- Có kiến thức.
Vân Diệp giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
- Ta
chính là trang chủ Vân gia trang, nhà ta mua châu chấu số lượng lớn, các ngươi đừng vội đem châu chấu đi, bắt về dìm chết, rồi đem phơi khô đưa
tới nhà ta, ta sẽ đổi lương thực cho.
Không đợi vị Cửu thúc lên tiếng người trong trang đã hớn hở đi cả, còn gọi con gọi cái đi cùng, ai nấy bắt đầu bận rộn chuẩn bị.
Lưu Hiến kéo đầu lợn ra, nói với Vân Diệp:
- Tại hạ nhìn thấy châu chấu bay tới thì đã tuyệt vọng rồi, giờ thấy còn cứu được.
Hình tượng bất nhã, song ngữ khí rất chân thành.
- Ta không có phép thần thông, chỉ là người bình thường, hiểu biết nhiều
hơn một chút thôi, hán tử Quan Trung vốn không thiếu đấng nam nhi nhiệt
huyết, xưa nay hùng sư đều từ Quan Trung, Tần Thủy Hoàng dựa vào họ diệt sáu nước, triều ta cũng chẳng phải dựa vào họ để lập lại trật tự trong
loạn thế đó sao? Nam nhi như thế có thể là hạng biết cúi đầu vâng dạ
sao? Lửa giận trào dâng thì trời hận không làm gì nổi, dù là đất cũng
hận mà nhìn, thấy châu chấu phá hoại lương thực mình vất vả trồng cấy,
trong lòng đã ứ đầy lửa giận, ta chỉ làm bọn họ phát tiết ra, trước lửa
giận này, dù có thần châu chấu thực sự cũng phải lui xa ba bước.
Các trang hộ tràn ra khỏi trang, hướng về phía ruộng nhà minh, tới ngay cả
Cửu thúc cao tuổi cũng vác cái lưới bắt cá, kêu gào phải giết sạch châu
chấu.
- Đây chính là sức mạnh của phẫn nộ sao?
Lưu Hiến tự hỏi:
…………..
Trong điện bên nho nhỏ chỉ có Vân Diệp quỳ trên một cái chiếu, trong điện
tĩnh lặng, cung nữ hầu hạ đã lui rồi, nước trong chén đã uống hết mà
không có ai tới, vừa định ra cửa xem sao thì nghe thấy tiếng giáp chạm
nhau truyền tới.
Lý Nhị toàn thân giáp trụ oai phong lẫm liệt,
người mặc khải giáp vàng, tay mang một thanh kiếm, mũ trụ buộc ở cằm,
hai mảnh kính hộ tâm trước ngực chói mắt, như thần hạ phàm.
Đây mới là Lý Nhị thực sự, một thống soái vô địch đánh đâu thắng đó, không phải là vị đại thúc vô lại cứ đi sau mình đá đít.
Vừa mới ca ngợi xong thì Vân Diệp hối hận.
Lý Nhị phất tay một cái, lập tức có bốn năm thái giám cởi sạch áo ngoài
của Vân Diệp, chỉ còn lại nội y, lại nhanh chóng kiếm từ đâu ra một bộ
khải giáp màu đen, loáng cái đã mặc xong cho y, ngay cả giày cũng đổi
thành giày chiến khảm vảy sắt.
Một thanh trường kiếm bay tới, Vân Diệp lớ ngớ nhận lấy, nhìn Lý Nhị không hiểu ra sao.
Thái giám trong điện khom người đi thụt lùi ra ngoài, két một tiếng cửa điện đóng lại.
Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, cột sáng chia mặt đất thành hai nửa, Lý
Nhị thong thả rút trường kiếm ra, thân kiếm như một hồ nước trong, mũi
kiếm chỉ vào Vân Diệp, giọng khàn khàn vang lên:
- Trẫm biết ngươi có rất nhiều uất ức, có rất nhiều tức giận muốn phát tiết, trẫm cho ngươi
cơ hội, trong điện chỉ có hai chúng ta, ngươi dùng kiếm trong tay thoải
mái tấn công trẫm, không ai trách tội ngươi, dù ngươi làm trẫm bị
thương.
Trong mắt Lý Nhị không hề có chút sắc thái tình cảm nào,
nhưng lời ra khỏi miệng như tiếng sấm đánh lòng vào Vân Diệp, tai ù đặc, y loạng choạng cố đứng cho thật vững, nhìn chằm chằm Lý Nhị muốn ông ta xác nhận.
- Tới đi, trẫm đợi ngươi, nhường ngươi ba chiêu, có phát tiết
được oán hận trong lòng ngươi không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.
Vân Diệp xé một mảnh vải từ quần áo trên mặt đất, cẩn thận buộc chuôi kiếm
vào tay, lấy răng thắt nút, trong mắt chỉ có lửa giận rực cháy, châu
chấu bay mù trời, nông hộ khổ sở van cầu, khắp Quan Trung tiếng khóc
than như thúc giục y ra tay, trong giờ phút này y quên trước mắt là
hoàng đế Đại Đường, y chỉ nhìn thấy một kẻ lợi dụng nạn châu chấu ở Quan Trung, biết rõ không đánh nổi cũng phải cho ông ta một bài học.
Lý Nhị mặt hiện vẻ tán thưởng, người có gan cầm kiếm trước mặt ông ta không nhiều, đừng nói là buộc kiếm vào tay,
nói rõ y muốn tử chiến, lửa giận tích trữ trong lòng tên tiểu tử này
không phải nhỏ.
Khom người chắp tay với Lý Nhị một cái, tay nâng
trường kiếm quát lớn đâm vào cánh tay Lý Nhị, Lý Nhị hơi nghiêng người,
mũi kiếm lướt qua khải giáp, thừa thế ra tay ấn nhẹ lên vai Vân Diệp,
người Vân Diệp bay đi, ngã lăn quay ra đất, lộn một cái đứng dậy, hét
lên vung kiếm chém Lý Nhị.
Lý Nhị nhíu mày lại:
- Tiểu tử,
kiếm dùng để đâm, không phải để chém, như thế mất đi cái cốt tủy nhẹ
nhàng của kiếm, Trì Tiết dạy dỗ ngươi kiểu gì vậy?
- Ta mặc kệ,
ông phạm sai lầm, ta chỉ muốn chém ông một kiếm, ông dung túng cho châu
chấu, gây ra họa tày trời, cả Quan Trung đang khóc, giờ phải làm sao,
nhiều châu chấu như thế bắt không hết, người không có cái ăn sẽ chết.
Lý Nhị đành phải dùng vỏ kiếm gạt loạn kiếm Vân Diệp chém tới, vừa tới gần liền đá y lộn nhào.
Vân Diệp mặt đầy bụm bặm quấn lấy đánh bừa, Lý Nhị lại không thể hạ sát thủ, đành đợi y mệt dừng lại.
So với việc nói Vân Diệp tỷ võ cùng Lý Nhị chẳng bằng nói là đang phát
tiết, chém trúng hay không không quan trọng, chỉ cần chém được là thoải
mái rồi.
Y giống như một con trâu đực bị chọc giận, điên cuồng
quấn lấy Lý Nhị, chỉ là thua kém về kỹ thuật không phải lấy điên cuồng
có thể bù đắp lại.
Chém đúng một tuần hương, chút sức lực cuối
cùng của Vân Diệp đã tiêu hao sạch, Lý Nhị khẽ đẩy một cái, y liền ngã
sóng xoài ra đất, Vân Diệp thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Lý Nhị đứng ở trên định đầu y, trêu tức:
- Ngươi là kẻ liều mạng nhất mà trẫm gặp, cũng là kẻ không biết liều mạng nhất, kiếm trong tay ngươi thật phí, phải cho ngươi một thanh đao, hoặc một cái rìu, chém người thế mới đã. Tiếc cho Diêu Quang bảo kiếm của
trẫm.
Nói xong kiếm rời vỏ, vạch vài cái trên tay Vân Diệp, gạt n hẹ, kiếm trong tay Vân Diệp bay đi, cầm lấy kiếm, ngồi trên mũ trụ cúi
nhìn Vân Diệp.
- Từ khi trẫm lãnh binh tới nay không có giờ phút
nào là không sống trong âm mưu, trẫm chưa bao giờ sợ kẻ địch chính diện, dù là đối diện với thập vạn đại quân của Đậu Kiến Đức, trẫm vẫn dùng
bách kỵ tung hoành trong trận, cho nên kẻ địch ngoài sáng không đáng sợ, đáng sợ là rắn độc ở sau lưng, bọn chúng lúc nào cũng theo dõi ngươi,
chỉ cần ngươi hơi sơ sẩy là thua trắng bàn.
- Trẫm không thua
được, nếu thua rồi, hoàng hậu, thái tử, Thanh Tước, A Thác mà ngươi quen thuộc sẽ không còn, ngươi cho trẫm một cơ hội, có cơ hội này trẫm sao
không nắm lấy, giờ cũng chỉ có hai bảy châu thôi sao, không tin Đại
Đường ta không vượt qua được, ngươi nói có đúng không?
- Đương nhiên là vượt qua được, thần chỉ lo đại dịch sau đại nạn, nó còn đáng sợ hơn nạn châu chấu.
- Ngươi xem thường quan viên của trẫm rồi, bọn họ đều là người sống qua
chiến loạn, lại không có chuẩn bị sao? Chỉ cần chôn thi thể sớm, không
để phơi thây ngoài đồng thì không có vấn đề gì lớn, giờ trẫm hỏi ngươi,
châu chấu ăn được thật à?
- Đương nhiên là có thể ăn, còn rất ngon, thần có thể làm cho bệ hạ một mâm.
- Có loại thần tử cầm kiếm chém hoàng đế như điên vậy không? Nếu là người khác sớm đã chết tám chục lần rồi, ngươi còn đang âm thầm mưu tính làm
trẫm bêu xấu, tiểu tử, chiêu của người được trẫm chơi hết rồi, đừng lấy
ra cho mất mặt, tuy không có bản lĩnh ấy nhưng cũng coi như ngươi chém
trẫm rồi, là thiên hạ đệ nhất đấy. Quân thần chúng ta không ai nợ ai,
làm lại từ đầu, ngươi có công trẫm thưởng, ngươi có lỗi thì trẫm phạt.
Nói xong không ngờ còn có nụ cười, chắp tay sau lưng nghênh ngang bỏ đi.