Nhổ neo, lên đường, bè gỗ thuận theo dòng nước, Liêu Thủy mùa xuân
chảy cuồn cuộn, tuyết tan đi tụ vào sông lớn, sông càng trở nên hùng vĩ, nước mặt dù không trong như mùa đông, nhưng làm Vân Diệp nhớ tới con
sông kia ở Lũng.
Vân Diệp nằm trên sàn thuyền, phanh áo ra, để ánh nắng ấm áp mùa xuân xua đi u ám trong tim, Vượng Tại sán tới, nằm bên cạnh, lấy đầu ủi y,
trước kia Vân Diệp luôn nằm dựa vào bụng mình, sao hôm nay lại nằm trên
mặt đất.
Nhích người, gối đầu lên bụng Vượng Tài, bản thân thoải mái, Vượng
Tài cũng thoải mái, Lão Phương trước kia là quản sự ngoại viện của Vân
gia, gặp hầu gia rồi, đương nhiên làm lại nghề cũ, pha trà xong, cẩn
thận vớt vụn trà, kiểm tra một lượt, thấy nước trà vàng óng trong veo
mới hài lòng. Đầu bếp của Vân gia cũng ở ngay trên thuyền, làm cho Vân
Diệp hai món điểm tâm nhỏ, bánh hoa hồng quá cứng, bánh hoa quế lại quá
ngọt, Lão Phương bĩu môi, đá mạnh hai phát vào mông hắn mơi nguôi giận
một chút, thứ này nếu ở nhà chỉ xứng cho hạ nhân ăn.
Bê đĩa lên sàn thuyền, đặt bên cạnh Vân Diệp, giờ người béo ra, khom
lưng xuống trở nên vất vả, nhưng ông ta vẫn làm rất đúng phép tắc.
Vân Diệp đang nhắm mắt đột nhiên nói:
- Phương thúc, chúng ta
chia tay một thời gian, sao lại trở nên xa lạ thế, ta không phải người
cầu kỳ phép tắc, làm bản thân mệt như vậy làm gì?
- Hầu gia, nhà ta cũng là nhà có danh vọng ở Trường An rồi, người
không thể quá thả lỏng hạ nhân, trong nhà sống dễ chịu, ai cũng biết,
nhưng dễ chịu lâu, không ai muốn làm việc nữa, người xem, đám khốn kiếp
này bây giờ tới mấy món điểm tâm đơn giản cũng chẳng làm ra hồn, thiệt
cho hầu gia quá, người đại chiến liên, chém tướng đoạt cờ, đem lại vinh
quang cho cả nhà, đám lão nô hầu hạ người là phúc phận.
- Được rồi, cái tính thích vỗ mông này của thúc phải sửa đi, có điều
chủ nào ắt tớ nấy, ta khoái món này, thúc muốn về nhà quản sự cũng được, người trong nhà chạy khắp thế giới, một mình Tiền thúc bận không xuể,
thúc về cũng tốt, giúp Tiền thúc quản gia, tuổi cao rồi, cứ đội nắm dầm
mưa mai không hay, chuyện bên ngoài cứ để đám tiểu tử làm.
Uyên Cái Tô Văn quần áo tả tơi đứng trong rừng đau đớn nhìn dòng nước dưới chân, nơi đó có một đội ngũ thuyền bè rất lớn mang theo tiếng cười nói thuận theo dòng nước, hắn thậm chí còn nhìn thấy Vân Diệp nằm dựa
vào bụng chiến mã uống trà ăn bánh, bên cạnh có một phó nhân béo búi tóc cho y.
Hắn đã tuyệt vọng rồi, cột khói tận trời kia vô cùng bắt mắt, Toàn Nghiễn Trì, ngươi cũng thất bại rồi sao?
Thành Đại Vương là phòng tuyến tâm lý cuối cùng trong lòng hắn, nay
đã sụp đổ, mắt bất lực nhìn đội ngũ đi xa, đau đớn xé toạc gan ruột, làm hắn như muốn ngất đi. Nằm trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra,
cái đêm sóng biển cuộn trào đó, cơ thể trần truồng của Vinh Hoa, ánh mắt van nài, còn cả sóng ngợ trời đều thành ác mộng trong những ngày qua
của hắn.
Hắn muốn hướng về phía đội thuyền hét lớn "Vinh Hoa", lại không dám,
nếu hét, tên ác ma đang uống trà kia sẽ nghe thấy , với thể trạn hiện
nay của mình, không ứng phó nổi với quân Đường.
Uyên Cái Tô Văn ưỡn thẳng người, cố gắng không nghĩ tới Vinh Hoa sẽ
bị ngược đãi như thế nào, đi thẳng về phía có khói đen bốc lên.
Cùng chạy về phía thành Đại Vương không chỉ có một mình Uyên Cái Tô
Văn, còn có Đại Đường ti nông thừa Lý Huyền Tường, là quan lớn phái đi
sứ Cao Ly, khi nghe nói trong nước chuẩn bị xuất binh phá kinh quan liền kinh hãi, thực ra ông ta sắp thuyết phục được Cao Kiến Vũ hủy kinh quan rồi, chẳng qua cần ít tiền lương mà thôi.
Khi ông ta ở Cao Ly đã từng bái tế kinh quan, biết thành Đại Vương
như thế nào, đây không phải chuyện vẻn vẹn một vạn người có thể làm
được, dậm chân chửi bới đám ngu xuẩn ở kinh thành khắp lượt, hỏa tốc kéo quyền quý quan hệ tốt với mình, sau khi bẩm báo Cao Kiến Vũ, thúc khoái mã tới thành Đại Vương, chỉ mong cứu được cái mạng Vân Diệp trước khi
toàn quân bị diệt.
Cao Quyền Hòa dọc đường ung dung nhàn nhã, cứ muốn kéo Lý Huyền Tường đi ngắm cảnh núi non tươi đẹp của Cao Ly, sau khi lề mề ở Lịch thành ba ngày, vị Đường sứ vất vả nài nỉ mới chịu lên đường, có điều cảm giác ưu việt của hắn không kéo dài được lâu, tin tức thành Ti Sa bị lửa đốt
trắng làm hắn đứng ngồi không yên, thủy quân Tam Sơn Phổ biến mất làm
hắn cảm giác như trời sập, Lý Huyền Tường không biết những tin này chỉ
thấy thời gian đi đường ngày một dài hơn, tốc độ ngày một tăng lên, tuy
không hiểu ra sao, nhưng vừa vặn hợp ý mình.
Sau khi tin thành Thương Nham, thành Mộc Đế biến thành đống đổ nát
truyền tới, Cao Quyền Hòa ngồi xuống cùng Lý Huyền Tường bàn bạc khả
năng bãi binh.
Nghe Cao Quyền Hoa miêu tả qua loa sự việc, đầu óc Lý Huyền Tường như có vạn cái trống đang đánh, nếu chuyện đã thế mình còn tới thành Đại
Vương làm gì? Vân Diệp không đánh nổi thành chẳng lẽ không biết chạ vốn
là thống lĩnh thủy sư, Liêu Thủy không còn thủy quân nữa, vậy đó là
đường của riêng y.
Thế là Lý Huyền Tường bị bệnh, bệnh rất nặng, tuyên bố sốt tới 80 độ, đây là danh từ mới ở Trường An, giống độ rượu của Vân gia, số càng cao, rượu càng mạnh, tất nhiên nhiên độ càng cao, sốt càng nặng.
Cố nhịn ba ngày, Cao Quyền Hòa kiếm một cỗ xe ngựa, đặt Lý Huyền Tường bệnh nặng lên xe, vội vội vàng vàng tới thành Trường An.
Mới vượt qua Long Cương Sơn, liền thấy thành Đại Vương khói đen cuồn
cuộn xông thẳng lên trời, Lý Huyền Tường cũng không ngờ cuộc chiến khốc
liệt tới mức đó, hai bên tựa hồ không phân thắng bại không thôi, đưa mặt nhìn nhau một hồi, cùng nhảy lên chiến mã, Lý Huyền Tường lúc này chẳng giống người sốt cao tám mươi độ, kẹp bụng ngựa, phi nhanh hơn cả Cao
Quyền Hòa.
Chưa tới thành Đại Vương đã gặp một đám người đen xì xì, trừ răng ra
thì toàn bộ da thị lộ ra ngoài đều màu đen, còn không ngừng ho ra đờm
đen.
Cao Quyền Hòa hỏi mãi mới tìm được Toàn Nghiễn Trì trên gánh, thấy
hắn, Toàn Nghiến Trì khóc rống lên, tóm lấy cổ áo hỏi hắn mang tới bao
nhiêu binh mã, mình phải tìm Vân Diệp liều mạng.
Mới khóc được vài cái bị tiếng ho xé phổi cắt ngang bi thương, Cao
Quyền Hòa vướt lưng Toàn Trì Nghiễn làm hắn thở đều lại, hỏi chuyện xảy
ra.
- Tức chết đi được!
Toàn Trì Nghiễn khó khăn lắm mới nói được bốn chữ hoàn chỉnh rồi ngất ngay trên cáng, Lý Huyền Tường nhìn đoàn người, từ thảm cảnh của họ,
tựa hồ phe mình thắng, thế thì dễ nói, nếu giờ mình đi, có khi còn có
thể đáp thuyền đi ké về Trường An được, sướng hơn đi xe ngựa nhiều, ha
ha ha, không uổng công lão phu bôn ba ngàn dặm.
- Tả thành Đại Vương cho ta!
Cao Quyền Hòa tóm lấy cổ áo Lý Huyền Tường rống lên, Lý Huyền Tường
gạt tay hắn, cười nói: - Tất nhiên rồi, nếu như đám người đó là quân
nhân Đại Đường, lão phu nhất định nói đỡ cho Cao huynh, chỉ là không
biết thống quân là ai, lời lão phu có sức nặng không, Cao huynh cũng
biết tướng quân Đại Đường toàn kẻ ngang ngược ngạo mạn, lão phu là quan
văn, xưa nay hai bên không hòa thuận gì, không biết họ có nể cái mặt già này không?
Mục đích xuất binh của Đại Đường lần này là số xương cốt, còn về
thành Đại Vương có đoạt được cũng chẳng giữ được, một là không có lương
thảo, hai là không có viện binh, bốn xung quanh toàn địch, có kẻ điên
mới không rút lui.
Nghe Lý Huyền Tường nói vậy, Cao Huyền Hòa mới an tâm, thúc đội ngũ
mau lên đường, sớm ngày tới thành Đại Vương, mình cũng dễ mở miệng đòi
thành, Toàn Trì Nghiễn đánh mất trọng thành, đó là tử tội, không liên
quan tới mình, nếu mình đòi lại được thành Đại Vương thì là công lớn, do phải dùng tới Lý Huyền Tường, thái độ càng tỏ ra cung kính, vuốt phẳng
nếp nhăn trên cổ áo, luôn mồm mời ông ta mau lên đường.
Lý Huyền Thành bị sốt lại chui vào xe ngựa, được hộ vệ vây quanh, rầm rộ kéo tới thành Đại Vương