Thảm Ba Tư, hương xông quý giá, đệm mềm mại trải kín giường, đây là chỗ tuyệt vời để hẹn hò, nay lại ngập mùi máu tanh.
Khi Lô Thừa Khánh bế Cao Sơn Dương Tử lên giường say mê âu yếm thì Tú Mỹ lấy một cái châm dài nửa xích đâm vào gáy ông ta, Lô Thừa Khánh gục
xuống như khúc gỗ.
Cao Sơn Dương Tử giúp Tú Mỹ khiêng Lô Thừa Khánh lên giường, ra hiệu cho Tú Mỹ phát tín hiệu, Tú Mỹ kéo xệch cổ áo, lộ nửa bầu vú nõn nà, bê cái khay sơn mài đi ra, nói với hộ vệ của Lô Thừa Khánh:
- Đại tướng quân không cho phép bất kỳ ai quấy rầy đêm nay.
Lại bảo đám thị nữ:
- Công chúa tối nay không về, bảo các ngươi về trước, để lại Hoan Nô là được.
Đám hộ vệ và thị nữ đều tỏ ý đã hiểu rời cửa khoang thuyền, Tý Mỹ nhận
lấy nước sạch hộ vệ bê tới đi vào trong khoang, lườm tên hộ vệ muốn liếc vào bên trong, đóng chặt cửa lại.
Lô Thừa Khánh ngực phập phồng, mắt như muốn nứt ra, nhưng người không
thể cử động. Cao Sơn Dương Tử ghé vào mặt ông ta cười mỉa mai:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách giao dịch với ta, nếu là tên oan gia Vân
Diệp, nói không chừng ta sẽ tiếp nhận, ngươi? Ngươi mà xứng sao? Vân
Diệp là kẻ tiểu nhân, nhưng ngươi là tên ngụy quân tử, ở trên biển mọi
thứ sẽ thành chân thật, chỉ có giả dối là không thể tiếp nhận.
- Trí tuệ và sự tàn độc của Vân Diệp được ta tôn kính, ngươi là cái thá gì? Một con chó hoang mà đòi sủa phượng hoàng à?
- Ngươi khỏi tỏ vẻ mọi chuyện có thể thương lượng, khỏi thương lượng,
thứ ta muốn ngươi chẳng thể cho, Vân Diệp cũng biết không thể cho ta
được nên mới muốn tìm mọi cách hủy diệt ta. Ta muốn làm nữ hoàng trên
biển, Lô đại tướng quân ngươi có khả năng đó không?
- Ở nơi ngươi không nhìn thấy, các võ sĩ của ta đang âm thầm lặn tới
chiến hạm, miệng họ ngậm đao, hông họ quấn thừng, lưng vác bình dầu hỏa. Nghe nói thủy sư Lĩnh Nam quân kỷ nghiêm minh, vừa rồi khi yến tiệc ta
nhận được đèn hiệu, mọi người đều nghe lệnh đi ngủ rồi, chỉ có đại tướng quân ngươi còn yến tiệc.
Tú Mỹ giương tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cửa khoang thuyền có
hai tiếng gõ nhẹ, Tú Mỹ mở ra, Hoan Nô đi vào, không phải hai người theo tới lúc nãy, mà tới tận ba mươi mấy người.
- Công chúa, toàn bộ thuyền đã bị chúng ta khống chế, người Đường đã bị giết hết, Quỷ Trùng hỏi hiện giờ châm lửa được chưa?
Cao Sơn Dương Tử đẩy cửa sổ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, nghe tiếng
than thở của biển khơi, thủy triều lên rồi, gật đầu hạ lệnh:
- Đúng lúc này, hủy toàn bộ thuyền, giết tất cả mọi người.
Một mũi tên lửa bay vọt lên trời, đám hải tặc phân phối lên hạm thuyền
không chút do dự mở ống trúc của mình, đổ hết thứ chất lỏng khó uống ra, dầu hỏa rải đều lên buồm, ném bó đuốc vào, lửa bùng lên, không chỉ một
hai chiếc bốc cháy mà là hơn trăm chiếc, đám hải tặc phóng hỏa kia đu
thừng nhảy xuống biển.
Có có rất nhiều thuyền rung chuyển dữ dội, tên phó tướng mặc áo ngủ vội
vàng lệnh bộ hạ liều mạng tới gần hạm soái, nhưng bị thuyền hải tặc bốn
phương ùn ùn kéo tới không tiến được bước nào, làm tim hắn như muốn vỡ
ra là chiếc soái thuyền lại chầm chậm di chuyển, tín hiệu đèn trên đó
truyền ra là cố thủ tại chỗ đợi cứu viện.
Đao của tên phó tướng loang loáng trong đám hải tặc, bất kể hắn giết bao nhiêu, bất kể hắn giết được ai thì trong lòng đều như tro tàn, hắn
không muốn phòng thủ, chỉ một lòng muốn chiến tử, có lẽ mình chiến tử,
cha mẹ mình mới không bị liên lụy.
Ngũ lễ tư mã đang tuần đêm đột nhiên phát hiện trong hải cảng ánh lửa
rợp trời, mắt tối xầm thiếu chút nữa ngã xuống biển, vừa hơi trấn tĩnh
lại liền điên cuồng thúc giục chiến hạm quay về, hôm nay mọi người không sống nổi nữa, chỉ có băm vằm đám hải tặc kia thì mình chết mới có chút
thể diện.
Cửa khoang khóa chặt nhanh chóng búa phá vỡ, thuyền trưởng là người đầu
tiên xông ra, nhìn thấy cánh buồm trong ánh lửa rừng rực dần co lại,
cuối cùng biến thành một nhúm tro tàn, buồm của chiến hạm thủy sư Lĩnh
Nam có nhiều tơ lụa, gặp nhiệt độ cao là co lại.
- Mở toàn bộ khoang thuyền, thấy hải tặc là giết.
Tần Nguyên cũng nhìn thấy ánh lửa ngợp trời kia, mỉm cười cụng chén với phu nhân ăn mặc lộng lẫy, sau đó về phòng ôm nhau ngủ.
Quan phủ Tuyền châu dẫn đội hỏa long dùng tốc độ nhanh nhất tới bến tàu, nghênh tiếp họ là mưa tên chi chít, chớp mắt biệt giá Tuyền châu biến
thành nhím, đến chết ông ta cũng không hiểu vì sao chiến hạm Đại Đường
lại bắn mình.
Vân Diệp đang vội vàng chạy tới cũng nhìn thấy bầu trời rực lửa ở hướng
Tuyền châu, dường như cả Tuyền châu đang bốc cháy, cảnh này Vân Diệp quá quen thuộc, khi y tấn công Tam Sơn Phổ, thành Ti Sa đã thấy, giờ lửa
đốt tới đầu y.
- Không cần tới Tuyền châu nữa, chuyện phải xảy ra sẽ xảy ra, nếu bản
thân thủy sư Lĩnh Nam không đánh lui được hải tặc thì bị tiêu diệt cũng
đáng đời. Chúng ta ra ngoài cảng chặn hải tặc, lần này ta muốn cho bọn
chúng xuống địa ngục cũng phải nhớ sự phẫn nộ của ta.
Thành Cửu số quá đen, khi hắn đang điên cuồng tiến về Tuyền châu thì đột nhiên phát hiện phía trước có một bóng đen cực lớn chắn ngang cửa biển, dựa vào ánh lửa bập bùng, hắn nhìn rõ thứ chắn trước mặt mình là gì,
hét lên:
- Chiếc Đại Đế! Đây là cái bẫy Vân Diệp lập ra để giết chúng ta.
Hạm đội của hắn tản ra, nhưng bất kể bọn chúng chạy đi đâu đều có một
ánh lửa đuổi theo, sau đó cả chiếc thuyền nổ tung, ánh lửa đó cực kỳ
chuẩn xác, gần như mỗi cái đều cắm thẳng vào mạn thuyền. Lại một chiếc
thuyền nữa bị nổ, Thành Cửu nhảy xuống một chiếc t huyền nhỏ, liều mạng
vòng qua chiếc Đại Đế chèo vào hải cảng, chiếc Đại Đế ở đây, tập kích là không thể rồi, hiện giờ phải tính làm sao chạy thoát thân, phải thông
báo cho công chúa, đó là ý nghĩ duy nhất của Thành Cửu.
Cao Sơn Dương Tử cũng đang chém giết, bộ váy mỹ lệ không còn nữa, thay
bằng võ phục màu đen, hai thanh trường đao lóe hàn quang, nữ nhân này
cũng là cao thủ, thân hình nhẹ nhàng bay múa trong đám người, đi tới đâu có tướng sĩ thủy sư Lĩnh Nam bị chém.
Thân thủ không cao vốn là nhược điểm lớn nhất của thủy sư Lĩnh Nam, Vân
Diệp mới bố trí lục chiến đội chuyên môn phụ trách chém giết, đáng tiếc
bị Lô Thừa Khánh rút hết đi rồi, hiện thủy sư Lĩnh Nam nhân số đông hơn
lại bị hải tặc đánh lui liên tục.
Cao Sơn Dương Tử lau mồ hôi trán, cảm giác vô cùng khoan khoái, nhẹ
nhàng nhảy lên chiến hạm khác, trường đao trong tay phi ra ghim một thủy thủ đang kịch chiến lên mạn thuyền, bước nhanh tới thu hồi trường đao,
gạt một tên hải tặc bị thương đi, trường đao xuyên qua bụng một thủy thủ khác, giơ chân đá bay hắn, lại một đao chém bay đầu.
Quỷ Trùng hô một tiếng "hay", liền phóng về phía kẻ địch mới, lúc này
trận chiến không còn bất kỳ cách thức nào nữa, chỉ có cắn xé nhau như dã thú.
Cao Sơn Dương Tử đột nhiên dừng chân, vừa rồi khi ả lên lên cột buồm
nhìn chiến trường, đột nhiên phát hiện ngoài hải cảng có viện binh của
thủy sư Lĩnh Nam tràn vào, còn hạm đội của Thành Cửu không thấy đâu,
chẳng lẽ hắn lại làm phản? Ý nghĩ này vừa nổi lên lập tức bị gạt đi, nếu Thành Cửu phản bội mình, mình tuyệt đối không thể đánh trận tới mức
này, vậy bên ngoài có biến cố rồi.
Nhanh chóng cân nhắc tình thế, Cao Sơn Dương Tử ra lệnh toàn bộ đột kích về phía cửa cảng, lúc này Thành Cửu tóc tai rối loạn xông tới, kéo Cao
Sơn Dương Tử lên thuyền của mình, ra sức khua chèo, chiếc Đại Đế khủng
bố làm hắn sỡ vỡ mật, ý nghĩa duy nhất là đưa Cao Sơn Dương Tử đi càng
xa càng tốt.
Cao Sơn Dương Tử tát một phát làm Thành Cửu từ trong hỗn loạn tỉnh lại.
- Nói, xảy ra chuyện gì, bộ hạ của ngươi đâu? Vì sao không đánh vào cảng?
- Công chúa, đi mau, chiếc Đại Đế tới rồi, đây là một cái bẫy.
Cao Sơn Dương Tử nhìn hải cảng bốc cháy, ả biết Vân Diệp tới liền không
dây dưa với Thành Cửu nữa, nắm thừng đu lên một chiếc chiến hạm, hạ lệnh với Quỷ Trùng:
- Thiêu hủy chiến hạm, đột kích Tuyền châu.