Đường Chuyên

Chương 36: Q.15 - Chương 36: Lưng đeo mười vạn quan tiền, phen này cưỡi hạc tới miền Dương Châu.




Tên Hàn Triệt khốn kiếp lại biết thổi tiêu, đây là việc Vân Diệp không ngờ, tất cả nữ nhân ghé vào cửa sổ nhìn Hàn Triệt một thân áo trắng đứng trong gió, phiêu dật như thần tiên, khúc từ trầm trầm ai oán vang vọng trong gió, ánh mặt trời đỏ au ở bên chiếu xiên xiên xuống, để lại cái bóng dài, tên khốn này luôn biết làm sau bày ra mặt đẹp nhất của mình.

- Phu quân, hắn làm cái gì thế? Thổi tiêu như quạ kêu, khó nghe chết đi được.

Tân Nguyệt rất hiểu lòng người, biết phu quân muốn nghe lời gì nhất, kịp thời nói lời phu quân muốn nói ra:

- Thần tiên mà, nàng không cho người ta biểu diễn một chút khí chất xuất trần à, lúc này nếu hất một thùng phân tới, đảm bảo hắn không làm thần tiên được nữa.

- Phu quân đừng, Hàn Triệt công tử thổi tiêu rất hay, đây là khúc Vãn Tình trứ danh, chàng nghe ra ý cảnh trăng sáng xuyên vân không, trước kia công chúa hay thổi khúc này, thiếp thích nghe.

Tiểu Linh Đang ngây thơ cuống lên:

- Sau này không được nghe những thứ vớ vẩn này, tối phu quân hát cho nàng nghe khúc sói tây bắc, đảm bảo nàng chết mê, bớt nghe loại này đi, vờ vờ vịt vịt trông buồn nôn.

Tân Nguyệt cười khúc khích kéo Linh Đang mừng rỡ đi, giảng giải sói tây bắc là khúc ca gì, Na Mộ Nhật nhảy cẫng lên hoan hô, nàng thích sói tây bắc nhất.

Thuyền của Vân gia rất lớn, phải nói là cực kỳ lớn, đặt trên vận hà khí thế vô cùng, Nhân Hùng quát lớn, mỏ neo nặng ba trăm cân thả xuống, tối nay Vân gia nghỉ ở đây, phụ nữ trẻ nhỏ quá nhiều, Vân Diệp chưa bao giờ cho thuyền đi đêm.

Tiểu Miêu mau chóng leo lên cột buồm, đi chân trần trên cột ngang, tựa hồ trượt chân ngã xuống, khiến người khác thét lên kinh hãi, không ngờ người đột nhiên khựng lại, đánh người, xoay vòng quanh cột, lại vững vàng dứng đó, chống hông cười đắc ý.

Tiểu Nha cũng leo lên cột buồm, leo được một chút thì trượt xuống, đá Cẩu Tử cười nhạo mình một phát, liền về phòng thăm nãi nãi và Đại Nha, con của Đại Nha cực kỳ đáng yêu, nãi nãi thích nhất đứa ngoài tôn này, bà chưa bao giờ bế con của Nhuận Nương và Nhất Nương, chẳng biết vì sao, khả năng vì bọn chúng xấu quá?

Tiểu Nha soi gương vô số lần, biết mình bị đại ca lừa bao năm, khi mình còn nhỏ đại ca đã nói Tiểu Nha tương lai sẽ là đại mỹ nữ, nhưng hiện giờ nữ nhân trong nhà ai cũng xinh đẹp hơn mình, nhất là cái mũi kia sao to như mũi ca ca, oán tránh với nãi nãi, kết quả nãi nãi cười híp mắt:

- Đương nhiên rồi, cháu và ca ca là thân huynh muội, giống nhau là phải, không giống mới làm người ta thương tâm.

Nãi nãi nói rất kỳ quái, Tiểu Nha nghe mà không hiểu, thi thoảng nghe thấy thẩm thẩm nói Đại Nha xuất giá mới là tiểu thư hầu phủ xuất giá, người khác chẳng qua là làm theo lệ của khuê nữ thiếp thất thôi.

Nói tóm lại là lạ lắm, cơ mà Tiểu Nha chẳng thèm quan tâm, nàng biết trong số các tỷ muội, ca ca thương mình nhất, thế là đủ, nãi nãi cũng cho mình rất nhiều tiền, tẩu tử có lần ở trong bảo khố nói, trong đó có một phần là của hồi môn của mình, nghĩ tới mình xuất giá một cái là thành tiểu phú bà, Tiểu Nha vô cùng vui vẻ, chỉ không biết sẽ gả cho ai.

Hỏi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nói có rất nhiều người để chọn, trừ Địch Nhân Kiệt ra thì ai cũng được vì khả năng nàng sẽ dùng tới Địch Nhân Kiệt, hỏi dùng làm gì, lại không nói, toàn là người kỳ quái, chẳng lẽ Tiểu Vũ muốn Địch Nhân Kiệt nâng váy cho sao?

Mặc kệ đi, chuyến này đi chơi thật thích, Đông Tây Nam Bắc thì chỉ biết nằm trên giường nôn ọe, mình và nãi nãi, Đại Nha đều chẳng sao, các tẩu tử khỏe mạnh, Tiểu Vũ, Tiểu Miêu cũng như không, hai đứa cháu mới chập chứng biết đi cũng không sao. Ca ca nói say sóng mấy ngày là ổn, nhưng nãi nãi lẩm bẩm mấy câu, chẳng đi thăm Đông Tây Nam Bắc.

Nhìn thấy ca ca và Vô Thiệt gia gia, Lưu Phương gia gia, Đơn Ưng tỷ phu, Cẩu Tử, với cả nam tử xinh đẹp mặc đồ trắng cùng nhau ngồi húp cháo cá, cháo do Đông Ngư nấu, nghe nói thơm lắm, Tiểu Nha nuốt nước bọt, vẫn quyết định đi thăm nãi nãi và Đại Nha, mình là đại cô nương rồi, không tiện cướp cơm trong bát ca ca nữa.

Lão Triệu là người bận rộn nhất trên thuyền, toàn bộ chuyện ăn uống ngủ nghỉ đều do ông ta chăm lo, lần này cả nhà đều đi, không dám xảy ra sự cố, tuy nói thủy tặc bị hầu gia bắt hết rồi, nhưng chẳng may xuất hiện mấy tên trộm vặt, kinh động tới các phu nhân tiểu nương tử thì không hay.

Chuyến này gia thần đi cả, Lão Giang cầm nỏ bố trí cảnh giới trên thuyền, xung quanh thuyền lớn còn có bốn cái thuyền nhỏ, người trên đó đều là hộ vệ trong nhà cùng nhân thủ thủy sư giải ngũ, nghe nói có năm mươi người, còn lại đã đuổi tới Lĩnh Nam an gia, Lão Triệu biết ở Lĩnh Nam nhà mình có xưởng đóng thuyền lớn.

Hầu gia không vội, cho nên đi hai tháng rồi mà mới tới Sơn Dương, dọc đường có thể nói là gặp thần bái thần, thấy phật bái phật. Tới Lạc Dương đón Đại nương tử về, cô gia cũng theo, Nhuận Nương muốn đi lắm, tiếc là bụng to rồi, chỉ đành cùng phu quân ở lại Lạc Dương.

Ngày mai là tới Dương Châu rồi, Tân Nguyệt muốn tới Dương Châu từ lâu, chỉ là đã qua mất mùa hoa Quỳnh nở, hoa Quỳnh nở vào tháng ba, giờ đã là tháng bảy, chỉ có thể nhìn lá, không có hoa để ngắm, Tân Nguyệt định mua sắm ở Dương Châu, nghe nói hàng hóa ở đây khác với ở Trường An, Lạc Dương, nổi tiếng nhất là đồ son phấn, nữ nhân có ai không thích thứ này, nhất là Na Mộ Nhật thích trang điểm mình trông cực kỳ yêu khí.

Mỗi người đều có nguyện vọng riêng, nãi nãi muốn bái phật, Dương Châu có rất nhiều chùa miếu. Tiểu Nha muốn ăn hết món có thể ăn ở Dương Châu, Thiên Ma Cơ hi vọng có thể về cố hương bái tế tổ tông, Hi Mạt Đế Á tìm những thương nhân Ai Cập tới Dương Châu.

Nhưng cũng có người tới với ý đồ bất lương.

- Đại Minh tự bất kể lúc nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, năm xưa ta tới tham quan một lần, kết quả chỉ đi tới sân thứ hai đã bị phát hiện, mẹ nó chứ, nghe đâu bên trong đó cung phụng xá lợi của Phật tổ, quan trọng nhất là các loại hải đồ, nghe nói đám hải tặc chuyên môn giấu trong chùa, bọn chúng lo mình chết rồi con cháu đời sau không có cái ăn, cho nên chúng ta muốn ra biển, phải có hải đồ của hải tặc, mới có thể tung hoành tứ hải.

- Thời gian qua ta tới Đại Minh tự một chuyến, phát hiện tăng nhân nơi đó vô cùng căng thẳng, không biết là đề phòng ai, ta nói muốn vào bái phật cũng bị người ta từ chối. Diệp Tử, Đại Minh tự có một thứ mà ta phải tìm thấy, nói trước, thứ này ta nhất định phải có, không có gì ghê gớm, là một hạt châu thôi, là của nhà nương tử ta, phải tìm về, ta nhận lời với nàng rồi, sau khi bảo Tiểu Thiết mang về nhà, chúng ta có thể ra biển.

Vân Diệp khi đi viết thư cho Hi Đồng, hỏi hắn có hứng thú đi làm hải tặc không, ai ngờ tên này không trả lời thư mà dẫn đại nhi tử tới Dương Châu, xem chừng cũng có việc cần làm, không nghĩ là tìm về bảo vật gia truyền, tới giờ Vân Diệp cũng không rõ là chuyện lão bà nào của hắn.

- Lão Hi, huynh nhiều lão bà như thế, nếu mỗi người đều có việc thì đời huynh khỏi làm việc gì nữa, đi chạy vặt cho các nàng là được, cần hải đồ ta đi lấy, ta nghĩ bọn họ không dám không cho, cần gì làm trộm, còn cả hạt châu của huynh, ta đòi lại giúp, hạm đội Lĩnh Nam cũng phải có chỗ trú chân chứ?

- Hầu gia, huynh đệ thủy sư Lĩnh Nam vẫn một lòng với ngài, chỉ cần là chuyện của hầu gia, dù là trong nước hay trong lửa cũng không chớp mắt một cái.

Nhân Hùng ở sau lưng ồm ồm nói, hầu gia đã giải quyết vấn đề gia thần, hiện mình là gia thần của Vân gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.