Vân Diệp bật cười, trước kia Tân Nguyệt chưa mang thai không dám
ngang nhiên sai bảo y như thế, giờ đứa con cho nàng đầy đủ lý do, tạo
thành tất cả những điều này kỳ thực là do y, dù y ra sức dung túng nàng, nhưng khoác lên người cái áo học vấn đại gia, bất kể ở triều đường hay ở nhà đều cao cao tại thượng, mang tới cho Tân Nguyệt áp lực rất lớn, đó
không phải đạo chung sống của phu thê, cần phải thay đổi.
Sau khi bảo nha hoàn dọn dẹp lại lều, Vân Diệp đi tới nhà bếp, phát hiện ra Thì Thì bê một bát cơm cháy khét đen xì xì ngồi ăn, lập tức nổi giận:
- Kẻ nào làm chuyện này?
Lão Tiền nghe thấy tiếng quát của Vân Diệp vội vàng chạy tới, đoạt lấy bát cơm trong tay Thì Thì, nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, vừa rồi đầu bếp đều bận đi nghe tin mừng của hai vị phu nhân,
quên để ý lửa, kết quả là cơm bị cháy, lão nô đã bảo họ làm lại rồi,
không biết vì sao tiểu nương tử lại ăn cơm cháy.
- Sư phụ, không phải là họ đưa con, mà là con tự lấy, thấy bọn họ ăn, cho nên con cũng ăn, lương thực không được lãng phí.
Nếu như việc này không phải là ngước khác làm khó Thì Thì thì Vân Diệp cho
qua, thấy Lão Tiền cũng ăn cơm cháy, liền gật đầu dẫn Thì Thì vào trong
bếp, chuẩn bị đích thân làm mấy món ăn.
Chọn xong vật liệu, Vân
Diệp liền bắt đầu làm cơm, cho xương sườn đã chặt vào nồi, luộc qua để
bỏ máu đi, lại bảo đầu bếp băm thịt làm nhân, lấy ít rau dại tươi, hạt
sen ngâm xong bỏ đi tâm, lấy dao đập nhẹ, cho vào nồi cùng với gạo mềm
đun nhỏ lửa. Gà thì rất thuận tiện, đều được luộc sẵn, chỉ cần dùng tay
xé ra là xong, Vân Diệp làm rất nhiều, mỗi món đều đủ ba người ăn.
Thì Thì cầm một củ hành rất lớn bóc, bên cạnh là gừng đã cạo vỏ, đó là đứa
bé ngoan rất thích làm việc, đem so ra thì Tiểu Nha chỉ thích ăn, nấu
cơm với nó mà nói là chuyện dày vò.
Mấy nữ nhân này chẳng hiểu vì sao đều thích ăn những thứ béo, vốn nghĩ thịt viên chỉ đảo qua dầu cho
có mầu một chút là được, sau đó đem hấp chín, lần trước bảo đầu bếp làm
thế, kết quả là ai cũng than vãn không ngon, không có mỡ ăn khô khốc.
Lần này rán ngập mỡ luôn.
Nhìn thịt viên vàng chìm nổi bập bênh
trong chảo mỡ, miệng Thì Thì nhỏ nước dãi tong tong, dùng vợt vớt thịt
đã chín, cho mấy cái vào bát nhỏ của Thì Thì, nhìn nó cầm bát cẩn thận
thổi hơi, hi vọng thức ăn mau nguội, Vân Diệp cảm thấy rất dễ chịu, đây
mới là bộ dạng trẻ con, đám lừa trọc kia sắp biến cô bé đáng yêu thành
khúc gỗ rồi.
Thì Thì ăn thịt viên chiên xong tựa hồ vô cùng thỏa
mãn, cầm cái thìa nhỏ cẩn thận nguấy canh sen, Vân Diệp lại cho vào ít
ngân nhĩ, Thì Thì chưa bao giờ thấy thứ đó nên lạ lắm.
Hai sư đồ
trốn trong bếp mỗi người gặm một cục xương thật to, đợi tới khi canh hạt xen đã chín, vậy là hai món ăn một món canh đã xong, đó là bữa tối Vân
Diệp an ủi hai nữ nhân có thai và một nữ nhân bị ủy khuất, mặc dù hơi
muộn, có điều không phải có cơm ngon không sợ muộn đấy sao.
Bảo
đầu bếp đi gọi Ngưu Kiến Hổ và Trình Xử Mặc tới, cho mỗi người một mâm.
Ngưu Kiến Hổ hơi ngại, cảm thấy làm vậy là hạ thấp thân phận của Vân
Diệp, Trình Xử Mặc thì một tay cầm mầm, một tay đã lấy sườn cho vào mồm.
- Thân phận là thứ để cho người ngoài xem, huynh đệ trong nhà nói những
cái đó buồn cười lắm, đem đi mà dỗ lão bà của mình đi, Tân Nguyệt đang
đợi ăn.
Đánh cái tay lần nữa thò vào mâm của Trình Xử Mặc, đuổi cả hai đi, Vân Diệp
lấy một chậu sườn rán bảo đầu bếp đưa cho Đơn Ưng, hắn ăn uống không cầu kỳ, chỉ cần mùi vị ngon, số lượng đủ là được, tên đó ăn rất khỏe, một
bữa ăn ba con gà còn ăn thêm một lồng bánh hấp mới no. Xem ra võ công
cao, sức ăn cũng lớn, cao thủ là dựa vào cơm ăn, không có cơm, cao thủ
cũng chẵng đứng vững, tối chỉ ăn một bụng cơm cháy, tất nhiêm là không
no, hiện vừa vặn bổ xung.
Tân Nguyệt gặm quả xanh do quản gia
mang từ Lạc Dương tới, đợi mãi mới thấy Vân Diệp bê mâm thức ăn đi vào,
liền ngồi bật dậy ra bàn cầm đũa chuẩn bị ăn.
Thì Thì bày từng
món ăn ra cho Tân Nguyệt, một tiếng sư nương gọi cho Tân Nguyệt thích
mê, kéo Thì Thì một miếng xương ống cho Thì Thì gặm, phải biết rằng
xương ống xưa nay là quyền lợi riêng của Tân Nguyệt, nàng thích ăn tủy
bên trong xương, có thể ăn cả canh giờ, lúc này đem thứ mình thích cho
Thì Thì, có thể thấy nàng yêu quý tiểu cô nương này thế nào.
Thì
Thì vừa mới rồi mới ăn rất nhiều thứ, lại bắt đầu gặm xương chóp chép,
Tân Nguyệt cũng chẳng còn tí phong phạm quý phụ nào cả, hai cái tay cùng khởi động, nhét thứ béo ngậy vào mồm, khó coi hết sức, thở dài, nhìn
cái kiểu ăn này không chuẩn sơn trà cho bọn họ là không được rồi.
Lão Giang cũng thích gặm xương, cùng Đơn Ưng ngồi dưới trời sao, vừa uống
rượu vừa gặm xương, tiêu diêu tự tại. Đêm trong núi se se lạnh, phó dịch đốt một đống lửa, ngồi xung quanh tán gẫu, Vân gia không bao giờ thiếu
rượu, phó dịch chỉ cần thích uống rượu là mỗi ngày đều có một chén rượu
nhỏ cho đỡ thèm. Hai nhà Trình Ngưu cũng có quy củ tương tự, ai nấy lấy
ra hồ lô rượu nhỏ, nhấp từng ngụm, rồi nói vài câu chuyện phiếm, tâm
tình thư thái, cuộc sống nhàn nhã.
Thiếu Lâm Tự ở đằng sau đen xì xì chẳng có lấy chút ánh đèn nào, các hòa thượng đều có thói quen mặt
trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, giống như con dân Đại Đường, nhưng đêm nay nhất định có hai hòa thượng không ngủ nổi, Vân
Diệp nhìn đại môn đóng chặt mà cười thầm.
Không cần phải tìm,
dưới cây tùng có một vị hòa thượng không ngủ được, nhớ con thì cả hòa
thượng cũng không thể miễn tục, khi Vân Diệp đi tới, Đơn Ưng chỉ lên
cành cây, cho nên Vân Diệp biết Giác Viễn nhất định ở bên trên, chẳng
biết là hắn ngồi trên đó bao lâu rồi, đoán chừng không phải ngắn, cảnh
Vân Diệp và Thì Thì cùng làm cơm, cùng ăn nhất định khiến hắn sinh ra
rất nhiều cảm xúc, niềm vui đó vốn thuộc về hắn, không biết trong lòng
hắn thanh đăng cổ phật mà hạnh phúc gia đình cái nào nặng cái nào nhẹ.
- Giác Viễn đại sư có muốn say một hồi không?
Vân Diệp lấy ra một cái hồ lô rượu, uống một ngụm lớn tiếng hỏi:
Ở chỗ cao tới ba trượng ( 10 mét), Giác Viễn nhảy thẳng xuống, tiếng chạm đất rất nhẹ, đưa tay đoạt lấy hồ lô rượu trong tay Vân Diệp, ngửa cổ tu ừng ực, Đơn Ưng từ xa nhìn thấy vậy, thì thầm với LÃo Giang, cả hai
cười rộ lên.
Rượu của Vân gia cực mạnh, Đơn Ưng thử rồi, hắn muốn thấy tên hòa thượng này bêu xấu, hôm nay mới xem Dịch Cân Kinh được một canh giờ đã bị thu lại, cái đồ nhỏ nhen.
Quả nhiên mặt Giác Viễn đỏ bừng bực, bị rượu mạnh xộc lên làm ho một tràng, hai kẻ kia càng
cười tợn, Giác Viễn sau khi áp hơi rượu xuống chẳng những không giận mà
còn giơ ngón cái lên khen:
- Rượu ngon.
Nhìn biểu hiện của Giác Viễn, Lão Giang cũng khen:
- Tửu lượng khá lắm.
Đối với tri kỷ trong tửu quốc, ông ta chưa bao giờ keo kiệt, cởi hồ lô màu
vàng ở bên hông ra, ném tới, giọng từ xa xa truyền lại:
- Đại hòa
thượng, đây là rượu nước đầu do tửu phường Vân gia nấu, rất ngọt, chỉ là uống vào ngày hôm sau đầu như muốn nứt toác, có điều người thích rượu
như chúng ta, được nếm thử rượu ngon bậc này, chút đau đầu có đáng là
gì, uống thử xem.
Giác Viễn nhận lấy hồ lô, hai tay chắp lại cảm
tạ ý tốt của Lão Giang, vặn nắp hồ lô, khẽ nhấp một ngụm, để rượu lắng
đọng trong miệng, cảm thụ tư vị mỹ diệu của nó, sau đó nuốt vào, chỉ
thấy một luồng hơi ám chảy từ cổ họng xuống dạ dày, rồi tỏa ra toàn
thân, đúng là tuyệt phẩm nhân gian.
Vân Diệp cười tủm tỉm nhìn phương thức giao lưu của những võ nhân
này, sử tử có chung ngôn ngữ với sư tử, bọn họ hoặc dữ dằn, hoặc khảng
khái, hoặc kết giao sinh tử, hoặc liều mạng với nhau, đều là chuyện
trong chớp mắt. Ý hợp tâm đầu một chén rượu uống vào là thành huynh đệ
sinh tử, không nói một lời rút đao ra đánh cũng là chuyện thường, bọn họ rất đơn thuần, ít nhất là Vân Diệp thấy như vậy.
- Vân hầu, Thì
Thì được bài làm môn hạ của ngài là phúc phận của nó, bần tăng chẳng có
gì cả, chỉ biết ở trong chùa ngày ngày cầu phúc cho Vân hầu. Ngày sau
Thì Thì lớn lên thành người, mong Vân hầu phí tâm thêm, kiếm cho nó một
nhà tốt gả đi, sinh con đẻ cái, sống thật hạnh phúc, để nó quên đi người cha làm chuyện xấu xa này, cả đời không nhắc tới nữa.
Uống nhiều rượu, năng lực tự kiếm chế tất nhiên cũng giảm xuống, nhìn nước mắt
Giác Viễn chảy dài, Vân Diệp cũng không dễ chịu, Giác Viễn lo có người
cha như mình, khiến nhà đàng hoàng xem thường Thì Thì, làm lỡ chuyện cả
đời. Một người cha làm tới mức này là một người cha hợp cách, bất kể có
phải là hòa thượng hay không.
Vân Diệp chỉ vào ngọn đồi đất ở bên cạnh nói:
- Tình thân là thứ không thể cắt đứt, năm năm đại sư vác đất đắp núi, núi đắp thành rồi, nhưng tình thân càng sâu, một cao tăng mà vừa khóc, vừa
cười, lại còn uống rượu thì làm gì có tâm đạo nữa. Phật gia cũng không
phải nhất định cắt bỏ mọi thứ mới thành phật, những cao tăng đại đức
được người ta tưởng nhớ có ai là không mang lòng thương người trách
trời, lập công đức vô thượng mới thành Phật, chứ gõ mõ đọc kinh mà thành Phật thì trên đời này Phật quá nhiều rồi. Có lẽ thành Phật là do ngươi
làm thế nào, chứ không phải do ngươi nói thế nào.
- Nam vô a di
đà Phật, Vân hầu đúng là người có đại trí tuệ trong nhân gian, Giác
Viễn, ngươi ở trong chùa mà còn chưa tỉnh ngộ à?
Một lão tăng gầy đét từ trong bóng tối đi ra, mắt Đơn Ưng lần đầu tiên ánh lên vẻ cảnh giác.
- Vị hòa thượng này đọc Phật hiệu không giống như đại sư đâu, Giác Viên đại sư ạ.
Không thèm để ý tới lão họa thượng đột nhiên xuất hiện, mình năm lần bảy lượt cầu kiến đầu tránh xa, coi lão tử là ôn dịch à?
- Đạo Tín đại sư xuất thân Thiên Đài Tông, là đại tông phái trứ danh của Phật môn, Thiếu Lâm tự thực sự không thể bì kịp.
Giác Viễn thi lễ với Đạo Tín xong liền giải thích với Vân Diệp, trong lời nói cảnh báo y, lão hòa thượng này không dễ chơi.
Sự vô lễ của Vân Diệp tựa hồ không khiến lão hòa thượng phật ý chút nào,
vẫn cười ha hả đi tới, tay cầm một chuỗi tràng hạt, không phải vật
thường, dưới ánh lửa chiếu rọi, phát ra ánh sáng bảy màu.
Lão hòa thượng đáng chết này, không biết từ đâu biết được mình không có chút
kháng cự nào với bảo vật thần kỳ, lấy bảo bối của Phật gia đem nói
chuyện với mình, làm mình sao mà đóng kịch nổi nữa.
- Ái chà chà, té ra là Đạo Tín đại sư, tiểu tử Vân Diệp bái kiến đại sư, không biết
chuỗi phật châu này đại sư mua ở đâu thế, tổ mẫu của tiểu tử một lòng
hướng phật, luôn nói chuỗi tràng hạt bằng gỗ không thuận tay, mấy lần
tụng kinh đều đếm sai, nếu có phật châu thế này, tiểu tử nhất định mua
về hiếu kính tổ mẫu.
Nghe những lời vô sỉ này của Vân Diệp, hơi
rượu của Giác Viễn bay sạch, hoài nghi liệu có phải minh gửi gắm nữ nhi
nhầm người không. Khúc xương trong tay Đơn Ưng rơi xuống mà hắn cũng
không nhận ra, chỉ có Lão Giang bội phục thủ đoạn của gia chủ, miệng tấm tắc khen mãi.
- Chuỗi phật châu này vốn là lão tăng chuẩn bị mời Vân hầu giao cho lão phu nhân, nghe nói lão phu nhân một lòng hướng
phật, thứ pháp khí này vừa vặn phù hợp với đức hạnh cao sáng của lão phu nhân, mong hầu gia chớ chối từ.
Đạo Tin là một cao tăng hiểu thấu nhân tình thế thái, là loại người hoàn
toàn khác so với những hòa thượng chất phác chỉ biết gõ mõ tụng kinh,
ông ta gặp qua vô số quan cao hiển quý, hiểu những người này như lòng
bàn tay, Vân Diệp mượn việc đòi phật châu phát tiết oán khi mình năm lần bảy lượt né tránh y làm sao qua mắt nổi ông ta, đó là lẽ thường tỉnh,
vả lại cầu người không có lễ sao được.
Chuyện bàn rất thuận lợi,
thực ra Vân Diệp chỉ nói tám chữ " nguy như trứng chồng, họa trong sớm
tối". Có tám chữ này hẳn là đủ rồi, nhét chuỗi hạt châu vào lòng, khoan
khoái chuẩn bị trở về giám sát Tân Nguyệt uống nước sơn trà.
Quay đầu lại thấy con mắt lão hòa thượng lập lòe như lửa ma trơi, lại nói:
- Lão hòa thượng, tiền tài không thể giữ, nể tình chuỗi phật châu này ta tặng thêm cho ông một câu đó.
Lời này vừa nói ra ánh lửa lập tức biến mất, thân hình gầy nhỏ chớp mắt cũng ẩn vào màn đêm.
Vân Diệp lắc đầu, mình làm vậy coi như cũng không thẹn khi cầm vòng hạt này rồi, bất kể thế nào, chết chóc bớt đi chút nào hay chút ấy. Một khi Lý
Nhị bắt đầu ra tay thì hậu quả khó lường, thế nào cũng phải có một bên
nhượng bộ, Phật môn là bên yếu thế nên an phận một chút, Vân Diệp không
muốn thấy chuyện thảm liệt Vũ Tông diệt Phật tái hiện ở nhân gian.
Trong lều Lão Thôi đang nổi giận, cầm gậy đánh đầu bếp túi bụi, Vân gia không ai được ức hiếp người khác như thế, Lão Thôi cho dù vừa mới lập đại
công cũng không thể ngang ngược.
Vân Diệp còn chưa đi tới, Lão Thôi đã xông ra, tay cầm bát sơn trà hỏi Vân Diệp:
- Hầu gia, là ngài bảo nhà bếp đun nước sơn trà cho thiếu phu nhân à?
Chưa bao giờ thấy Lão Thôi nổi giận, nay dám chất vấn cả mình rồi, đúng là
lạ, Vân Diệp quyết định làm rõ sự việc rồi mới xử trí, thấy Lão Thôi hỏi liền gật đầu.
- Hồ đồ, hầu gia, nước sơn trà không thể cho phụ
nữ có thai uống, uống nhiều sẽ tổn thương tới thai nhi, hầu gia, sau này đồ ăn thức uống của thiếu phu nhân phải cho lão phu xem qua, nếu không
không được cho thiếu phu nhân ăn.
Nói xong là đi, trước khi đi còn đá đầu bếp một cái.
Vân Diệp xấu hổ chắp tay về phía bóng lưng của ông ta, người già ở Vân gia
Trang là thế, chỉ cần là mình làm đúng, trừ lão nãi nãi ra thì với ai
cũng vênh mặt lên được. Lý Thái, Lý Khác thèm dâu lắm, bẻ cành dâu, bị
lão nông đi sau chửi, đền tiền người ta cũng không cần, chỉ cần hai
huynh đệ đó biết , hái quả thì được, nhưng không được phép hủy hoại cây. Còn may hai huynh đệ giờ cũng biết nông gia vất vả nên không cãi lại.
Lão nông cũng không biết thân phận của họ, nếu không sợ chết thôi.
Lý Nhị sau khi biết chuyện này trách mắng hai huynh đệ trước văn võ bá
quan, lại trọng thưởng cho cả hai, còn nói hai bọn chúng không biết nông gia vất vả, không biết tầm quan trọng của cây dâu, vì tham ăn mà phá
cây, theo lý phải trừng phạt, nhưng cả hai biết sai biết hối cải, không ỷ thế ép người là hiếm có, phải được thưởng. Công là công, tội là tội,
không thể gộp làm một, làm văn võ tuôn rắm thối hoắc mù thiên.
Không được, phải về nhà thôi, không có người già chiếu cố quá nguy hiểm, ăn
sơn trà cũng có hiềm nghi hưu hại thân nhi tử, nếu còn du lịch khắp thế
giới cả tháng, chẳng phải bị mọi người xa lánh hết à? Nhìn ánh mắt lo
lắng của đám phó dịch là biết, Lão Tiễn đứng đó lau mồ hôi, mặt hoảng
hốt, đầu bếp ôm đầu ngồi dưới đất, khóc rất thương tâm.
Vân Diệp an ủi:
- Chuyện này không trách ngươi, là lỗi của ta, mai chúng ta về nhà, phu
nhân giao cho lão nãi nãi chiếu cố, chúng ta làm nam nhân, chẳng ai biết thứ đó, trận đòn vừa rồi là ngươi nhận thay ta.
Đầu bếp khóc càng to, vừa khóc vừa nói:
- Hầu gia, tiểu nhân ăn đòn là đáng đời, nếu không phải Thôi tiên sinh
phát hiện sớm, tiểu nhân đã mang nước sơn trà cho phu nhân, nếu tiểu
thiếu gia có làm sao, tiểu nhân không còn mặt mũi nào sống nữa.
Câu này là sự thực, hắn không sống được nữa, cho dù Vân gia có không truy
cứu, người trong trang cũng không tha cho hắn. Bảo Lão Tiền an ủi đầu
bếp, mình vén rèm vào lều.