Đường Chuyên

Chương 23: Q.19 - Chương 23: Giao ước của bảy nhà.




Một chiếc thuyền nhỏ mang theo chín giai nhân đội mũ màn che tới, hai thiếu niên thanh tú mặc phục sức Oa quốc buộc thừng vào thuyền soái của thủy sư Lĩnh Nam.

Người khác chép miệng, ngay cả Ngũ lễ tư mã cũng thấy làm thế chẳng có hại gì, nam nhân chinh phục nữ nhân không phải ở chiến trường, mà chinh phục trên giường càng ngọt ngào hơn, Lô tướng quân làm thế là nghĩ cho lợi ích của Đại Đường.

Lúc này đi trên mặt nước không chỉ có chiếc thuyền đó, mà khắp nơi đều có, hôm nay là ngày thủy sư Lĩnh Nam nhận tiếp tế, dân phu trên những chiếc thuyền không ngừng đem rau quả thịt thà đưa lên quân hạm, quan phủ vì vỗ về hải tặc dị quốc đưa tới một loại rượu đặc biệt, cho vào ống trúc đưa tận tay mỗi tên hải tặc, thuyền trưởng mở ra uống một ngụm liền nhỏ đi, trả cho hải tặc chửi:

- Mẹ nó đây là nước đái ngựa.

Quan viên lục bào đứng ở bến tàu không ngừng chỉ huy từng thuyền tới gần chiến hạm, để bọn họ thuận lợi nhận đồ tiếp tế, trên chiến hạm cũng có một số hàng hóa cần đưa lên bờ, ví dụ như hàng hóa mà Lô đại tướng quân mới tiếp nhận.

Tuyền châu là một cảng lớn, tấp nập thế này không là gì, thi thoảng có một vài sai sót, ví như một dân phu phát hiện, bọn họ không cẩn thận nhầm nước sạch thành dầu hỏa đưa cho những chiếc thuyền rách nát.

Quan viên khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của dân phu, sai sót này không phải trước kia chưa từng có, không phải chuyện lớn, quan viên dứt khoát muốn thưởng cho dân phu đó, tự dẫn hắn đi nhận thưởng.

Không lâu sau quan viên kia quay về, cười nói với các dân phu khác, Vương Lực vì phát hiện ra chỗ sai sót, được thưởng cho về sớm, dầu hỏa trên những chiếc thuyền nát kia cũng phải vận chuyển về, có điều vì chúng là hải tặc, nên phải tự vận chuyển, không cần mọi người phải tốn sức.

Mọi người đều vui vẻ, chỉ cần có kẻ xui xẻo hơn mình là con người ta đều vui.

Quan viên lên thuyền, lớn tiếng quát tháo người Oa, người Oa cúi đầu không dám tranh cãi, đây là chuyện bình thường, điều duy nhất bọn họ không biết quan viên kia cũng là người Oa, là đường sử năm xưa Cao Sơn Dương Tử mang tới, qua nhiều năm rèn luyện, họ trừ không được làm quan chủ quản ra thì không khác gì người Đường.

- Tần Nguyên tiên sinh, sau lần tập kích này tiên sinh đi cùng bọn ta đi, ở lại không an toàn, công chúa căn dặn nhiều lần, tiên sinh là nhân tài hiếm có, không thể tuẫn táng vì cuộc chiến này.

- Quỷ Trùng, ta tuy làm quan ở Đường quốc, nhưng lòng chưa bao giờ quên nơi mình sinh ra, ta không hiểu lần này vì sao các ngươi lại lỗ mãng như vậy, thủy sư Lĩnh Nam không đáng cho công chúa mạo hiểm, dù thành công mà công chúa táng thân thì không đáng. Quốc gia cần người tài trí siêu quần như công chúa phò tá, đem sinh mạng ra đổi lấy thắng lợi này, ta thấy thắng cũng là bại.

- Công chúa còn không tiếc mạng mình, sinh mạng ta nào còn quý trọng, xin nói với công chúa, ta ở thiên quốc chúc công chúa thắng lợi.

Quỷ Trùng muốn giữ Tần Nguyền, nhưng nghe hắn quát :" Hỗn xược!" Lập tức quỳ xuống, nhìn Tần Nguyên rời đi.

Tần Nguyên về nhà, nói với thê tử Oa quốc của mình:

- Sinh mệnh ta đã hết, nàng định theo ta không? Nếu không, chờ đợi nàng là xỉ nhục vô cùng vô tận.

Thê tử hắn hoàn toàn ăn mặc kiểu Đường, nghe trượng phu nói thế liền gật đầu, đột nhiên kinh hãi, lấy thân mình che chắn đường vào nhà trong, run rẩy nói:

- Thiếp đi với chàng, con thì không được.

Tần Nguyên bật cười, nắm tay thê tử nói nhỏ:

- Con chúng ta đương nhiên không thể chết, chúng ta là người Oa nên không thể sống được nữa, nhưng Trường Điền tiên sinh là người Đường, con chúng ta sẽ được tiên sinh đón đi, mang tên người Đường sống tiếp. Nàng nghe đi, tiên sinh tới rồi.

Một nam tử gầy gò râu dài mở cửa nhà Tần Nguyên, không nói không rằng bế hai đứa bé đi, phu phụ Tần Nguyên đứng ở cửa nhìn xe ngựa đi xa, nắm tay nhau về nhà ..

Phu phụ Tần Nguyên coi tử vong như đi dự tiệc, Thành Cửu lại đang mở to mắt trong bóng đêm nhìn bầu trời, không thể tới gần hơn nữa, đây là cực hạn, thuyền tuần tra của thủy sư Lĩnh Nam đúng giờ đi qua trước mắt, gần như không lệch tới một tích tắc.

Hôm nay bầu trời bị mây đen phủ kín, lúc thủy triều lên sẽ là thời khắc hành động, hải tặc tinh nhuệ nhất đều ở đằng sau mình, chắc chắn cho thủy sư Lĩnh Nam đòn cuối cùng.

Lô Thừa Khánh đã ngà ngà say, mỹ nhân như ngọc nằm trong lòng, tuy không phải Cao Sơn Dương Tử nhưng giống y hệt, làm nũng mời rượu, sao có thể phụ ân tình mỹ nhân, Lô Thừa Khánh không chỉ nhận chén rượu, còn nhận luôn cánh môi mỹ nhân.

Thở ra một hơi rượu, Lô Thừa Khánh chỉ Cao Sơn Dương Tử:

- Phu nhân, ta một tấm lòng thành, vì sao phu nhân lạnh nhạt thế?

Cao Sơn Dương Tử cười duyên:

- Xưa nay nam nhân đều phụ bạc, nữ tử bọn thiếp chỉ biết bảo sao nghe vậy, thứ có rồi không đáng giá nữa, tới nay thành ý của ngài chỉ là nói mồm thôi, chẳng lẽ Đại tướng quân cho rằng thiếp thân là nữ tử vô tri, chỉ vài lời ngon ngọt của ngài là tự đưa tới gối.

Chớp mắt men say tựa hồ biến mất, Lô Thừa Khánh đẩy Tú Mỹ trong lòng ra, đi lấy một cái hộp gỗ đàn trong chiếc rương khóa kín, đẩy tới trước mặt Cao Sơn Dương Tử:

- Đây là thành ý của ta, trong đó còn có đảm bảo của quý nhân trong thành Trương An, không biết thế đã đủ chưa?

- Nếu là châu báu thì thôi đi, thiếp thân cũng thấy vài món rồi, không bị nó mê hoặc đâu.

Lô Thừa Khánh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói:

- Bên trong là lệnh bài của bảy nhà trong kinh thành, có nó phu nhân có thể tiếp nhận toàn bộ con đường làm ăn của bảy nhà ở Lĩnh Nam, đây là chuyện ta ra sức thúc đẩy, mọi người thương lưỡng kỹ càng đạt thành nhất trí. Từ nay về sau phu nhân là đại chưởng quầy của bảy nhà, có thể mặc sức mang đội thuyền tung hoành trên biển, có điều quy mô không được quá năm nghìn người, eo biển chỉ mở cửa lần này, tuyệt đối không có lần sau, nếu phu nhân có nạn có thể lui vào eo biển nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua, đây là giới hạn không thể thương lượng.

- Nếu phu nhân có yêu cầu tiền tài, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng, sau này phu n hân có thể tới Cao Ly, Oa quốc hoặc ky mi châu sống, bọn ta có thể an bài cho phu nhân phú quý cả đời, chỉ lãnh thổ Đại Đường không được vào?

- Vì sao? Ta ra sức vì Đại Đường mà ngay cả quyền cứ trú cũng không có?

Cao Sơn Dương Tử biến sắc hỏi:

- Phu nhân nghĩ nhiều rồi, có lẽ phu nhân chưa hiểu, vì được an bài vào vị trí này ta phải hi sinh lớn thế nào, Vân Diệp khó chơi ra sao phu nhân cũng biết, bọn ta phải bỏ chức binh bộ thượng thư mới cứu được phu nhân khỏi dầu sôi lửa bỏng đấy.

- Cứu ta khỏi dầu sôi lửa bỏng?

Cao Sơn Dương Tử nói từng chữ một:

Lô Thừa Khánh lại lấy một tấm bản đồ bố trí quân sự trong rương ra:

- Phu nhân xem cho kỹ, đây là bố trí binh lực tiêu diệt hải tặc của Vân Diệp, phu nhân tưởng tồn bên ngoài biển là bình an vô sự à?

Cao Sương Dương Tử nhìn bản đồ trong tay, thở dài, quỳ xuống bái tạ Lộ Thừa Khánh, nếu làm theo bố trí này thế lực của bình sẽ bị đánh tan tác, muốn quật khởi đành đợi kiếp sau.

Lô Thừa Khánh đỡ Cao Sơn Dương Tử lên, tay tự nhiên đặt lên eo ả, phẩy ngón tay, thị vệ thiếp thân lui ra. Cao Sơn Dương Tử cũng phẩy tay, trừ Tú Mỹ, các thị nữ khác cũng khom người ra ngoài.

Lô Thừa Khánh cười dài bế xốc Cao Sơn Dương Tử đi về giường, ông ta đợi thời khắc này lâu rồi.

Tú Mỹ khẽ nói:

- Công chúa điện hạ còn là tấm thân xử nữ, mong Đại tướng quân thương xót.

- Tất nhiên, Lô mỗ đâu phải người vùi hoa bẻ cành, tất nhiên sẽ chu đáo, có điều với ngươi thì không cần phải không? Ha ha ha ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.