- Người vong quốc như bèo trôi, làm gì có tính toán gì, thiếp thân chỉ
mong sau khi tới Trường An có chỗ che mưa chắn gió, ngày hai bữa là hài
lòng, sao dám mong cái khác.
Lô Thừa Khánh cười ha hả:
- Phu nhân nói Đại Đường quá vô tình rồi, các vị đã hàng, vậy chúng ta
là người một nhà, phu nhân nhìn tướng lĩnh ngoại tộc là hiểu, bọn họ có
ai không được bệ hạ ủy hiệm trọng trách, người Cao Kiến Vũ, Uyên Cái Tó
Văn tất nhiên phải xem chừng sau này ra sao, nhưng phu nhân thì khác
hẳn.
- Chỉ cần phu nhân tiếp tục ở lại Nam Hải, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, mà những chuyện này như phu nhân nói chỉ là nuôi miệng ăn mà
thôi, nói tới am hiểu Nam Hải thì Vân Diệp là số một, không cần tranh
cãi, nhưng số hai thuộc về phu nhân rồi.
- Vân Diệp xưa nay nổi danh trí tuệ, lại hung tàn như sói, phu nhân có
thể cùng y đối chiến bao năm, không hề rơi xuống hạ phong, ngược lại lớn mạnh tới mức này, Lô Thừa Khánh cực kỳ bội phục.
- Chỉ là chúng ta muốn hợp tác thì phải thẳng thắn với nhau, phu nhân đem bộ hạ tinh nhuệ nhất điều đi là sao?
Tay Cao Sơn Dương Tử khẽ run, trà tràn ra ngoài, Lô Thừa Khánh tựa cười tựa không nói:
- Phu nhân đầu hàng, có chút tính toán là hợp lý, nhưng phu nhân không
hiểu tâm tư người Đường, nếu đầu hàng phải triệt để mới được tiếp nhận,
nếu không chút hải tặc kia sẽ bị đại quân nghiền nát trong khoảnh khắc.
Đi đâu về đâu phu nhân hãy cân nhắc.
Nhìn Cao Sơn Dương Tử vội vàng rời đi, Lô Thừa Khánh cười càng vui vẻ,
cởi y phục của nữ nhân cũng cần chú ý, giống như ăn hạch đào, phải đạp
vỡ vỏ ngoài cứng rắn ra mới ăn được, ông ta không vội, với mỹ nữ, ông ta có sự kiên nhẫn rất tốt.
Nữ nhân này đã đích thân tới đây, chứng tỏ ả thực sự muốn đầu hàng, giữ
lại chút lực lượng đề phòng bất trắc không có gì đáng trách, đổi lại là
mình cũng làm thế. Tới giờ ngọ ba khắc nếu đội ngũ này không xuất hiện
thì mình hạ lệnh tiêu diệt.
Về tới thuyền Cao Sơn Dương Tử mới thở phào, nhìn cánh diều bay trên
trời, nở nụ cười, đội thuyền của Quỷ Trùng hẳn là tới rồi, không tin Lô
Thừa Càn sẽ đánh tan hạm đội này, thiếu họ, ai kiếm tiền cho đám huân
quý.
- Tú Mỹ, phái người tới kho trên bờ lấy dầu ngô đồng, nếu có dầu hỏa
cũng nhận một ít, tránh bị hoài nghi, loại ngu xuẩn như Lô Thừa Khánh
cũng nói ra được những lời đầy ẩn ý này, may mà ta đã sớm chuẩn bị. Hạm
đội của Quỷ Trùng về rồi chứ?
- Vâng, trước đó ước hẹn, thấy diều là Quỷ Trùng sẽ tới đầu hàng, công
chúa, cúng ta đánh cược càng lúc càng lớn rồi, chẳng may có sơ xuất thì
sao?
Cao Sơn Dương Tử vỗ trán:
- Biết làm sao được, chúng ta quá nhỏ bé, đường đường chính chính không
phải là đối thủ của bọn chúng, ngươi nghĩ xem, quân đội chúng ta nhìn
thấy đã rất nhiều. Người La Mã như khối sắt chắc chắn, khinh kỵ Đại Thực tới lui như gió, quân đội vương quốc Toa Sách dũng mãnh.
- Nhưng chúng ta quan hệ với họ đều kiếm được không ít lợi ích, chỉ có
đối diện với quân đội Đại Đường làm người ta ngạt thở tới tuyệt vọng,
không liều mạng thì không còn mạng, lần này đổi tướng là lần đầu con
mãnh hổ ngủ gật, là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu chủ tướng của thủy sư Lĩnh Nam là Vân Diệp, chúng ta tuyệt đối không có cơ hội vượt qua eo biển, ta thà cả đời lênh đênh trên biển chứ không mạo hiểm.
Lô Thừa Khánh nhìn danh sách hàng hóa Cao Sơn Dương Tử, dầu ngô đồng lấy rất nhiều, điều này không có gì lạ, dầu hỏa lấy tám thùng, vẫn trong dự liệu, nếu như nữ nhân này lấy lượng lớn dầu hỏa thì mình phải suy tính
lại rồi.
Mặt trời còn chưa giữa trời, phó tướng bẩm báo có một hạm đội cách hải
cảng mười dặm liền hạ buồm, chèo thuyền tới gần đại doanh, xem ra rất
ngoan ngoãn.
- Truyền lệnh, không cho chúng tới gần đại doanh, thả neo bên ngoài, hạ võ trang, đợi đại quân kiểm duyệt.
Lô Thừa Khánh yên tâm, số người này hẳn là lực lượng cuối cùng của Cao
Sơn Dương Tử, ông ta cho rằng vỏ ngoài của Cao Sơn Dương Tử đã bị bóp
nát, tới lúc mình mời Cao Sơn Dương Tử cùng dùng cơm tối rồi.
Mệnh lệnh hạ xuống, trong hải cảng trở nên bận rộn, vô số chiến hạm ra
ra vào vào, thi thoảng còn có tiếng hoan hô, chứng tỏ khi giải trừ vũ
trang không gặp chút trở ngại nào.
Tiếng hoan hô xen lẫn tiếng cao dao ai oán của dị tộc, đau đớn làm người ta khóc ra máu, nhưng lọt vào tai Lô Thừa Khánh lại thành ca khúc hay
nhất trên đời, cảm giác mọi thứ nắm trong tay thật mỹ diệu.
Đầu bếp lấy bộ đồ sứ tĩnh ảo tới mời Lô Thừa Khánh kiểm tra, thứ này Lô
Thừa Khánh bỏ rất nhiều tiền đấu giá được, khi ấy lão bà của Vân Diệp
cũng muốn, kết quả không đầu lại nổi mình, từ đó bộ đồ sứ này tuy không
quý giá nhất, nhưng lại được ông ta coi trọng nhất. Cướp được trong tay
lão bà của Vân Diệp làm ông ta hả hê lắm, ai bảo mình không bằng tên
khốn kiếp Vân Diệp? Hôm nay có người ngọc trong lòng, lão bà dị tộc kia
của Vân Diệp không còn là tuyệt sắc chỉ Vân gia mới có nữa.
- Tối nay lấy ra mười hai phần bản lĩnh của ngươi, chỉ cần xuất sắc, lão gia nhất định sẽ trọng t hưởng ngươi, ta đã nói với quản sự, chỉ cần
thứ ngươi nghĩ ra là ông ta sẽ mua cho ngươi.
Lô Thừa Khánh tích cực chuẩn bị bữa tối, hi vọng thông qua bữa tiệc hoàn mỹ kết thúc khao khát của mình với Cao Sơn Dương Tử, đại trượng phu tay nắm đại quyền, say tựa gối mỹ nhân là truy cầu cuối cùng.
Cao Sơn Dương Tử nâng khuôn mặt toàn vết roi của Quỷ Trùng, lấy khăn tay chấm rượu mạnh lau vết thương cho hắn, một vết roi cách mắt ba phân nữa thôi là quất nổ mắt.
- Quỷ Trùng, chịu đựng chút, hoành đao của ngươi mất rồi, ta biết đó là
thứ tổ tiên ngươi truyền lại, để chúng giữ hộ ngươi một chút, tối nay
mặc sức ngươi đột kích chiến hạm người Đường, chiến hạm của chúng đều có số hiệu rất dễ nhận ra, bọn chúng giám thị ngươi, chứng minh cách ngươi không xa, giết bọn chúng, đoạt lấy chiến thuyền.
Quỷ Trùng bỏ lui lại đằng sau, dập đầu xuống sàn, vẻ mặt hung tợn đáng sợ, hắn nói mấy câu tiếng Oa, Cao Sơn Dương Tử cười khẽ:
- Lô Thừa Khánh giao cho ta đối phó, lão ta muốn xem ta khiêu vũ, ta sẽ
múa cho lão một khúc an hồn, đại kế của chúng ta tối nay sẽ thực thi,
quan viên Đường quốc trên bờ có người của chúng ta ...
Quỷ Trùng lần nữa khấu đầu rồi rời đi, khi tới lửa giận ngợp trời, khi
đi thì trầm tĩnh vô cùng, công chúa nói đúng, thắng bại trông vào tối
nay, bảo đao gia truyền không cho người ngoài đụng vào.
Chiếc Đại Đế chúi đầu xuống nước rồi đột nhiên ngoi lên, nước biển ầm ầm vỗ vào mạn thuyền, chỉ trong chốc lát lại lao xuống biển, năm tấm buồm
bị gió thổi căng phồng, chiếc thuyền đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến
lên. Vân Diệp nóng nảy đi lại ở cầu hạm, Lưu Nhân Nguyện vẫn vững vàng
như núi, hai tay điều khiển bánh lái, chú ý phía trước, không để ý
chuyện xảy ra bên cạnh.
Bàng Ngọc Hải sắp hôn mê rồi, vì thế Nhân Hùng gõ đầu hắn một cái cho
hắn xỉu luôn như ý nghuyện, Lý Nghĩa Phù cũng rất muốn ngất đi, nhưng
thần kinh quá thô của hắn làm hắn phấn chấn nhìn thế giới trời nước một
màu ngoài cầu hạm, Dụ Dân đã bị Đông Ngư vác về phòng từ lâu, hắn quá
yếu, không chịu nổi sự chao đảo này.
Hai con cá heo từ trước mũi thuyền lao ra, vui vẻ dẫn đường, cảnh tượng
này làm Lý Nghĩa Phù mừng rỡ, chẳng lẽ thiên mệnh hướng về chúng ta?
- Nghĩ cái gì, cá heo thích bơi trước mũi thuyền, nếu nữ nhân kia mà
cũng đi nhanh được thế này, cá heo cũng sẽ dẫn đường cho chúng.
Một câu của Nhân Hùng đánh tan ảo tưởng của Lý Nghĩa Phù, té ra cá heo là loại ai cho bú gọi là mẹ, quân trơ trẽn.
- Cách cảng Tuyền châu bao xa? Cơn bão ngay đuôi chúng ta rồi, tác chiến trong bão rất bất lợi với chúng ta, phải tăng tốc, đánh tan Cao Sơn
Dương Tử trong thời gian ngắn nhất.
- Không thể nhanh hơn nữa, hiện giờ đã là cực hạn rồi, nửa đêm chúng ta
nhất định sẽ tới được Tuyền châu, chẳng biết ông trời có cho chúng ta cơ hội cứu thủy sư Lĩnh Nam không?
Lưu Nhân Nguyệt giao bánh lái cho Đông Ngư, uống một ngụm rượu, hai mắt đỏ kè như ác quỷ.