Vân Diệp không có thuật rút đất như Gia Cát Lượng, cũng không có cân đẩu
vân đi mười vạn tám ngàn dặm của Tôn Ngộ Không, càng không có thần thông vạn dặm của Ma Vân Kim Sí Âu Bằng **, cho nên đành ngoan ngoãn đợi gió
thổi đi.
(**) NV trong 108 ah LSB.
Y tự hỏi mình không lười biếng, từ lúc phát hiện vấn đề tới cảm giác
được nguy cơ không lãng phí một giây, khi đi ngay cả thê thiếp cũng
không kịp an ủi, nếu thế vẫn không cứu được Thủy sư Lĩnh Nam, Vân Diệp
thấy không thẹn với lòng.
Phùng Áng cũng phát hiện ra vấn đề, sau khi hỏa tốc đem tin hạm đội của
Cao Sơn Dương Tử tách ra, liền dẫn ba nghìn binh mã theo đường bộ tới
Tuyền châu.
Tuyền châu nằm trong địa phận quản lý của ông ta, hai vùng cách nhau một nghìn năm trăm dặm, lại đa phần là đường núi, ông ta bất chấp, mỗi thám báo mang ba thớt ngựa truyền tin tới Tuyền châu.
Lý An Lan sau khi biết tin lập tức phái ba chiếc thuyền tới Trảo Oa, lúc này cần nhắc nhở Hầu Kiệt cẩn thận ứng phó, khi đi qua đảo Con Cua, bọn họ không biết sau đảo có một chiếc thuyền lớn, còn là Ngũ nha đại hạm.
Chuyến này Cầu Nhiệm Khách thông qua Lý Tịnh kiếm được ba chiếc nỏ tám
trâu thực sự, còn mạo hiểm lấy từ Chiết Trùng phủ cho ông ta ít thuốc
nổ, hòa thượng Đại Minh tự chẳng biết kiếm đâu ra bản vẽ chiến hạm hiện
hành của thủy sư Lĩnh Nam, chuyến đi này Cầu Nhiệm Khách thu hoạch lớn.
- Trọng Kiên, lần này thủy sư Lĩnh Nam gặp tai ương rồi, Cao Sơn Dương
Tử quá tự đại, suốt ngày la hét muốn làm vương giả trên biển, lão phu
không tin ả sẽ đầu hàng, chúng ta còn không có ý đầu hàng, Cao Sơn Dương Tử đang được thời được thế sao lại đầu hàng?
- Ta cũng không tin, Lão Hồ, chúng ta và Cao Sơn Dương Tử không khác
nhau là bao, tự do tự tại quen rồi, ai chịu được quản thúc. Đại ca ta
cũng du thuyết, bảo ta gia nhập thủy quân Đại Đường, ta nghĩ thành ý của đại ca ta đáng tin hơn những kẻ không liên quan kia, Cao Sơn Dương Tử
lại đem vận mệnh của mình giao vào tay người Đường? Nằm mơ, ả không nhân cơ hội Vân Diệp bị điều đi chơi thủy sư Lĩnh Nam một vố mới lạ.
Hồ Đồng Hải nhìn ba chiếc thuyền đi xa:
- Có nên báo tin cho họ một tiếng không, có ân tình này, Vân Diệp cho dù quay về, cũng phải trả cho chúng ta.
Cầu Nhiệm Khách lấy làm lạ:
- Ông chưa ăn đủ thua thiệt vì tên Vương Bát Đản đó à? Y chỉ có bắt lấy
chúng ta ném tới hoang đảo xa xôi hơn thôi, như thế y còn nói đó là trả
lại ân tình, không giết là ân điển lớn nhất rồi. Mẹ nó, lão tử sồng trên đảo gần một năm, ăn cá tới buồn nôn, không muốn nạp mạng nữa, không
diệt ba chiếc thuyền đó đã là nể mặt đại ca ta rồi.
- Thủy sư Lĩnh Nam gặp họa với chúng ta mà nói là chuyện tốt, để bọn
chúng và Cao Sơn Dương Tử đánh nhau vỡ đầu ra, Vân Diệp muốn gây dựng
lại thủy sư Lĩnh Nam cũng phải cần ba năm, trong thời gian đó Cao Sơn
Dương Tử sẽ ra sức cướp bóc để khôi phục nguyên khí, ha ha ha, khi ấy
biển khơi chẳng phải do chúng ta định đoạt?
- Vũng nước đục này chúng ta không xen vào, cứ khoanh tay ngồi nhìn, nếu như có thể thừa cơ giết Cao Sơn Dương Tử là ngày tháng tốt đẹp của
chúng ta sẽ tới.
- Đáng tiếc, huynh đệ của chúng ta không ở vùng biển này, nếu không chúng ta nhất định mở rộng chiến quả tới mức lớn nhất.
Hồ Đồng Hải tiếc nuối đấm lên vách đá:
- Có chúng ta là đủ rồi, như thế mới không ai biết, Lão Hồ, nhìn hòn đảo này đi, bị Vân Diệp biến thành địa ngục nhân gian, những năm qua không
ít huynh đệ của chúng ta bị y xiên cọc cắm ở đây, điều ấy chứng tỏ, y sẽ không nể mặt bất kỳ ai hết. Thủy sư Lĩnh Nam nổi tiếng hùng mạnh, nếu
cần thiết chúng ta phải giúp Cao Sơn Dương Tử một tay (??), chúng ta
không ra ngoài eo biển nữa nữa, ở vùng biển này đợi đi, bất kể thế nào
Cao Sơn Dương Tử cũng rút lui, nếu không đợi tới khi ba chiếc Công Chúa, Thừa Càn, Thanh Tước tới thì sẽ là ngày tàn của ả.
Lúc này ở Trường An lại vô cùng yên tĩnh, Lý Nhị đang đánh dấu lên bản
đồ, khoanh lấy các đô hộ phủ An Đông, An Tây, An Nam, An Bắc, Bắc Đình
... Trọng điểm khoanh đỏ An Tây và Bắc Đình.
Đây là một bức bình phong lớn, bên trên không có đồ trang trí gì, chỉ có bức giang sơn đồ, Lý Nhị lẩm bẩm:
- Tiểu tử, ngươi phải tới Bắc Đình thôi, Xa Tị khả hãn có vẻ không cam
tâm thất bại, An Tây cũng không yên ổn, Quách Hiếu Khác tuy dũng mãnh,
nhưng không có tầm nhìn đại cục, làm trẫm đau đầu.
Dương phi xách một cái giỏ thức ăn đi vào, bên trong toàn là hoa quả tươi, Lý Nhị lấy một chùm nho trách:
- Tuổi nàng không không ít nữa, phải chú ý tĩnh dưỡng mới đúng, lại đi
trồng rau quả, nghe nói nàng còn muốn tiếp tục mở rộng phòng ấm? Thế thì nàng bao luôn chuyện rau quả trong cung cho xong.
Dương phi cười:
- Thiếp thân không có bản lĩnh của Trường Tôn tỷ tỷ, cỉ có thể quản lý
chút rau quả, bệ hạ không biết, từ khi thiếp thân làm việc này, thiếp
thân thấy khỏe hơn nhiều, hiện Trường Tôn tỷ tỷ rảnh rỗi cũng thích tới
chơi, cây nho này do tỷ ấy đào của Vân gia đấy, bệ hạ xem, quả nho to
hơn của nhà khác nhiều.
Lý Nhị quan sát kỹ Dương phi, thấy thần sắc bà đúng là tốt hơn trước
nhiều, hồng hào khỏe khoẵn, không giống trước kia đi vài bước đã thở
nữa, liền bỏ chùm nho xuống, thô bạo kéo Dương phi vào lòng, hai tay sờ
mò khắp người, bị hoàng đế làm toàn thân rạo rực, Dương phi không chút
khách khí gạt đi, cười nói:
- Thiếp thân già rồi, bệ hạ vẫn thế, để đám phi tần trẻ cười cho.
- Ai dám cười? Ai dám? Ta xé miệng ả.
Trường Tôn thị cười tủm tỉm từ gian trong đi ra, tay cầm cuốn xấp thư dày, trêu ghẹo Dương phi.
Dương phi đẩy Lý Nhị ra, đỏ mặt đứng dậy:
- Tỷ cũng là đồ ác bá, cùng bệ hạ ức hiếp muội, muội tránh là được, trong này có khế mà tỷ rất thích đấy.
Nói xong liền đi, xưa nay bà luôn tránh chuyện triều chính.
- Quan Âm tỷ sao thế? Hôm nay trẫm xử lý xong công việc rồi, đâu ra thứ này?
Lý Nhị kéo Dương phi lại, hỏi:
- Đây không phải chuyện triều chính, là thư Vân Diệp viết, thiếp thân
thấy bệ hạ nên xem nên mang tới, tên tiểu tử này hoặc bặt vô âm tín,
hoặc là gửi rất nhiều thư, thiếp thân xem xong mới biết y tính gây dựng
lại thủy sư Lĩnh Nam, xem ra y cho rằng thủy sư Linh Nam không tránh
được tai họa rồi.
Đây là chuyện nhà, Dương phi không tránh đi.
Lý Nhị đứng dậy đi tới nhìn phần dưới tấm bình phong:
- Nữ nhân này thực sự to gan như thế sao? Nếu như ả dám tập kích thủy sư Lĩnh Nam, chắc chắn là tự tìm đường chết, trẫm tin Lô Thừa Khánh và ả
cấu kết kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không thể phản bội trẫm, ông ta là
tướng lĩnh xuất thân từ sông nước, chẳng lẽ lại không làm gì được một ả
hải tặc, tới mức khiến Vân Diệp phải tính gây dựng lại thủy sư Lĩnh Nam? Chẳng lẽ Lô Thừa Khánh vô dụng tới mức đó?
Trường Tôn thị nhíu mày:
- Vân Diệp không nói dối, y nói thế thì nhất định phải có lý, bệ hạ cứ
nhìn tốc độ hành quân của y là biết, mùng bốn còn ở Nam Trịnh, mùng tám
tới Hạ Khẩu, mùng chín tới Hòa Châu, mười hai đã tới Dương Châu, một
phong thư mà phải chia làm bốn lần mới viết xong có thể thấy hành trình
vội vã thế nào, tốc độ hành quân này có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Lý Nhị nhận lấy thư trong tay Trường Tôn thị, lật xem vài tờ gãi đầu nói:
- Tấu chương của Lô Thừa Khánh không nói thế, ông ta nói đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, đảm bảo với trẫm không có sơ xảy nào, lo lắng của Vân Diệp
từ đâu ra? Chẳng lẽ nữ nhân đó lợi hại như vậy?
Nghi vấn của Lý Nhị định sẵn là sẽ không có được câu trả lời, Lô Thừa
Khánh hiện đang nóng lòng đợi trời tối, Cao Sơn Dương Tử sẽ tới dự tiệc, bái thiếp đã đưa đi rồi, quản gia về báo, Cao Sơn Dương Tử trả lời nhất định sẽ tới đúng giờ, nếu như tiệc không có ca vũ, sẽ để thị nữ của
mình biểu diễn, vì Đại tướng quân mà diễn lại Thiên Ma vũ. Nghe tới
Thiên Ma vũ, người Lô Thừa Khánh liền khô nóng bứt rứt.