Hai tay Uyên Cái Tô Văn cắm vào bùn, tòa thành đen xì xì đầu còn chút vẻ hùng vĩ ngày trước, lúc này khắp thành tràn ngập mùi cháy khét,
khiến người ta muốn nôn mửa, hắn xé ống tay áo, buộc lên mặt vào thành.
Tử thi, khắp nơi là tử thi, có người, có chó, có chuột, còn có người
đi xì xì đi lung tung như cái xác không hồn, đây là một thế giới màu
đen, tường đen, nước, nước đen, đất đen, cỏ cây đen, Uyên Cái Tô Văn
ngẩng đầu nhìn tới lẩm bẩm: - Đây không phải là nhân gian, mà là đáy địa ngục, Vân Diệp ngươi cần tòa kinh quan kia, đâu phải thành Đại Vương
chứ! Nói rồi ngửa đầu hét lớn, như con nhạn lạc bầy, như con thú sắp
chết, yếu ớt đau đớn.
Rất lâu sau hắn mới đứng dậy, lấy ra năm thanh đao từ trên đống tử
thi, mặt lạnh tanh gái ba thanh trên lưng, hai thanh đeo ở hông, hiện
giờ hắn thấy mình phải dùng năm thanh đao, bốn thanh giết địch, một tự
sát, có kẻ địch như Vân Diệp, chuẩn bị như thế là cần thiết.
Những xác chết không hồn kia bất tri bất giác đi tới bên Uyên Cái Tô
Văn, nhìn ánh mắt không có chút tình cảm nào của họ, hắn rút hai thanh
đao ra, đi vào đám đông ...
Cao Quyền Hòa cũng nhìn thấy đám đông kia, thấy Uyên Cái Tô Văn lạnh
lùng giết người như chặt cây, mỗi nhát đao một người, với những người
này mà nói, chết có khi còn tốt hơn.
- Uyên Cái Tô Văn, sao ngươi lại ở đây, chẳng phải ngươi đang xây
trường thành sao? Cao Quyền Hòa chưa bao giờ dùng giọng nói ôn hòa như
thế nói với Uyên Cái Tô Văn, giữa hai gia tộc đối địch, không có gì để
nói. Hôm nay thì khác, Uyên Cái Tô Văn đáng ghét tới đâu cũng là người
tỉnh táo duy nhất trong tòa thành này, hơn nữa biết mình phải làm gì.
- Vân Diệp tới, y cướp mất Vinh Hoa. Cao Quyền Hòa, ta không khinh bỉ ngươi nữa, chúng ta phải cùng nhau chế ngự tên ác ma này, ngươi chưa
gặp y, ta gặp rồi, tin ta đi, y là ác ma thực sự, nếu chúng ta còn đấu
đá lẫn nhau, Cao Ly sẽ có họa diệt quốc.
Nói xong hắn gài đao vào hông, đưa tay ra muốn bắt tay Cao Quyền Hòa, Cao Quyền Hòa đi qua, khinh khỉnh nói: - Lần này y may mắn, lần sau gặp được ta sẽ chặt đầy y làm cốc rượu, ngươi là kẻ thất bại, không có tư
cách nói chuyện với ta.
Uyên Cái Tô Văn gật đầu, sau đó sải bước đi về phía đông, nơi đó còn có thành An Thị, có lẽ có người cùng chí hướng với mình.
Lý Huyền Tường đọc tấm bia, uống một ngụm rượu lớn, đột nhiên tức
giận lớn: - Một kẻ học toán đúng là không thể gọi là văn nhân, mấy chữ
này chẳng khác gì gun bò, tấm bia như thế, khí thế như thế, mà chữ của y phá hỏng hết cả.…..
Đi ngược dòng chậm như rùa, khi xuôi dòng có thể nói ngày đi ngàn
dặm, Liêu Thủy cuồn cuộn đưa thi cốt trở về thành Thương Nham.
Nay thành Thương Nham đã tan hoang, chỉ có tường thành bằng đất của
ngoại quách là còn lại vài đoạn, tường đá của nội thành đã bị Cẩu Phong
rỡ sạch, lại còn cùng thương cổ người Đường, đem đá bán cho người Mạt
Hạt, người Cao Ly giận mà không dám nói.
Người Mạt Hạt cũng cần xây dựng thành trì của mình, bọn họ không thể
kháng cự lại sự dụ hoặc đó, rất hi vọng có thể kết thúc kiếp sống phiêu
bạt quanh năm của mình, mong muốn có một gian phòng tránh gió lạnh trong mùa đông dài dằng dặc, mỗi năm những đứa trẻ sinh ra, chưa trưởng thành đã bị gió lạnh mang đi, bản thân không biết đục đá, cũng không có công
cụ, nay có người bán đá đục đẽo sẵn với giá rẻ, sao lại không mua? Người Mạt Hạt rất mạnh mẽ, chỉ cần mình thấy đúng là làm, người Cao Ly nghĩ
gì, họ chẳng quan tâm.
Vân Diệp gãi đầu nghĩ rất lâu cũng chẳng nhớ ra người Mạt Hạt có thành phố nào, có điều chẳng sao, giờ xây cũng không muộn.
Đối với thương nhân người Đường, việc làm sai lầm này phải nghiêm túc xử lý, cách xử lý duy nhất của hải tặc là giết người, toàn bộ thương
nhân người Đường bị chôn sống trong ánh mắt hả hê của người Cao Ly.
Người chết như đèn tắt, tất cả thù hận đều biến mất, thương nhân
người Đường phải trả giá thảm cho sự vô lý của mình, thù hận còn lại,
đành do người Mạt Hạt kia trả thôi.
Đám hải tặc ngồi bè đi rồi, mang theo tiền tài, vật tư, còn cả bảo mã mua của người Mạt Hạt, Liêu Thủy gần như bị bè gỗ lấp kín, Cẩu Phong
chưa lúc nào ngừng làm bè gỗ, còn chọn thứ gỗ tốt nhất đắt tiền nhất.
Đám thương nhân đáng lẽ phải dần dần thối rữa trong đất kia hiện đều
vây quanh Vân Diệp, luôn mồm kể nhà mình phải hi sinh lớn thế nào trong
cuộc chiến vừa rồi, bản thân bọn họ bị dày vò ra sao, tổn thất tiền tài
thế nào.
- Nói đi, các ngươi muốn bao nhiêu tiền? Cho ta con số, chỉ cần không quá đáng, bản hầu gia sẽ chấp thuận.
- Vân hầu khinh người quá lắm.
Lão già cầm đầu nổi giận, ông ta
là người Trường Tôn gia, Trường Tôn Xung gặp phải gọi là tộc thúc, là
đại chưởng quầy của Trường Tôn gia ở Cao Ly, một lời nói tựa cửu đỉnh.
Thấy Vân Diệp nhướng mày lên, vội nói: - Vân hầu, sao có thể xem
thường thương cổ chúng tôi như thế, tổn thất đó có là gì. Là con dân Đại Đường, đó là chuyện chúng tôi nên làm, tin rằng các vị ở đây cũng không bận tâm, chúng tôi chỉ muốn hỏi, mở cổng thành, nội ứng ngoại hợp, công lao này có được ghi lại không?
Vừa rồi ông ta còn đùng đùng nổi giận, chớp mắt cái đã biến thành
nịnh nọt hèn mọn, Vân Diệp thực sự không có cách nào nổi giận với lão
già trơn như trạch này, thương cổ xung quanh đều chăm chăm nhìn mình,
đợi mình lên tiếng.
Bọn họ đúng là không bận tâm tới chút tổn thất kia, làm ăn ở Liêu
Đông bao năm, nhà nào cũng kiếm đủ rồi, chút tiền tài không là gì cả,
nhưng quân công thì khác. Đại Đường ban thưởng, quân công là hàng đầu,
chỉ cần dính chút quân công là được, loại ban thưởng này thông thường
chỉ là danh dự, nhưng có danh dự này, bọn họ trở về có thể ngẩng mặt nói mình đã chinh chiến vì Đại Đường, khoe công lao với hương thân phụ lão, người Đường không coi trọng tiền tài, nhưng cực kỳ coi trọng thể diện
và thân phận, truyền cho con cháu tiền tài, chẳng bằng truyền cho thanh
danh tốt, đó là nhận thức của phần đông.
Vân Diệp gật đầu:
- Mở cổng thành đúng là các ngươi đã tận lực,
hơn nữa còn cược cả tính mạng, gia tài của mình vào, con người ta chỉ
biết tranh công cho bộ hạ, chưa bao giờ che giấu công lao của bộ hạ, lát nữa ta sẽ bảo tư mã trong quân lấy bảng quân công ra cho các ngươi xem, cái gì đáng thuộc về các ngươi sẽ cho các ngươi, trong quân không nói
chơi.
Đám thương cổ ai nấy hớn hở chắp tay thi lễ rồi về tính toán làm sao
thông qua chủ gia, biến chiến công thành vinh điệu thực chất.
- Thực ra chúng ta còn có vụ làm ăn với nhau, sao không ngồi xuống bàn bạc chút. Vân diệp trầm tư nói:
Vừa mới dứt lời đám đông lập tức nhốn nháo, người nọ người kia đua nhau nói, chỉ sợ nói muộn là mất phần, lại còn nói rất to.
- Hầu gia không nói, lão hủ cũng nhắc tới, trong quân thu hoạch rất
nhiều, Vân gia ngài nuốt không nổi vụ mua bán lớn như thế. Trong đó có
tinh thiết mà Trường Tông gia cần, dù ngài vận chuyển nó về, cuối cùng
cũng phải bán cho Trường Tôn gia, chẳng bằng bán cho lão hủ, ngài bớt
phiền toái, nhà lão hủ cũng thêm chút thu nhập, được chăng?
- Hầu gia, tiểu nhân muốn thầu hết vải gai.
- Đợi bè tới Đăng Châu không còn tác dụng gì nữa, tiểu nhân lấy hết.
- Hầu gia, Huệ Tĩnh Đường cần dược liệu.
Vân Diệp váng hết cả đầu giơ tay ra ngăn họ nói, bảo toàn bộ ngồi
xuống: - Những thứ đó đều được, nhưng còn một món hàng quá giá nhất, ai
cần không?
- Ồ, xin hầu gia chỉ bảo, chúng tôi rửa tai lắng nghe.
- Lần này dẫn binh đông tiến, công đức viên mãn, các ngươi xem thi
cốt tướng sĩ tiền Tùy được mang hết về, có thể nói đã hoàn thành việc bệ hạ giao. Tướng sĩ đều lấy mạng đổi lấy công lao, bệ hạ hạ chỉ ban
thưởng là chuyện phải có, nhưng mà công lao trong quân, cao nhất chỉ có
chín cấp ...
- Ý vân hầu là, tướng sĩ còn rất nhiều công lao bị lãng phí? Một
thương nhân béo nhạy bén hiểu ý, toàn thân run rẩy, kích động tới mức
sắp không sống nổi nữa.
Thấy Vân Diệp vừa gật đầu liền không chút do dự lấy ra mấy tờ hối
phiếu của tiền trang đặt trước mặt y, quỳ xuống van nài: - Vân hầu, lần
này tiểu nhân chỉ có chút hàng hóa đó, cùng hàng hóa tích trữ, xin ngài
cho Khâu gia chút công lao dư thừa của tướng sĩ, nếu không đủ, về Trường An nhất định tiểu nhân sẽ gom thêm.
Dưới những cặp mắt mở trừng trừng của đám thương cổ, Vân Diệp sai
người gọi Lại Truyền Phong tới, hỏi: - Lão Lại lần này ngươi chém đầu ra sao?
- Bẩm đại soái, lần này mạt tướng chém đầu một trăm ba ba kẻ địch,
nếu tính theo quân công, ba mươi đầu là đủ chín cấp, mẹ nó, thừa ra hơn
trăm cái đầu, lỗ lớn.
Thương nhân họ Khâu cuống quít lấy hổi phiếu trước mặt Vân Diệp đẩy cho Lại Truyền Phong.
- Rút từ trong công lao của ngươi năm mươi thủ cấp chia cho huynh đệ
chiến tử, ba mươi cái bán cho người này, ngươi thấy sao? Vân Diệp nhấp
một ngụm trà, đủng đỉnh hỏi:
Chân Lại Truyền Phong nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, hắn nhìn thấy số
hối phiếu kia phải hơn mười tờ, đều viền vàng, mỗi tấm là một trăm quan, vậy mình là phú hào gia tài nghìn quan rồi.
Nuốt nước bọt chạm vào tờ hối phiếu một cái, rồi quay đầu nới với Vân Diệp: - Hầu gia, số đầu người kia không có ích lợi gì với mạt tướng,
chia cho huynh đệ chiến tử là đương nhiên, nhưng bán đi liệu có liên lụy tới hầu gia.
- Ngươi khỏi lo, ngươi cũng biết nguyên nhân của cuộc chiến này, quân bộ từ trên xuống dưới đều nợ chúng ta, chúng ta chỉ đem công lao phân
phối lại, không hề giả công lĩnh thưởng đã là nể mặt bệ hạ rồi, ai dám
nói nửa câu đợi ta đàn hặc đi, mỗi một công lao đều ghi vào hồ sơ, tha
hồ chọ họ tra xét, thu lấy tiền của ngươi đi.
Có câu này của Vân Diệp, Lại Truyền Phong cười không khép miệng lại
được, vơ nắm hối phiếu nhét vào lòng, kéo Lão Khâu đi tìm tư mã hành
quân.
- Đi gọi đám Dương Nguyệt Minh, cùng với huynh đệ giết địch có công
quá chín cấp lại đây, đừng gây động tĩnh quá lớn. Lưu Tiến Bảo nghe Vân
Diệp sai bảo vội đi ngay.
Lão tộc thúc Trường Tông gia mặt mày thần bí nói: - Vân hầu, lão hủ
vừa nhìn qua, ba ba quan một thủ cấp, tính thêm hàng hóa của Lão Khâu là bốn mươi quan, có đúng không?
Vân Diệp gật đầu thừa nhận, lão già nhanh như chớp lấy một xấp hối
phiếu trong lòng ra, đập trước mặt Vân Diệp, nói lớn: - Lão hủ mua một
trăm cái.
Đang mua bán tưng bừng thì Lưu Phương mang bộ mặt lo âu xuất hiện bên cạnh Vân Diệp, là lão tướng trong quân, ông ta hiểu tầm nguy hại của
việc làm này hơn bất kỳ ai, kiến quân công mất giá trị, nói cách khác
Vân Diệp làm thế là bán đi lợi ích của tất cả mọi người trong quân, hậu
quả rất đáng sợ.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm, quân công là trọng khí của quốc gia, không được xem thường, ngươi chia quân công cho huynh đệ bị
chết trận là chuyện tốt, không ai đứng ra chỉ trích, dù sao họ cũng chết rồi, khen thưởng thế nào cũng không quá. Nhưng ngươi đem quân công ra
bán, khi chuyện vỡ lở sẽ bị muôn người chửi rủa.
- Tiên sinh nói không sai, ta làm thế không có lợi gì cho bản thân,
nói không chừng còn rước lấy đại họa, nhưng tiên sinh nghĩ xem, lần này
ta lập công, bọn họ sẽ thấy thủy sư Lĩnh Nam dễ dùng, tới khi đó khi cần công thành, làm tử sĩ gì đó, cứ chỗ nào nguy hiểm là phái ta tới. Tiên
sinh nói xem, như thế còn sống sao được nữa, lần này chiến tử một nghìn
năm trăm sáu ba người, ta thấy không sống nổi nữa rồi, lần sau thì sao?
Cứ như thế nhìn thuộc hạ toàn bộ biến thành xương cốt à? Không được, ta
không chịu nổi.
- So với việc nhìn từng người bọn họ chiến tử sa trường, chẳng bằng
mang bọn họ đi vận chuyển lương thảo, bắt cá, sống bình an cả đời.
Nghe thế mặt Lưu Phương đầy bi ai, xua tay liên hồi: - Làm lính là
phải anh dũng giết địch, là phải quyên mình vì nước, da ngựa bọc thây
không phải là nói xuông, ngươi có đủ trí tuệ ứng phó với phong vân trên
chiến trường, sao không nghĩ cầm nhiều quân hơn, chỉ có dưới sự chỉ huy
của thống soái ưu tú, tính mạng của tướng sĩ mới được đảm bảo lớn hơn.
Thủy sư Lĩnh Nam là đội hùng sư hiếm có, đánh như lửa cháy đồng hoang,
lui như thùy triều rút, trong nghịch cảnh vẫn dũng cảm chiến đấu. Đối
diện với thành Đại Vương, quân đội bình thường sớm đã khiếp sợ, nhưng ở
thủy sư Lĩnh Nam ta không thấy chuyện này, đó là tiêu chuẩn của dũng sĩ. Tiểu tử đừng đem quân nhân cao quý dính tới đám thương cổ ô uế, đó là
sự xỉ nhục lớn nhất với họ.
- Tiên sinh, lòng tin của tướng sĩ tới từ trang bị hoàn mỹ cùng huấn
luyện gian khổ thường ngày, thêm vào không phải lo lắng về sau, bọn họ
mới không sợ chết. Tiên sinh nói xem thứ nào có thể thiếu tiền?
- Ta và ngài mang tư tưởng khác nhau, ta cho rằng để tướng sĩ mang
niền tin cao cả cùng trang bị đơn sơ lên chiến trường mới là vô nhân
đạo, bảo bọn họ vứt bỏ vợ con lên chiến trường chém giết mới là xỉ nhục, nên tiên sinh đừng khuyên ta nữa. Tiên sinh tới thư viện dạy học, nhất
định tìm được tướng quân trong mong ước của mình, còn tiểu tử thì thôi
đi, chỉ biết nghĩ cho người bên cạnh mình, sống thoải mái giàu có mới là điều ta cần. Tiên sinh là bậc thầy chiến thuật, tài hoa của tiên sinh
không nên để phủ bụi, thư viện có rất nhiều học sinh khao khát lên chiến trường thể hiện tài hoa, tiên sinh sẽ thích chúng.
Thấy Lưu Phương vẫn còn lo lắng, cười nói: - Tiên sinh không cần lo
cho ta, chuyện triều đường ta hiểu rất rõ, mấy năm qua ta chẳng làm
chuyện gì ngoài đấu đã với họ, chuyện chiến trường ta chẳng hiểu, nhưng
nói tới công phu giữ mình ở triều đường thì tiên sinh lại không bằng
đâu, từ chuyện năm xưa tiên sinh ngài giả chết mà xét, làm rất không
thỏa đáng. Không phải tiểu tử chê trách tiên sinh chứ, tiên ...
- Câm mồm!
Lưu Phương bị Vân Diệp nói cho đỏ mặt tìa tai, hoàn
toàn quên mục đích tới đây, thẹn quá hóa giận, quát một tiếng phất tay
áo bỏ đi.
Vân Diệp thấy lão già rời khoang thuyền thở phào một tiếng, quay lại
nói với đám thương cổ: - Ta còn một tên xạ điêu thủ, có ai hứng thú
không, hắn vẫn còn sống ..
Hiện giờ thủy sư Lĩnh Nam có thói quen dùng kim tiền để đánh giá giá
trị bản thân, lần này từ đầu bếp tới tướng quân đều có quân công, thành
Ti Sa thiêu cháy ít nhất năm nghìn địch, thành Thương Nham cũng giết
không ít, thành Đại Vương thì tư mã hành quân viết luôn giết địch một
vạn. Vân Diệp lén hỏi tư mã, ghi chép bữa bãi như vậy có gặp phiền phức
không, ai ngờ hắn cười lớn nói, viết ít ai tin, rất nhiều công tích
trong quân đều viết như thế, hắn đã viết vô số quân công, lần này là
chân thật nhất, nếu có ai dám nghi ngờ, hắn lên triều đường đối chất,
không chửi thối mặt tên đó thì uổng công hắn làm tư mã bao năm.
Thế cho nên khi đầu bếp cũng có công xông pha mưa tên đưa cơm tới
tiền tuyền thì thủy sư Lĩnh Nam từ trên xuống dưới đều vui mừng.