Vân Diệp đứng trên cầu hạm nhìn bầu trời tối đen, thời tiết Nam Hải vào
tháng tám biến đổi thất thường, cuồng phong bạo vũ chớp mắt ập tới,
chiếc Đại Đế dưới thiên uy như một cái lá nhỏ, lúc bị sóng đẩy lên cao,
lúc vùi xuống đáy sâu, năm tấm buồm đã hạ xuống, lúc này đành tùy sóng
đẩy đi, may là có hải lưu hỗ trợ, vẫn chầm chậm tiếp cận Tuyền châu.
Bàng Ngọc Hải cổ đao thùng sắt, buộc mình vào cột, miệng không ngừng nôn ọe. Lý Nghĩa Phù mặt trắng bệch, hắn không nôn, người lớn lên bên bờ
biển không lạ gì cuộc sống trên thuyền, hắn chỉ lo chiếc Đại Đế không
chống lại được bão tố.
Trấn định nhất lại là Du Dân thường ngày không có gì nổi bật, lúc này
còn đọc lời dạy của tiên triết thì không phải người thường, đám thủy thủ đều nghĩ hắn điên rồi, cẩn thận đi vòng qua, tới cương vị của mình.
Lý Nghĩa Phù đang nghe Dụ Dân đọc phân tán tinh thần, đột nhiên nói:
- Ngươi đọc sai rồi, đầu chương này, đít chương kia, ngươi định xỉ nhục tiên triết à?
Du Dân đi tới mau khóe miệng cho Bàng Ngọc Hải, tháo cái thùng trên cổ
hắn xuống, đổ bãi nôn đi, loạng choạng đi về chỗ, nói với Lý Nghĩa Phù:
- Ta cố ý độc sai đấy, đợi lão nhân gia nổi giận xuống cứu chúng ta.
Bàng Ngọc Hải gian nan nói:
- Vào chùa nào vái bồ tát đó, chúng ta ở biển, ngươi phải cầu xin Hải Long vương mới đúng.
Dụ Dân rống lên:
- Ta đã cầu Hải Long vương, kết quả vừa cầu khẩn hai câu, vốn chỉ có mưa gió, giờ thêm sấm sét, Hải Long vương nổi giận rồi.
Lý Nghĩa Phù định nói thì cửa khoang mở ra, Nhân Hùng toàn thân ướt sũng mang theo gió biển tươi mới ập vào khoang, hét lớn với bọn họ:
- Đại soái có lệnh, ba người các ngươi lên cầu hạm, tham quân ghi chép va đầu bị thương rồi, cần các ngươi ghi chép.
Ba người vừa rồi còn sợ chết đi sống lại, vừa nghe lời Nhân Hùng lập tức cầm bút chuẩn bị lên cầu hạm, từ đáy thuyền đi lên sàn thuyền mới biết
cuồng phong rốt cuộc cuồng tới mức nào. Nhân Hùng buộc thừng bảo hiểm
vào hông ba người bọn họ rồi mới từng bước đi tới cầu hạm, Lý Nghĩa Phù
thấy mũi mình sắp bị gió thổi sập rồi, hai cái lỗ mũi thành đồ trang
trí, căn bản không dùng để thở được nữa, định nói thì nước mưa mặn chát
ập vào miệng, không chút do dự nuốt xuống, có trời mới biết vì sao nước
mưa lại mặn.
Gian nan tới được cầu hạm, còn chưa lấy lại bình tĩnh thấy Vân Diệp đứng vững vàng trên cầu hạm, mưa lớn làm tấm kính pha lê trước mắt y không
nhìn thấy gì nữa.
- Lý Nghĩa Phù ghi chép hướng đi, Bàng Ngọc Hải ghi mệnh lệnh, Dụ Dân, ngươi phụ trách chỉnh lý.
Vân Diệp hạ lệnh xong tiếp tục quan sát ngoài kính, y đã cảm giác được bão tố đang đi xa.
Có việc làm, ba người tạm thời quên đi sợ hãi, tiên sinh xuất hiện ít
nhiều cho ba người chút an ủi, tiếng răng rắc chiếc đại đế phát ra cũng
không còn quá đáng sợ nữa.
Lưu Nhân Nguyện quay đầu lại nói với Vân Diệp:
- Đại soái, chúng ta đã rời tâm bão, hiện giơi chệch hướng một chút,
trời có mây, không nhìn được sao, kim chỉ nam phương hướng không sai,
mạt tướng kiến nghị hiện không chỉnh đốn, đợi qua được cơn bão hẵng
tính, chúng ta phải rời xa bờ biển, nếu không va phải đá ngầm là xong
đời.
Vân Diệp gật đầu ý bảo Lưu Nhân Nguyện tiếp tục lái thuyền, tức tối đấm
một cái, chẳng lẽ lần này thủy sư Lĩnh Nam thực sự không tránh khỏi kiếp nạn sao?
Ba tên học sinh không dám nhìn đôi mắt đỏ ngầu của tiên sinh, cúi đầu
làm việc của mình, ở trên chiếc chiến hạm đệ nhất trên đời mà không có
chút cảm giác an toàn nào, biển khơi thật đáng sợ.
Lý Nghĩa Phù lần đầu nhìn thết tia chớp như con rắn bạc đánh xuống mặt
biển, phát ra ánh lửa lớn, hắn không dám tưởng tượng nếu đánh trúng
chiếc Đại Đế sẽ ra sao?
- Sợ cái gì, chiếc Đại Đế có cột thu lôi, dây sắt dẫn sâu xuống biển,
nếu bị sét đánh, sét sẽ bị dẫn xuống biển, không làm ngươi bị thương
đâu.
Thấy Lý Nghĩa Phù sợ hãi, Vân Diệp giải thích một chút cho ba người họ yên tâm.
Bão tố dần đi xa, chiếc Đại Đế cuối cùng cũng vũng vàng lại, không còn
quá chòng chành nữa, khi trời sáng, vô số thủy thủ tràn ra khỏi khoang,
bắt đầu tu sửa trang bị hư hại.
Tình hình tốt hơn dự kiến, chiếc Đại Đế bình an vô sự, thuốc nổ trên
thuyền chỉ bị ướt mấy thùng, nhìn bờ biển, nơi này đã cách Tuyền châu
không xa, nhưng trời vẫn âm u đáng sợ, hiển nhiên một cơn bão khác đang
hình thành, tháng tám là thời điểm không thích hợp đi biển nhất ở Nam
Hải, ông trời tựa hồ đem toàn bộ yêu ma quỷ quái thả ra kiếm ăn vào
tháng này.
Tuyền châu cũng mưa lớn, chửi bới thời tiết không phải chỉ mình Vân
Diệp, Cao Sơn Dương Tử càng phẫn nộ tới phát cuồng, chỉ cần ở lại thêm
một ngày, phần thắng sẽ giảm đi một phần, mưa lớn thành trở ngại lớn
nhất cho việc phóng hỏa, thuyền trưởng không cho hải tặc tới gần phòng
thuốc nổ, nên chỉ có thể nhắm vào buồm.
Chỉ cần đốt buồm, đám chiến hạm này sẽ tê liệt, không xoay chuyển được,
chỉ có một mặt nỏ tám trâu có thể nghênh địch, Cao Sơn Dương Tử cho rằng có thể đánh bại được.
Khi trời sáng có lẽ ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của Cao Sơn Dương
Tử, mây tan mưa tạnh, mặt trời rực rỡ chiếu mặt biển xanh lam càng thêm
mỹ lệ, Cao Sơn Dương Tử hạ lệnh:
- Chuẩn bị lễ vật, chúng ta đi bái phỏng Lô đại tướng quân.
Tú Mỹ đỡ Cao Sơn Dương Tử xuống thuyền nhỏ, dẫn đám thị nữ thả diều
chơi, con diều sặc sỡ trên không trở nên cực kỳ bắt mắt, đám quân sĩ
nhìn thị nữ xinh đẹp chạy đi chạy lại, cố nuốt nước bọt, con mẹ nó, ba
tháng trên biển, lợn nái cũng thành Điêu Thuyền, nói gì tới giai nhân
tuyệt sắc, những bàn chân trắng nón kia, sờ một cái dù bị chặt tay cũng
đáng.
Lô Thừa Khánh mấy ngày qua rất vui vẻ, nghe thấy Cao Sơn Dương Tử tới
bái phỏng, càng cười ít mắt, chuyên môn phun ít nước hoa đặc chế của Vân gia, nghe nói có hiệu quả thần bí, một bình một kim tệ, Lô Thừa Khánh
tuy ghét Vân Diệp, nhưng chưa bao giờ từ chối đồ tốt do Vân gia sản
xuất.
Cao Sơn Dương Tử mang hai thị nữ, hai hộ vệ lên thuyền của Lô Thừa
Khánh, thấy thế Lô Thừa Khánh đuổi thị vệ của mình đi, chỉ để lại mười
hai gia tướng trung thành, cảnh ướt át không thích hợp cho tất cả cùng
xem, ông ta quên, hộ vệ trung thành nhất chưa chắc đã lợi hại nhất.
- Hôm nay mới bái kiến đại tướng quân, thiếp thân thất lễ rồi.
Cao Sơn Dương Tử uyển chuyển quỳ bái, cổ áo hơi hé ra, hai tòa đồi ngọc
như ẩn như hiện, làm Lô Thừa Khánh ngứa ngáy, nhưng người ta chính thức
bài kiến, đành kiềm chế tiếp đãi theo nghi lễ.
- Không biết phu nhân gặp bản soái có chuyện gì? Chưa nói quá khứ chúng
ta hợp tác vui vẻ, giờ lại là người một nhà, có yêu cầu gì cứ nói thẳng.
- Tạ ơn ý tốt của đại tướng quân, lần này thiếp thân tới có một yêu cầu
nho nhỏ, mong đại tướng quân chấp nhận, thiếp thân từ xa trở về, thuyền
bè bên cạnh đều đã tổn hại, hiện còn phải men Trường An bắc thượng, số
thuyền này không chịu được nữa, hạm thuyền thì không dám xin, chỉ mong
Đại tướng quân cho ít dầu ngô đồng, sửa sang lại thuyền, để có thể ngồi
thuyền tới Trường An, tránh nỗi khổ bôn ba trên đất liền ..
Cao Sơn Dương Tử còn chưa nói hết, Lô Thừa Khánh đã cười lớn, chỉ kho bên bờ:
- Tưởng yêu cầu gì, trong khó đó đều có, phu nhân cứ sai người đi lấy,
toàn thứ không đáng tiền, không cần phu nhân tới cầu khẩn.
Cao Sơn Dương Tử thẹn thùng cúi đầu xuống, Lô Thừa Khánh nhìn lọn tóc tơ sau tai ả liền sửng sốt, quan sát kỹ mặt mỳ, tim tức thì đập điên
cuồng, con mẹ nó, kinh thành đồn bà nương này chưa bị Uyên Cái Tô Văn
họa hại, nhìn tướng mạo tuyệt đối là xử nữ chưa qua tay nam nhân, chẳng
lẽ lão phu gặp vận, không phải tranh hàng đã qua sử dụng.
Đầu óc suy nghĩ dơ bẩn, tay thì vô cùng nhanh nhẹn viết thủ lệnh, giao
cho Cao Sơn Dương Tử, lúc ả dùng hai tay nhận lấy còn nói đầy thâm ý:
- Hiện kinh thành có tử địch Vân Diệp của phu nhân, phu n hân nên có an bài sớm.