- Công chúa đừng vào quân doanh người Đường, lần này để nô tỳ đi.
Một thị nữ dung mạo giống Cao Sơn Dương Tử cầm lược chải tóc cho công chúa nằm trên giường:
- Không lừa qua được đâu, loại sắc quỷ như Lô Thừa Khánh nhìn một cái là biết ngươi không phải xử nữ, như thế sẽ bị báo thù tàn khốc, ta thân là hoàng hậu lại là xử nữ, đã thành trò cười. Tú Mỹ, bao năm qua nếu không có ngươi giúp ta, tấm thân xử nữ của ta chẳng giữ được tới bây giờ.
- Nói ra thật buồn cười, ta không hề bận tâm tới cái này, vậy mà lại
thành liệt nữ trinh tiết, nam nhân ta nhìn trúng không thèm nhìn ta một
cái, nam nhân ta ghét lại như ruồi đuổi không đi.
- Thân thể nữ nhân là vũ khí, là vốn liếng, cần đổi lấy lợi ích lớn
nhất, tới nay ta chưa tìm được lợi ích ngang với tâm thân này, hiện hẳn
là có rồi, là thủy sư Lĩnh Nam, không biết Vân Diệp sau khi biết tin có
hộc máu không?
Cao Sơn Dương Tử vẫy tay, Tú Mỹ ngoan ngoãn ngửa mặt nằm trên đầu gối ả, y phục trượt xuống, bầu ngực căng tràn lộ ra dưới ánh nến leo lét, đẹp
tới mức làm người ta ngạt thở.
- Khi ta còn trẻ gặp phải một nữ nhân thích nữ nhân, người đó có đôi vú
đẹp như thế này, khi đó ta không hiểu vì sao người đó thích nữ nhân, khi người đó vuốt ve ta, ta cảm giác tim mình sặp vọt ra ngoài, vì ta cảm
nhận được dục vọng chiếm hữu của nàng ấy mạnh thế nào.
Ngón tay Cao Sơn Dương Tử nhẹ nhàng đảo quanh núm vú hồng đẹp tuyệt trần của Tú Mỹ, cuối cùng dùng một ngón tay nâng cằm Tú Mỹ lên, cười khúc
khích:
- Tới giờ ta phát hiện, thân thể nữ nhân thật xinh đẹp.
Nói rồi cúi xuống khẽ hôn lên môi Tú Mỹ.
Sau chốc lát âu yếm, Tú Mỹ trần truồng mặc y phục cho Cao Sơn Dương Tử,
đội thuyền giờ ở ngoài cảng Tuyền châu, lúc hoàng hôn, Lô Thừa Khánh hạ
lệnh, trời đã tối, thuyền không được vào cảng, chuyện bàn giao đợi tới
sáng mai tiến hành.
- Công chúa, một khi chúng ta vào cảng, mọi thứ không còn nằm trong tay chúng ta nữa, rất nguy hiểm.
- Có gì to tát đâu, chẳng qua là bắt chúng ta giải trừ vũ trang, sau đó
phân tán chúng ta vào từng chiếc thuyền thôi. Tú Mỹ, đó là thứ ta cần,
không phân tán, người của chúng ta không áp sát được chiến hạm người
Đường.
Ở cửa cảng, hơn hai mươi chiếc chiến hạm của thủy sư Lĩnh Nam không vào
cảng, chỉ cần Cao Sơn Dương Tử có chút hành vi khác thường nào sẽ gặp
phải đả kích, chiến hạm trong cảng cũng sẵn sàng nhổ neo bất kỳ lúc nào, Lô Thừa Khánh ít nhiều còn nhớ lời dặn của Lý Nhị.
Cao Sơn Dương Tử cả đêm không ngủ, tính toán các loại biến hóa, tới khi
trời sáng mới khẳng định không có sơ hở nữa mới dậy trang điểm, mặc y
phục hoa lệ nhất, thu lại bản sắc oai hùng đổi sang thần thái yếu ớt
đáng thương, một đêm không ngủ làm ả hết sức tiều tụy.
Tên phó tướng cao ngạo của Lô Thừa Khánh lên thuyền của Cao Sơn Dương
Tử, nghênh ngang độc lệnh, một bộ phục sức cáo mệnh phu nhân nhẹ nhàng
tước đoạt tất cả sự kiêu ngạo của Cao Sơn Dương Tử.
Cao Sơn Dương Tử mặc y phục cáo mệnh vào càng thêm động lòng người, đẹp
không gì tả siết, tên phó tướng không kìm được khen ngợi, xuất thân
hoàng tộc quả nhiên phụ nhân tầm thường không sao bì được.
- Tướng quân vất vả rồi, Cao Sơn Dương Tử càm kích bất tận, người đâu!
Mang lễ vật lên, thiếp thân nghe nói, hỉ quan báo tin vui không thể trở
về tay không, chút lễ mọn không đủ tỏ lòng thành, tướng quân nhận cho.
Tên phó tướng rất cao hứng, hỉ quan báo tin luôn có phong bao đỏ, dù
người trong cung cũng không ngoại lệ, ả hải tặc này đột nhiên thành cáo
mệnh tứ phẩm, tất nhiên đắc ý, thu chút lễ vật là đương nhiên, khi hắn
nhìn thấy hai tráng hán khiêng một cái rương lên vẫn thất kinh, trong
rương toàn vàng.
- Tướng quân cũng biết, lần này thiếp thân quy hàng, định lên bờ tới
Trường An, rửa tay không quản tới chuyện quân sự nữa, nhưng thiếp thân
nhiều năm có thể tung hoành trên biển nhờ vào đám huynh đệ trung thành.
Thiếp thân không mong gì khác, chỉ xin tướng quân thương xót, an bài họ
tốt một chút, đều là hảo hán trên biển, nhất định hữu dụng với tướng
quân, hi vọng bọn họ không phải chịu n hục trong tay lô lệ.
Tên phó tướng cười gật đầu, Cao Sơn Dương Tử vẫn biết điều, không xin tổ chức thành một quân riêng, chỉ xin chiếu cố cho hải tặc quy hàng, điều
này làm hắn thấy vô cùng thoải mái, chuyện này chỉ cần lỏng tay chút là
được, chẳng phải chuyện lớn, giờ cần gấp là giải trừ vũ trang của chúng, như thế chúng sẽ thành thịt cá mặc mình mổ xẻo.
Không đợi hắn yêu cầu, đám hải tặc tự giác ném binh khí xuống dưới chân, nhìn vẻ mặt lưu luyến của chúng, tên phó tướng cũng thấy buồn bã, đều
là võ sĩ, tất nhiên hiểu cảm giác này.
Cao Sơn Dương Tử nước mắt ròng ròng, khi mỗi hải tặc tặc đi qua đều gật
đầu, đám hải tặc mắt đỏ hoe theo quân sĩ thủy sư Lĩnh Nam phân tới các
thuyền khác, mỗi thuyền tối đa phân năm người, hơn nữa đều là người khỏe mạnh, còn người tàn tật, tuổi cao hoặc quá nhỏ đều giữ lại tại chỗ,
thủy sư Linh Nam không định tiếp nhận toàn bộ, như thế sẽ là gánh nặng
cực lớn.
Lô Thừa Khánh không xuất hiện, nghe phó tướng bẩm báo, thấy Cao Sơn
Dương Tử nghe lời như thế, rộng lượng cho ả giữ lại ba mươi chiếc
thuyền, đám hải tặc kia muốn mưu sinh, bất kể thế nào cũng không thể
thiếu thuyền.
Cao Sơn Dương Tử cố chấp ở cùng đám thuộc hạ già cả tàn tật của mình,
chỉ giữ lại ít tiền tài, Lô Thừa Khánh cũng không tham, ông ta không bao giờ làm chuyện gì quá tuyệt tình.
Nhìn châu báu trước mắt, ông ta hít sâu một hơi, đám hải tặc này quá béo rồi, chỗ châu báu này bằng mười cái Lô gia, nếu chẳng phải bọn chúng
đang ở thời khắc sinh tử, khó mà bắt chúng giao ra, ha ha ha, Vân Diệp
bị mình đá sang bên, nghĩ đã thấy đắc ý.
- Đại tướng quân, hiện giờ mạt tướng còn chưa kịp đăng ký vào sổ, đại
tướng quân nếu muốn thưởng thức cũng chỉ có hôm nay thôi, mai lục sự
tham quân và ngũ lễ tư mã hỏi tới, muốn xem cực khó.
Lô Thừa Khánh cười hiểu ý, ông ta là người biết hàng, chỉ chỗ ngà voi,
sừng tê, còn ít bảo thạch, nhìn trân châu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu,
coi như đã "xem" xong, phó tướng ra lệnh, lập tức có thân vệ đem số bảo
bối kia khiêng vào phòng Lô Thừa Khánh.
- Lô Thừa Khánh ta không phải người hẹp hòi, ta có, mọi người cũng sẽ
có, Trọng Phương, lấy một thành châu báu, tới Tuyền Châu bán đi phân
chia cho các tướng sĩ, mấy người các ngươi lấy nhiều chút cũng được,
ngàn dặm làm quan cũng vì tiền, huống hồ cũng ta đi vạn dặm, buông lỏng
chút, ta không phải tên Vân Diệp nhỏ nhen thích ăn một mình kia, có tiền mọi người cùng hưởng mới là kế lâu dài.
Đám quan quân thấy Lô Thừa Khánh chẳng hề kiêng kỵ lấy trước, tất nhiên
không lo bị chủ soái nắm lấy nhược điểm, tinh thần trở nên phấn chấn, Lô Thừa Khánh nghe những lời nịnh bợ không dứt, cười càng thêm sảng khoái.
Lô Thừa Khánh đợi tuyên úy sứ của triều đình tới, sau đó chia đám hải
tặc không vừa mắt vào các châu phủ lập hộ tịch, thế lực của Cao Sơn
Dương Tử sẽ hoàn toàn thành mây khói.
Bận rộn suốt một ngày, lại tới thời điểm mặt trời xuống núi, thủy sư
Lĩnh Nam từ trên xuống dưới tràn ngập không khí lễ hội. Cao Sơn Dương Tử trừ đám phụ nhân cùng hải tặc già cả thương tật thì bị phân chia sạch,
huynh đệ mới tới tất nhiên phải ăn mừng một phen, bề ngoài vẫn phải tỏ
vẻ chút.
Lô Thừa Khánh hạ lệnh không được kỳ thị hải tặc, nhưng từ khi đám hải
tặc lên t huyền, công việc bẩn nhất vất vả nhất đều do chúng làm, thủy
sư Lĩnh Nam tác chiến với Cao Sơn Dương Tử nhiều năm, không ít huynh đệ
mất mạng trong tay hải tặc, giờ hải tặc rơi vào tay mình, làm gì có
chuyện đối xử tử tế.
Trên thuyền của Cao Sơn Dương Tử mơ hồ truyền tới tiếng ca, chỉ lặp đi
lặp lại câu "mong trời cao phù hộ nam nhi khổ nạn của ta", câu này Vân
Diệp từng hát, được Cao Sơn Dương Tử hát uyển chuyển đa tình, lại thê
thảm vô cùng, âm thanh đạt tới tối cao tựa hồ phá vỡ mây hồng vọt lên
trời.
Đám hải tặc y phục rách nát quỳ gối lau dọn sàn t huyền càng cúi đầu
thấp hơn, chỉ sợ sự thù hận trong ánh mắt bị đám quân sĩ cao ngạo nhìn
thấy.