Vân Diệp thở phào, cuối cùng cũng qua được trò chơi này, vừa rồi dùng
năng lực lớn nhất tấn công hoàng đế đã thu được hiệu quả không tệ, nếu
như giả bộ nơm nớp lo sợ thì chuyện không dễ dàng qua như thế, chỉ là
cuối cùng không ngờ lại đánh thật.
Ha, thể hiện cho Lý Nhị thấy
mặt yếu đuối nhất của mình, điên cuồng phát tiết, ông ta sẽ cho rằng
mình là một thiếu niên nhiệt huyết kích động, có công lao trước kia đỡ
cho, ông ấy sẽ chẳng làm gì mình, còn cho rằng tất cả vẫn nắm trong tay
bản thân. Nếu như thể hiện ra sự chín chắn vượt tuổi tác thì đại họa
không còn xa nữa.
Lý Cương dạy mình về triều đường thật có ích, về phải cảm tạ ông già đó.
Đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, vừa rồi mệt thực sự, tay chân không nghe lời nữa.
Nếu Lý Nhị cũng không lo nạn châu chấu thì mình có gì phải lo.
Bội phục, bội phục, không thẹn là Lý đại đế vang danh thiên cổ, diễn xuất
ngang với diễn viên chính đoạt giải Oscar rồi, áo gai trên người biểu
thị hoàng đế quyết tâm cùng con dân chịu đựng tai họa, giọng nói run run làm người ta cảm thụ thấy nội tâm đau đớn của ông ta, âm điệu trầm bổng cầu trời cao tha thứ. Thái tử áo gai giày cỏ tay bê một cái mâm son
cung kính quỳ đằng sau lưng Lý Nhị, miệng thi thoảng nhếch lên một cái,
Vân Diệp biết hắn đang thấy ghê tởm vì sắp phải ăn châu chấu, người
không biết thì tưởng hắn đang bi thương.
Vân Diệp đứng sau màn,
thi thoảng lấy một con châu chấu bọc bột trộn trứng gà trên khay ném vào miệng, nhai rào rạo món châu chấu chiên dầu, hưng phấn nhìn Lý Nhị biểu diễn trước mặt vạn người.
Y không có tư cách chạy vào trong đám
quần thần trang phục rực rỡ, miệng lẩm bẩm bài tế khó hiểu kia, Trường
Tôn hoàng hậu bảo y ở cùng các hoàng tử công chúa, không cho đi đâu hết, nói nếu dám chạy tới Tần Lĩnh làm dã nhân lần nữa sẽ đem cả nhà y tới
đó.
Không dám tưởng tượng ra cảnh cả nhà sống trong hang động,
cho nên cố dằn ý muốn tìm người dốc bầu tâm sự, ngoan ngoãn đứng trong
rèm, ăn châu chấu, xem biểu diễn.
Lý Nhị bi thương sắp ngất đi,
hai tay giang ra, ống tay áo thùng thình quét qua mắt, tức thì nước mắt
tuôn rơi, trong đám đại thần cũng vang lên tiếng nghẹn ngào đau thương.
Ế, vô lý thế, dù ống tay áo có ngâm gừng thì cũng lấy đâu ra nhiều nước
mắt thế, Vân Diệp thử qua rồi, nhiều nhất làm xót mắt, dụi một cái là
xong, Lý Nhi có thể phát huy bi thương nhân tạo tới tột đỉnh như thế
khiến Vân Diệp phục sát đất.
Đưa tay về phía cái khay chuẩn bị an ủi tâm linh sắp bị đả kích của bản thân, ai ngờ trống không, cúi đầu
nhìn, hết mẹ nó rồi. Gặp ma sao, mới làm một khay lớn, đã ăn được mấy
con đâu.
Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đôi mắt như hồ nước của
hoàng hậu mặc áo vải trâm gai, đôi mắt mỹ lệ đó bắn ra lửa giận ngùn
ngụt. Nhìn xung quanh, nghiêm trọng rồi, Lan Lăng, Nhữ Dương, Lý Thái,
Lý Khác đều đang ăn châu chấu, miệng phát ra tiếng rào rạo, nhất là Lan
Lăng, cả con châu chấu cho vào mồm chớp mắt đã đứt gân nát cốt, còn thi
thoảng lè cái lưỡi nhỏ hồng hồng liếm miệng, còn có hoàng tử công chúa
nhỏ tuổi đưa tay xin Vân Diệp, bị mâu thân bọn chúng tóm chặt lấy.
Thôi xong rồi, lần này đắc tội sạch với tần phi có tiếng nói trong cung rồi.
Trước mặt hoàng hậu không có đường giải thích, mà cũng chả dám giải thích,
vội khom lưng rụt cổ lại, vờ làm bộ đáng thương, chưa thành niên thì con mẹ nó không có nhân quyền, có hầu gia nhà ai bị nhét vào trong đám phi
tần chứ? Lý Nhị không sợ có scandal tình dục à?
Lão tử là nam nhi bảy thước, lúc này phải mặc triều phục, đội kim quan, tay câm bạch
ngọc, ở trong đám đại thần cùng Lý Nhị tụng kinh, chứ không phải là đối
diện với bao cặp mắt mỹ lệ mà thù hận kia.
Còn may, đang tế trời, hoàng hậu không phát tác, chỉ phất ống tay áo, biểu thị bản thân rất
tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, rồi quay về ghế ngồi xuống.
- Diệp ca nhi, thứ này ngon thật đấy, còn nữa không?
Lý Khác len lén hỏi:
- Còn, mà lại còn rất nhiều, đợi quay về ta làm cho ngươi, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vân Diệp nói với Lý Khác đầy thâm ý, chẳng hề để ý vẻ kinh hoàng của Dương phi.
- Ta cũng muốn.
Lan Lăng vươn bàn tay bóng mỡ ra, tiếc nuối nhìn cái khay trống trên tay Vân Diệp.
- Không vấn đề, chúng ta ăn hết thứ ngon lành này, ăn không còn lại thứ gì.
Vân Diệp đột nhiên nhớ tới chuyện nãi nãi bảo các muội muội đi chăn lợn, lòng liền có tính toán.
Gọi một thái giám tới, dặn dò vài câu, tên thái giám nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu gật đầu liền vội vàng rời đi.
- Ngươi bày trò gì thế? Tuy nói ngươi thích nghịch ngợm, nhưng chuyện lớn lại không bừa bãi, bổn cung muốn xem xem ngươi lại có chủ ý quái quỷ
gi?
- Tiểu thần nhớ tới lão nãi nãi trong nhà bắt huynh muội vi thần đi chăn lợn, cho nên chuẩn bị bày lại trò cũ.
- Có hiệu quả không?
- Hiệu quả rõ ràng.
- Vậy thì thử đi, nếu như không có hiệu quả, ngươi sẽ biết kết cục của việc đưa chủ ý bậy bạ.
Trường Tôn hoàng hậu vì giúp trượng phu qua được ải khó chẳng chút do dự bán đứng nhi tử của mình và con cái của Lý Nhị.
- Tỷ tỷ.
Dương phi cuống lên, bà ta không muốn hai nhi tử của mình thành dã nhân ăn châu chấu:
- Muội muội không cần nói nữa, hiện là thời khắc sống chết, bọn chúng là
con của bệ hạ thì phải chuẩn bị để chịu khổ, giúp được phụ hoàng của bọn chúng là trách nhiệm, cũng là vinh diệu. Ta biết muội đau lòng, có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, không nguy hiểm gì, mấy ngày trước bổn cung còn
ăn rồi, vị không tệ, lát nữa các muội cũng thử đi.
Quyền uy của
đại tỷ không phải để nói đùa, một câu thôi đã ngăn Dương phi cầu xin,
còn kéo cả bản thân vào. Nôn khan vài cái, Dương phi vội vàng lấy khăn
tay bịt miệng, sắc mặt trắng bệch.
- Biết rồi hả? Sao nghĩ ra thế? Không cho nói ra.
Vân Diệp chọc chọc Lý Thái mặt tái mét ngây ra như gà gỗ:
Lý Thái nói nhỏ:
- Cái này có khó gì đâu, dùng điều kiện mà suy là biết, như thế không khó làm ra chân tướng sự việc, ngươi thực sự muốn làm thế à?
- Nói
thừa, cha ngươi, đại ca ngươi, mẹ ngươi có ai không ăn, vì Lý gia đời
đời bền vững khó ăn mấy cũng phải ăn, hơn nữa không phải vừa rồi ngươi
khen không ngớt miệng đấy à?
Lý Thái không nói nữa, nhìn phụ thân và đại ca qua màn.
Lại có mấy tiếng tù và ù ù, tên béo đánh trống quai hàm bành ra như con
cóc, dùng toàn lực muốn đánh trống thật vang, để lời khẩn cầu của người
phàm đi xa một chút.
Ba ly rượu mời trời, ba ly rượu mời đất,
giọng Lý Nhi bi thương vô tận, tràn ngập hối hận, xen lẫn với nước mắt
nghe không còn nữa.
- Nếu như trẫm có sai thì tội là ở trẫm, nếu
trời cao giáng tội xin hãy phạt một mình trẫm, chớ liên lụy tới người
khác, nay châu chấu tới, cứ để nó ăn tim gan trẫm, đừng ăn lương thực
của con dân trẫm.
Nói xong mở cái khay Lý Thừa Càn dâng lên, lấy hai con châu chấu cho vào bụng nuốt sống.
Quan viên bách tính có mặt không ai không rơi lệ, trong đám võ tướng Úy Trì
lão ngốc vơ một nắm châu chấu cho vào miệng, cắn nước vàng chảy ra bên
mép, kinh tởm vô cùng, khiến các thần tử khác chuẩn bị nuốt châu chấu
chửi thầm trong lòng, con mẹ nhà ngươi ăn tởm lợm như vậy bảo lão tử
nuốt sao nổi.
Phải nói rằng thần tử của Đại Đường đáng dựa vào, ghê thì ghê, châu chấu cầm trong tay cho vào miệng không chút do dự.
Vân Diệp chuyên môn quan sát, không có ai giờ trò gian xảo, đều nuốt châu chấu thật.