Còn may tất cả đều giấu Tân
Nguyệt, lúc này nàng chưa biết gì, cùng với Thì Thì đang ôm bụng nằm
trên giường rên rỉ, đều ăn quá nhiều, thấy Vân Diệp vào, liền hỏi:
- Nước Sơn Trà đâu? Thiếp thân ăn nhiều quá rồi, Thì Thì cũng thế.
- Vừa mới biết phụ nữ có thai không được uống nước sơn trà, thiếu chút
nữa gây ra chuyện không hay, nàng mau dậy ra ngoài đi dạo, tránh đêm tức bụng.
Vân Diệp hời hợt trả lời, rồi đuổi cả hai ngồi dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Các phó dịch Vân gia ngay trong đêm chuẩn bị về nhà, trừ lều bạt đêm nay vẫn cần, những thứ khác đều cho lên xe, lễ vật chuẩn bị cho Thiếu Lâm
tự sẽ được Lão Tiền giao cho chùa vào ngày mai, hành trang gọn nhẹ trở
về.
Tiểu Ngưu cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ Trình Xử Mặc thấy đi ít quá,
chưa chơi cho đã, cả Tung Sơn cũng chưa đi được là bao, bị Cửu Y nhéo
một miếng thịt trên tay, Trình Xử Mặc hậm hực nói:
- Muốn nhéo thì dùng sức một chút, chẳng đau gì cả.
Ban đêm Thì Thì ngủ với Tân Nguyệt, Vân Dệp nằm trên sàn xe nói chuyện
với Đơn Ưng, trên người hắn có hương thơm nhàn nhạt, muỗi ngửi thấy
không dám tới gần, hắn uống nhiều rượu lắm rồi, có hơi say, phanh áo tắm trăng.
Bầu trời buổi chiều được nữa mưa thanh tẩy, đen khác thường, chỉ là
trăng sao đều trốn thật xa phát sáng, dưới trăng tròn, sói sẽ tru, thủy
triều sẽ dâng, con người cũng biết thành đa sầu đa cảm, nhất là với
thiếu niên tràn trề tinh lực không có chỗ phát tiết như Đơn Ưng.
- Diệp Tử, vì sao trên nhân gian lại có nhiều vướng bận như thế? Trước
kia ta cho rằng mình chỉ có một thân một mình, cho nên lòng không vướng bận gì thích làm gì làm nấy, sư phụ cũng dạy ta phải có một trái tim
không biết sợ, không ngờ tới Lạc Dương một chuyến mới phát hiện không
thể vứt bỏ những người cô quả kia. Ngươi biết không, tình cảnh của bọn
họ quá thảm, ta không dám tin vào mắt mình, lão phụ sáu mươi tuổi còn
phải bôi phấn đi bán nụ cười, ngươi biết giá không? Một đồng, hoặc một
cân bột.
Nói xong liền bật cười, chỉ là hai hàng nước mắt bên khóe chảy ra làm người ta chua xót.
- Bà ấy nhặt được hai đứa bé, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, ở trong một cái lều, bên trong chật tới mức không ở được. Lão phụ mỗi ngày đều
tắm rửa, nói tắm sạch một chút không chừng sẽ có khách, tắm bằng nước
giếng, mùa đông giá rét cũng như thế. Ta cho bà lão ấy tiền, thằng bé
còn tưởng ta giống những kẻ xấu tới ức hiếp bà ấy, ôm lấy chân ta cắn,
ngươi nói xem có buồn cười không?
Mẹ nó chứ, vốn định tìm hắn nói Tân Nguyệt có thai, mình cao hứng mức
nào, định khoe khoang một phen tương lai huy hoàng của Vân gia, ai ngờ
bị tên khốn này kể chuyện cười phá hỏng hết tâm tình, làm sống mũi cay
cay.
- Ta nói ta là con của Đơn Hùng Tín, lão phụ đó liền đẩy ta ra ngoài,
ngay cả tiền của ta cũng không lấy, chỉ cầu xin ta đừng tới lấy trai
tráng đi đánh trận nữa, bà ấy có thể nuôi được hai đứa bé, nói mình làm
ăn rất tốt. Diệp Tử, lão phụ mỗi ngày dùng giấy đỏ và vôi trắng bôi mặt
có làm ăn được không? Ngươi là kỳ tài kinh doanh, ngươi nói cho ta làm
sao để bà ấy làm ăn tốt.
Không ngồi ở đây được nữa rồi, thằng khốn này tới kiếm chuyện với người
ta, chuyện làm ăn của một kỹ nữ già cũng lấy ra làm phiền lão tử, đá một phát Đơn Ưng lăn xuống xe, Đơn Ưng võ công cao siêu mà ngã lăn ra đất,
không né tránh cũng không đánh trả, cứ nằm trên mặt đất cười với Vân
Diệp. Thằng nhóc này bị hiện thực hành cho không nhẹ, đâm ra ngớ ngẩn
rồi, Vân Diệp không ngờ dưới sự thúc đẩy của mình, Đơn Ưng đã rơi vào
một cái hố lửa, hay có thể nói là một vũng lầy, cho dù có bản lĩnh bằng
trời cũng bị trói chân trói tay không thoát ra được, có phải mình dùng
thuốc mạnh quá rồi không?
Nằm úp mình trên xe nhìn Đơn Ưng phía dưới:
- Có gì ghê gớm đâu, chẳng qua lão phụ đó chọn sai cách làm ăn, nếu như
chọn chuyện khác đã không bị đói rồi, bọn họ không biết chọn đường sống
cho mình, cần người chỉ dẫn, ngươi chính là người chỉ dẫn. Cha ngươi tạo nghiệt, cha nọ con trả, đó là điều thiên kinh địa nghĩa, lão phụ đó
hiện làm hộp diêm hẳn là nuôi được cả nhà rồi, có thể nuôi lớn hai đứa
bé kia, trẻ con lớn nhanh lắm, chỉ không chú ý một chút là thành thiếu
niên rồi, chẳng qua là mấy trăm người thôi, một cái xưởng chế diêm là đủ an bài bọn họ, phải rồi, ngươi chạy tới Thiếu Lâm tự thì ai lo cho bọn
họ.
- Tề Thành, Mã Thứ còn cả ba quản sự mượn ở nhà ngươi, ta đưa tiền cho
bọn họ, bọn họ đang làm việc, nếu tiền không đủ, ta định cùng ngươi về
Trường An, kiếm nhà có tiền đánh cướp một phen, chắc là đủ, ngươi biết ở Trường An nhà nào giàu nhất không? Trừ nhà ngươi ra.
Đưn Ưng nói rất nghiêm túc, Vân Diệp không hề hoài nghi năng lực ăn cướp của hắn, dòng máu ăn cướp vẫn còn cháy bừng bừng trong huyết quản của
hắn, chỉ cần gặp chuyện khó, phản ứng đầu tiên của hắn là đi ăn cướp.
Có búa thì nhìn đâu cũng thấy đinh, đây là cái tư duy kiểu mẹ gì không
biết, cứ như người có tiền khắp thiên hạ chỉ là dê bẹo đợi làm thịt, câu nói xưa đúng thật, nghèo sinh gian kế, giàu mọc lương tâm, chẳng sai
chút nào, từ khi có tiền, Vân Diệp thấy mình lương thiện hơn nhiều, nghe Đơn Ưng kể chuyện bi thảm biết đau lòng, đây là một sự tiến bộ, lần sau nghe phải đau lòng hơn nữa mới đúng.
- Ăn cướp cũng có rất nhiều cách, ngươi chọn cái loại thiếu đầu óc nhất, bỏ công nhiều, thu hoạch ít, còn ảnh hưởng quá xấu, thanh danh không
dễ nghe chút nào. Ngươi phải ăn cướp có trình độ, để bọn dê béo cam tâm
tình nguyện mang tiền cho ngươi, tới mức không nhận không được, ngươi sẽ phát hiện thành tựu của ngươi vượt qua tổ tông Đơn gia ngươi, cướp xong người ta còn cảm tạ ơn đức, đó mới là tinh túy của ăn cướp.
Đơn Ưng nghe mà thèm, hít một hơi như ngộ ra điều gì:
- Giống như vừa rồi ngươi cướp của lão hòa thượng kia hả? Vòng châu giá
mấy nghìn quan bị ngươi cướp đi còn tỏ ra cảm kích, ta nhìn thấy ông ta ở trong bóng tối thi lễ với ngươi nữa. Lão Giang nói đó là bản lĩnh của
ngươi, đó là nguyên nhân vì sao Lão Giang là ma men, ta là quỷ nghèo,
còn ngươi là hầu gia, ngươi dạy ta đi, ăn cướp kiểu như thế quá sướng.
Vân Diệp muốn tát cho hắn lệch mặt, lễ nghĩ qua lại bình thường mà hắn
cũng nhìn thành ăn cướp, nói tới ăn cướp thì phải nói tới Lý Nhị, ăn
cướp của toàn thiên hạ, nghĩ thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Lần này về Trường An ta có một buổi bán đấu giá cần ngươi bảo vệ, bên
trong đó toàn kỳ trân dị bảo, chỉ cần ngươi đảm bảo nó diễn ra bình an,
ngươi sẽ được chia năm nghìn quan, đủ cho ngươi mua một mảnh đất, xây
nhà ở Lạc Dương, bố trí những người kia.
Nghĩ tới đội thuyền ở khắp nơi trên toàn quốc sắp về, lòng Vân Diệp rất
thoải mái, cung điện của Lý Nhị sắp xây xong rồi, hiện giờ đợi cột bằng
nam mộc, và điêu khắc chi tiết, nam mộc vốn phải để hai năm mới dùng
được, Vân Diệp quyết tâm làm một cái phòng sửoi, rút ngắn thời gian hai
năm còn mười ngày, tuy không tốt bằng để tự nhiên, nhưng dùng xây cung
điện là đủ, đám quyền quý nhà quê ở Trường An chưa bao giờ thấy thứ tốt
này, lần này bày ra, vấn đề bảo an rất quan trọng.