới từ ao sen hay tới từ cơ thể Tân Nguyệt, y biết hôm nay Tân
Nguyệt hái rất nhiều sen để tắm, ý xấu nảy ra không dằn được nữa, cúi
đầu xuống, Tân Nguyệt hoảng hốt né tránh, dù trời đã tối nhưng biết đâu
còn có người qua lại, vội nghiêng đầu tránh đi, khiến Vân Diệp hôn lên
cổ, thoáng chốc ngực nàng phập phồng gấp gáp, Vân Diệp dụi đầu giữa ngực nàng, phía dưới bụng âm ỷ truyền lại cơn kích tình nóng bỏng, Tân
Nguyệt vẫn cố gắng lấy chút tỉnh táo cuối cùng thì thầm vào tai Vân
Diệp:
- Về phòng đi, thiếp tùy ý chàng …
Vân Diệp bế xốc nàng lên đi về phòng, trên đường đi vẫn tận tình hưởng
thụ đôi môi thơm ngọt của nàng, cách lớp lụa trơn mượt xoa nắn bầu ngực
thiếu phụ hai con, hậu quả không ít lần va vào tường hoặc cột …
Vân Diệp không nhớ mình nằm trên giường từ khi nào, vừa rồi còn nói
chuyện mấy đứa đệ tử cơ mà, cúi đầu nhìn thấy thân thể trần truồng sáng
bóng như ngà voi của Tân Nguyệt đang quấn lấy mình, y phục hai người
vương vãi từ cửa đến giường liền bật cười, cái gọi là mê mẩn thần hồn là thế đấy.
Cảm giác nhàn nhã thật tốt, chẳng phải nghĩ gì cả, Trường An để lại cho
Lý Thừa Càn phiền não, Nhạc Châu để cho Quan Đình Lung vất vả, mình ngao du sơn thủy, lại nghĩ tới lúc đeo bịt mắt, cầm đao hô phong hoán vũ
trên biển, Vân Diệp kích động tới run người.
Người run lên không phải là chuyện tốt, vì Tân Nguyệt trở mình, nhìn Vân Diệp như con mèo nhỏ, làn da vẫn mang chút ửng hồng kích thích, xoay
người đè nàng xuống, lát sau tiếng mèo cái động tình lại vang khắp phòng ...