- Ha ha ha, Vân Diệp, ngươi đánh giá cao thân phận hầu gia của mình rồi
đấy, Đại Minh tự tới nay đã gần hai trăm tuổi, là cứ điểm trọng yếu của
Phật tông Giang Nam, cho ngươi biết ngươi từng gặp cao tăng chủ trì nơi
này, có liên quan rất sâu tới nhà Lý Tịnh, chính là Đạo Pháp hòa thượng
sư phụ của Cầu Nhiệm Khách, ngươi nghĩ xem Cầu Nhiệm Khách không ai hỗ
trợ thì dựa vào cái gì tung hoành trên biển.
Hàn Triệt cầm cái quạt cực lớn phe phẩy, còn chắp một tay sau lưng, vừa
đi vừa nói, trông phong lưu tiêu sái, lời phun ra thì khó nghe.
- Biết ngay đám lừa trọc không tốt đẹp gì, mẹ nó chứ bên ngoài là cao
tăng hắc đạo, trong thì tiêu thụ đồ của hải tặc, chẳng trách lão tử làm
cướp càng ngày càng đi xuống, nếu không phải có hầu gia nâng đỡ thì giờ
đã chết đói rồi, hầu gia nói một câu thôi, đám huynh đệ đi chọc tiết
chúng.
Kẻ thô lỗ vỗ mông luôn làm người ta khoan khoái, không như tên bại hoại phe phẩy quạt kia.
- Mai tới Dương Châu hẵng nói, nãi nãi ta nhất định tới Đại Minh Tự, gặp Đạo Pháp sẽ nói chuyện đàng hoàng, thủy sư Lĩnh Nam chưa bao giờ ra
biển, bọn họ có hải đồ, về công về tư đều phải giao ra, dù Lý Tịnh ở đây cũng phải tuân thủ đạo lý này. À, Hàn Triệt, thuận tiện nói một câu,
bất kể chuyện gì ngươi cũng phải đặt mình ở lập trường chính nghĩa, ví
như bây giờ chúng ta muốn đi làm hải tặc, có thể nói là triều đình cần,
thủy sư Lĩnh Nam cần, chỉ cần Đại Minh tự ngươi còn ở trên quốc thổ Đại
Đường thì phải khuất phục, cho dù họ nhờ được Lý Tịnh ra biện giải thì
mọi người đoán xem tình hình thế nào?
Vân Diệp cướp lấy quạt của Hàn Triệt, phương nam khốn kiếp nóng quá đi thôi.
- Một tên hầu gia hết thời như ngươi thì làm được gì Lý Tịnh, Lý Tịnh
trong quân là nhân vật nói một là một, dù thủy sư Lĩnh Nam ngả về phía
ngươi, trú quân dương địa được Lý Tịnh nhờ cậy, ngươi làm gì nổi người
ta.
Hàn Triệt không phục, nói có vẻ là đạo lý, thực ra toàn là rắm chó, y quá tự coi mình là đúng rồi.
- Biết ta là ai không? Tướng quân , Hàn Triệt, để ta dạy khôn ngươi,
biết loại người nào trong quân sướng nhất không? Cho ngươi biết, chính
là ta, vị trí không lớn không nhỏ, ta có thể tham ô hối lộ, có thể làm
chuyện xấu, ngươi xem đại lão như Lý Tịnh dám không?
- Ta phạm lỗi, cùng lắm là bị hoàng đế đánh một trận, tiếp theo muốn làm gì cứ làm, vì ta một lòng trung thành ra sức cho hoàng gia, có sai mới
mới thật, không uy hiếp với hoàng gia, thi thoảng bị giáo huấn là đóng
kịch thôi.
- Còn Lý Tịnh? Bên cạnh lúc nào cũng có Bách kỵ ti giám sát, nói không
chừng đi nhà xí cũng bị nhìn trộm, ngươi nói xem ông ta thì dám làm cái
gì?
- Dù sao Lý Tịnh cũng là đại tướng quân, Đại Minh tự có quen biết với ông ta, chúng ta có nên nể mặt chút không?
Vô Thiệt biết Vân Diệp một khi nhìn trúng mục tiêu nào, không hoàn toàn
hủy diệt sẽ không thôi, lo lắng gây ra phiền tới lớn, trong mắt ông ta
thì hiện giờ Vân Diệp đã có một đống phiền toái rồi, không cần chuốc
thêm phiền toái nũa.
- Không đâu, ta chỉ đi bái Phật, tiện thể đòi hải đồ và hạt châu, không định kiếm chuyện.
Vân Diệp rất khẳng định:
Sau khi mọi người tản đi, Vân Diệp nhìn Hi Đồng và đứa bé như con báo kia:
- Năm xưa huynh nói, đưa con tới Trường An để ta quản giáo, ta đợi ba
năm, huynh bặt vô âm tín, nếu chẳng phải ta biết tính khí của huynh thì
đã phái người đi Hà Bắc tìm rồi, nói đi, gặp phải phiền toái gì?
Hì Đồng cào tóc rối ra đằng sau, trầm giọng nói:
- Môt kẻ làm ruộng như ta thì có thể có phiền toái gì, săn bắn rồi sinh
con, trước kia còn có ý nghĩ để đám nhỏ làm quan, giờ bỏ hẳn rồi, làm dã nhân cũng sạch sẽ hơn làm quan, cho nên không đưa đám nhỏ vào cái vũng
bùn đó.
- Oán khí lớn quá, người ta nói quan ép dân phản, huynh giận dữ như thế
hẳn là phải có lý do, nói xem, huynh không chặt đầu tên cẩu quan kia làm ta kinh ngạc đấy.
- Không chém được, cả nhà bốn mươi hai người, toàn phụ nữ trẻ nhỏ, đám
nhỏ chỉ có ba đứa giúp được, chém đầu cẩu quan dễ, muốn thoát thân rất
khó. Con mẹ nó, trên đời này không có chỗ nào yên tĩnh để lão tử làm
ruộng sao?
Hi Đồng lửa giận bùng lên, vỗ bàn một phán, chén bát rơi loảng xoảng.
- Có chứ, Trường An được mà, ai bảo huynh không tới, Nhạc Châu cũng
được, huynh không đi, cứ nhất quyết giữ cái thôn nát đó để người ta ức
hiếp, ta giúp được gì c hứ? Huynh nhiều lão bà, mấy tẩu tử tư sắc không
tệ, một nông phụ xinh đẹp, người ta có mưu đồ cũng là bình thường.
- Chó má, kẻ nào dám mưu đồ với lão bà ta, ta chém thành tám mảnh, ta
phiền là tên cẩu quan kia cứ tới cảnh cáo, nói không được qua lại phỉ
tặc, nếu hắn làm cứng, lão tử không ngán, nhưng hắn cứ bái phỏng Minh
Ngọc, để Minh Ngọc nói ta ..
- Gươm đã, gượm đã, huynh nhiều lão bà quá, nhất thời ta không nhớ ra,
huynh phải nói với ta Minh Ngọc là ai chứ, là tiểu lão bà huynh mới cưới à?
Vân Diệp toàn nghe thấy những cái tên xa lạ trong miệng Hi Đồng, lão bà của hắn thực sự quá nhiều:
- Minh Ngọc là Đại phu nhân, trước kia nàng dùng tên giả là do sợ làm
nhục tới tổ tông, sau khi động phòng mới nói với ta tên thật, cha của
nàng không ngờ là Lai Hộ Nhi, cái tên này ngươi quen chứ, địa vị người
ta không kém Vân gia. Phu nhân không muốn các con đi làm quan, nói
Trường An là chỗ thối tha, người tốt cũng bị hun thối, nàng không muốn
con cái thanh bạch nhiễm mùi thối của các ngươi.
- Nói láo nói lếu, ai bảo Trường An thối? Một ngày ta hận không thể tắm
tám lần, người của Ngọc Sơn thư viện ta ngửi không thấy thối, tiểu tử,
ngươi tới nửa ngày rồi, có thấy mùi thối không?
- Thúc thúc không thối, muội tử phía kia rất thơm.
Tiểu Thiết thật thả chỉ chỗ Tiểu Nha vừa đứng, hít hít, cứ như nơi đó còn mùi thơm.
- Mấy năm qua vẫn không dạy dỗ được ngươi, biết đi ngửi mùi khuê nữ nhà người ta, lão tử đánh chết ngươi.
Hi Đồng sầm mặt đánh một phát vào cổ Tiểu Thiết, làm thằng bé mặt đỏ sắp khóc luôn.
- Hi Đồng, bớt lên mặt cha mẹ trước mặt ta đi, thằng bé nói không sai,
người Vân gia đều thơm, quan phủ địa phương chỗ huynh cũng không sai,
loại người ương ngạnh như huynh kỳ thực hợp làm cướp nhất, thi thoảng
nhắc nhở một chút là đúng, Đại phu nhân huynh xuất thân nhà quan hoạn,
người ta thường bái phỏng là hợp lý, Hà Bắc là cái chỗ cướp đầy rẫy, có
một người đọc sách biết chữ, ai chả muốn gần gũi.
Hi Đồng thấy Vân Diệp nói đáng ghét, mình nói không lại, xông lên muốn
đánh y, bị Lão Triệu ôm chặt lấy chân, sống chết không cho tên dã nhân
này làm hầu gia bị thương.
Vân Diệp ngồi yên không nhúc nhích, chẳng biết vì sao gần đây hay có cái họa đổ máu, hay là vì cái miệng này, thở dài:
- Những người kia kỳ thực không làm gì sao, quan trọng nhất là huynh lạc lối rồi, nếu như Đại phu nhân của huynh chưa bị huynh chinh phục, huynh đã không phiền não như thế, giờ Đại phu nhân huynh đã bụng to, cái thôn nhỏ trước kia đương nhiên không chịu nổi con mãnh hồ dày vò, là bản
thân huynh tự thấy buồn chán, Hi Đồng, huynh tưởng ta không có gì làm
lại rủ huynh đi làm hải tặc à? Là Đại phu nhân huynh gửi thư cho ta, bảo ta khi nào làm chuyện xấu thì gọi huynh theo, nếu không huynh sẽ tự làm chuyện xấu, chậc chậc, lão bà tốt thế còn gì.
- Là phu nhân bảo ngươi gọi ta?
Hi Đồng đá Lão Triệu ra, ngồi xuống, do dự hỏi:
- Tuy ta không phải là người tốt, nhưng chuyện lôi kéo bằng hữu đi làm
hải tặc thì không làm được, huynh đừng lấy hạt châu ra nói nữa, thực ra
huynh muốn làm hải tặc chứ gì? Cho huynh biết, trừ số phụ nữ trẻ nhỏ ra, ở đây toàn người muốn đi làm hải tặc, à trừ luôn tên áo trắng là bị ta
lừa đi.
Vân Diệp háy mắt với hắn, bộ dạng đắc chí, nhìn đội ngũ của mình ngày càng lớn, tất nhiên là trong lòng vui vẻ.
- Thúc, Tiểu Thiết cũng muốn làm hải tặc, thúc mang cháu đi theo nhé,
nhất định không làm thúc thất vọng, cháu theo cha luyện võ sáu nắm rồi,
trộm cướp ở Hà Bắc đều sợ cháu.
Tiểu Thiết mắt nhìn Vân Diệp mong ngóng, Vân Diệp vỗ đầu hắn:
- Được, được, chúng ta vui vẻ đi làm hải tặc.
Hi Đồng trừng mắt lên, nhưng chẳng thể làm gì.