Trình Xử Mặc cho dù không muốn một chút xíu nào cũng phải theo Vân
Diệp, Ngưu Kiến Hổ về Trường An, đường dài xóc nảy sẽ tổn hại tới sức
khỏe của hai nữ nhân có thai, cho nên khi về nhà Vân Diệp lựa chọn ngồi
thuyền, tuy hơi chậm, nhưng bình ổn hơn.
Cảnh quan hai bên bờ
Hoàng Hà chẳng có gì để xem, bụi cây thấp bé, cỏ hoang xơ xác tạo nên
cảnh sách chủ yếu, mỗi năm một lần lũ lớn phá hủy tất cả cây lớn rồi.
Vân Diệp thích nhất là nằm ở mũi thuyền nhìn mặt nước, như thế cho ngươi một bức tranh quỷ di nước đứng im, hai bên bờ lại di động.
Tân
Nguyệt ngồi ở bên cạnh, nắm lấy y phục của Vân Diệp, nàng lo trượng phu
của mình ngã xuống thuyền, Thì Thì ở bên kia giữ chân Vân Diệp. Mỗi lần y muốn ghé tới gần mặt nước cảm thụ thú vui bức tranh quỷ dị do khác biệt vật tham chiếu mang lại thì Tân Nguyệt và Thì Thì lại kéo y lại, Tân
Nguyệt không khỏe bằng Thì Thì, một mình nó có thể kéo được Vân Diệp.
Mất hứng, hai nữ nhân này phá hoại phong cảnh quá đi mất, Vân Diệp xoay
người lại, nằm ngửa mặt trên sàn thuyền, nhìn mặt trời qua khe hở của
cái lán trúc, ở Hoàng Hà, mặt trời tháng sáu tựa hồ mất đi uy lực, không còn quá gay gắt nữa.
Lấy ở trong lòng ra một quả tùng, dễ dàng
bóc vỏ ra dễ dàng, đó là do quả tùng đã chịu vô số Đại lực kim cương
chưởng, không phải đùa đâu, Đại lực kim cương chưởng thật đấy, cho nên
mới giòn như vậy.
Giác Viễn bỏ cả đem rang một túi tùng lớn, cuối cùng dùng chưởng lực đập vỡ vỏ ngoài, đó là đồ ăn vặt hắn làm riêng cho nữ nhi, đáng thương cho người cha hòa thượng không có gì tốt để cho
con, chỉ đành dùng cách này biểu thị tình cha. Thì Thì không nỡ ăn, Vân
Diệp sau sau khi thử một quả liền dùng bánh hoa quế đổi với Thì Thì,
tiểu nữ hài thích đồ ngọt, chịu không nổi sự cám dỗ của bánh hoa quế, bị lừa từng nắm từng nắm tùng một, giờ chẳng còn bao nhiêu nữa.
Vì
sao hắn ta lại không dùng công cụ mà dứt khoát phải dùng tay, Vân Diệp
không hiểu, nói không chừng hắn ta học cái tên vì không muốn muỗi đốt mẹ mình, nên cởi hết quần áo ra nuôi muỗi, đúng là một cái lũ ngốc, cây
ngải mọc khắp nơi, nhổ ít về phơi khô đuổi muỗi là được, vì sao phải
dùng cáo cách ngu xuẩn như thế?
Mùi hương trên người Đơn Ưng
chính là từ thứ này, chỉ có điều là thêm vào mấy loại thảo dược, thành
thứ đuổi muỗi tốt nhất. Vân Diệp vốn định dùng 200 quan mua cách đuổi
muỗi của hắn, ai ngờ tên này trở nên thông minh rồi, sau khi hỏi rõ Vân
Diệp định làm gì, hắn liền đập đầu rầm rầm vào tường. Vân Diệp, Trình Xử Mặc ở bên nhìn mà rùng mình, phòng khách của Hầu gia xem như hủy rồi.
Hiện giờ những phụ nữ trẻ nhỏ kia chẳng những làm diêm mà còn làm hương trừ
muỗi, vì mua nguyên vật liệu, Đơn Ưng phải vay của Vân Diệp năm trăm
quan nữa, lần này về Trường An, hắn lấy thân phận đội trưởng bảo an trừ
nợ. Chuyện ở Lạc Dương có Tề Thành và Mã Thứ làm tốt rồi, nhất là Tề
Thành mặc áo bào lên, còn ai nhận ra mấy ngày trước hắn cầm chùy giả đi
khắp nơi làm cướp?
Lạc Dương bình tĩnh như xưa, chuyện cường giả
vào thành giết người đã biến thành truyền thuyết mơ hồ, thêm thời gian
nữa nói không chừng truyền thuyết cũng chẳng phải, Long Tam cũng chưa
từng tồn tại. Lưu thứ sử dùng trạch viện của Long Tam biến thành Phúc
Thọ Đường, nơi chuyên môn thu giữ những người cô quả, thanh danh của thứ sử đại nhân đột nhiên cao vút lên, người dân thành Lạc Dương còn dâng
biểu vạn dân lên triều đình, xin bệ hạ thưởng cho quan viên tốt như Lưu
thứ sử. Thế là trên dưới đều hài lòng, Vi Thọ, Đỗ Duyên càng mừng ra
mặt, lên cái mặt công thần trước mặt thứ sử đại nhân, làm người ta chi
muốn tát cho một cái.
Hầu Quân Tập giả câm giả điếc, ông ta nhận định chuyện này chính do ba
huynh đệ kia làm, nhưng không tra ra bằng cớ, đánh phải chấp nhận công
lao của Lưu thứ sử, cắn răng ký tên mình vào biểu vạn dân.
Cuối
cùng không được thấy dung mạo của Hầu Liên Nhi, chỉ ngửi thấy mùi hương
ngào ngạt sau bình phong, không biết có phải là dùng nước hoa để tắm
không, Vân Diệp rất lo cho Lý Thừa Càn, nước hoa của Vân gia rất đắt,
chẳng biết thái tử điện hạ có cung ứng được không?
Hầu phu nhân
hết sức vui sướng mời thêm mấy lang trung lần nữa xác nhận Tân Nguyệt và Ngưu thị có thai không, rồi cùng hai nàng trốn trong phòng thì thẩm
suốt một ngày, sau khi trở về Tân Nguyệt liền ra vô số quy định với Vân
Diệp, trong đó có sau khi uống rượu không được vào phòng ngủ, tối khi
ngủ chỉ được cử động nửa thân trên, không được cử động dưới eo, đó là
điều nghiêm cấm, ai vi phạm đuổi khỏi phòng ngủ không dung thứ. Làm buổi tối Vân Diệp chỉ trở mình một cái đã bị Tân Nguyệt dùng chân đá qua một bên, một ngủ đầu đông, một ngủ đầu tây, như vạch ranh giới Hán Sở vậy.
Hầu Kiệt là đứa trẻ ngoan, thiếu chút nữa mang sạch cả Hầu gia đi, mặc dù
Vân Diệp nói với hắn, những thứ này không được mang vào thư viện, nhưng
hắn không tin, cho rằng có chỗ dựa là Vân Diệp, mang chút đồ không thành vấn đề, hắn còn chưa biết Lưu Hiến là một tên ác ma thế nào.
Tống gia bị Tân Nguyệt hái sạch hoa lần này trúng số lớn, Vân Diệp quyết
định chọn mấy chậu thược dược đẹp nhất trong nhà hắn tặng cho Trường Tôn thị thích hoa to, Trường Tôn thị chỉ thích hoa không mùi, nói hoa có
mùi dễ dụ ong bướm tới, ở trong cung không trang trọng. Loại hoa không
mùi lại có thể nở vào mùa đông này nhất định khiến bà ta coi trọng, đây
là vinh quang tột đỉnh của Tống gia, Tống gia khóc gần mười ngày lập tức không khóc nữa, Tống gia lão thái gia, cái ông già si mê hoa đó đích
thân đào sáu bồn thược dược, bảo nhi tử theo Vân Diệp tiến kinh hiến cho hoàng hậu.
Thuyền ở Đồng Quan rẽ vào kênh Quảng Thông, bình
nguyên Quan Trung tức thì khiến tầm mắt người ta trở nên rộng lớn hơn
nhiều. Là gia chủ, Vân Diệp bỏ đi lúc này không thích hợp, lúa mạch
trong ruộng đã thu hoạch, chỉ còn gốc cao hơn một xích, nông phu triều
Đường vẫn thói quen cũ trước kia, chỉ bông, không thu gốc, đợi khô rồi
sẽ đốt gốc trả lại cho đất.
Không có gia chủ, không biết Vân gia
trang thu hoạch ra sao, cản trang hộ vận chuyển lúa mạnh vào kho của Vân gia, Vân Diệp nhìn mãi không chán, tuy chẳng đáng mấy đồng, nhưng không một ai dám xem nhẹ, vàng bạc châu báu đói không thể ăn, khát không thể
uống, chỉ có chất đầy lương thực trong kho thì lòng mới yên được, đó là
thuốc an thần, không thể thiếu.
Khi còn cách Trường An chừng năm
mươi dặm thì nhìn thấy Lão Trang dẫn hai hộ vệ cưỡi ngựa phi nước đại
bên bờ sông, chăn tay thành loa nói về phía thuyền, nghe mãi mới ra lão
nãi nãi đợi Vân Diệp ở bến tà phía trước.
Có thể khẳng định lão
nhân tuyệt đối không tới nghênh tiếp Vân Diệp, thời gian qua lão nãi nãi càng ngày càng nhìn Vân Diệp không vừa mắt, đem đại tôn tử của bà cho
nữ nhân không có danh phận, chỉ riêng điều đó đủ ghét rồi. Hiện giờ nghe khoái mã đưa thư về nhà báo hỉ còn ngồi yên sao được, có cả phu phụ Lão Ngưu, Lão Ngưu cũng có mặt à? Ông ta về bao giờ?
Do thuận gió, ba mươi dặm chớp mắt đã tới, Tân Nguyệt ôm bụng đứng ở mũi
thuyền cực kỳ đắc chí, nữ nhân dựa vào cái bụng kiếm thể diện, đó là
chân lý bất di bất dịch ở Đại Đường. Thì Thì đỡ Tân Nguyệt, Tiểu Thu cầm ô, nhìn trên bến tàu người đông nghìn nghịt, Tân Nguyệt rướn cái cổ
trắng nõn nà cố nhìn xem người tới nghênh tiếp nàng có đủ quy cách
không.
Lên bờ, lão nãi nãi chẳng nhìn nhi tử trước kia coi như
bảo bối lấy một cái, gậy cũng chẳng mang, nắm tay Tân Nguyệt nhìn khắp
lượt, luôn miệng nói bụng đã to lên rồi.
Chưa tới hai tháng bụng
có thể to lên được mới là quái, Lão Tôn cực kỳ miễn cưỡng bị lão nãi nãi gọi tới, bắt mạch cho Tân Nguyệt rồi nói với lão nãi nãi:
- Không sai, là mạch hỉ, sắp hai tháng rồi.
Nói xong liền đứng ở bên Lão Ngưu đang nóng lòng như lửa đốt đợi chiếc
thuyền thứ hai cập bên, để bắt mạch cho lão bà Tiểu Ngưu, cho Ngưu gia
yên tâm.
Vân Diệp thi lễ, Lão Ngưu còn tâm tư nào để ý nữa, Ngưu gia hiện giờ
cũng đơn truyền, Lão Ngưu phu nhân nắm chặt tay Lão Ngưu không buông,
thấy thuyền cập bến hơi mạnh một chút, mày dựng lên, chắc là nghĩ đông
người không tiện nổi giận, cố nén lòng, còn bên trong chắc muốn băm vằm
chèo thuyền làm vạn mảnh.
Tiểu Ngưu phu nhân xuống thuyền, phu
thê Lão Ngưu chạy ngay tới, Tôn Tư Mạc bắt mạch xong liền cho câu trả
lời khẳng định, bấy giờ Lão Ngưu phu nhân mới yên tâm, luôn miệng khen
Phật gia của Thiếu Lâm tự linh nghiệm.
Trình gia chỉ có một quản
gia tới, thân phận của Cửu Y còn chưa đủ để phụ phụ Lão Trình xuất hiện, Trình Xử Mặc không vừa lòng chút nào, Cửu Y cũng như khóc tới nơi, thấy nhà người ta náo nhiệt, nhà mình quạnh quẽ, cả hai đều buồn lòng.
Lão Ngưu cười xong mới nhớ lâu lắm rồi chưa gặp Vân Diệp, cười gật đầu với y:
- Một năm không gặp, rốt cuộc cũng đã lớn, hiện giờ lại sắp làm cha rồi,
sống cho tốt hơn mọi thứ, thị phi trong triều cũng quản ít thôi, về
thẳng trang tử đi, đừng vào Trường An.
lời này làm Vân Diệp lo
lắng, hiện giờ y rất mẫn cảm, từ trong lời của Lão Ngưu nghe ra triều
đường không hòa bình như bề ngoài, nhất định đấu đá ngầm dữ dội lắm rồi.
Chuyện Lĩnh Nam nói cho cùng vẫn để lại hậu di chứng, hành động lớn của hệ
thống quân đội nhất định khiến hệ thống quan văn bất an, không được
hưởng chút lợi ích nào cho nên bọn họ liền muốn giành lại chủ động, muốn lấy lại quyền bính đã mất ở những nơi khác, thảo nguyên rất có khả năng bị đứng mũi chịu sào, dù sao nơi đó có hiềm nghi thành ruộng dưa của
Vân Diệp.
- Ngưu bá bá về, phải chăng thảo nguyên có biến cố?
Vân Diệp hỏi:
- Hiện giờ một mình Lý Tích cai quản sáu vạn đại quân ở thảo nguyên, cho
nên triều đình quyết định phái một vài quan viên tới trú ở thảo nguyên,
giúp Lý Tích quản lý chuyện dân sự. Ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trước, bọn chúng lần này tới kiếm chuyện, tiểu thiếp của ngươi làm không gọn,
bị người ta tóm được đuôi, hiện giờ các bộ tộc khác trên thảo nguyên đều khóc lóc với bệ hạ, tố cáo ả, hi vọng triều đình có câu trả lời thỏa
đáng.
Ngụy Trưng sau nửa năm im tiếng đã nổi giông tố, ba ngày
trước trên đại triều nổi giận chỉ trích huân quý tham lam thành tính, vì tiền tài bất chấp thể diện triều đình, kiếm chác khắp nơi, sai khiến
bách tính như trâu bò, dùng tướng sĩ như đạo phỉ, trong thành Trường An
mùi tiền thối hoắc, ác quan bóc lột, bắt người lao dịch thành thói, tác
phường biến thành địa ngục.
Nói tóm lại là bách tính thiên hạ đã
tới mép bờ tạo phản, cần phải đả kích nghiêm khắc đám thương nhân bất
lương, để giá trị quan của bách tính triều đình quay trở lại thời hoàng
kim lấy nông nghiệp làm gốc. Nếu như để mặc cho thương cổ hoành hành
không thèm để ý đến lòng người, để dục vọng bánh trướng, dân phong thuần phác sẽ không còn nữa, đó không phải điều Ngụy Trưng mong muốn, thà
chết đói cũng phải giữ tiết tháo.
Tài chính của Lý Nhị vừa mới được dịu bớt, cuối năm ngoái cuối cũng đã có
dư, trong hộ bộ tuyệt đối không có kẻ bại hoại, chỉ một lòng muốn chất
đầy hàng hóa trong kho, một khi triều đình dùng đến tiền, mình có thể bỏ tiền ra, đó là trách nhiệm của hộ bộ.
Huân quý cũng kiếm được lợi
ích không nhỏ từ mậu dịch hai năm qua, chẳng một ai muốn quay lại thời
nghèo khổ đen tối, từ cần kiệm tới xa xỉ dễ, từ xa xỉ quay lại cần kiệm
rất khó, đó là đạo lý không bao giờ biến đối, lời của Ngụy Trưng chọc
giận toàn bộ huân quý, tức thì tiếng công kích không ngớt.
Quan
văn lần này rất đoàn kết, tới ngay cả hộ bộ thượng thư Trường Tôn Vô Kỵ
lần này cũng ngậm miệng không nói, là một huân quý từ võ chức chuyển
sang văn chức, ông ta ngồi ở đầu tường xem náo nhiệt.
Lý Thừa Càn thầm lo cho Vân Diệp, không có gì phải nghi ngờ, y là hạch tâm của sự
kiện, Vân gia mấy năm qua vọt lên qua nhanh, làn sóng tài phú n ày có
hơn một nửa là do Vân Diệp mang tới. Nghĩ tới mình sắp phải thực hiện
cải cách tiền tệ, Lý Thức Càn lại thấy run sợ.
Lý Nhi chẳng bận
tâm tới tới chút chuyện làm ăn của đám huân quý, nếu như lòng bách tính
ai ai cũng bất mãn với hiện thực, hoàng đế mình đây rất khó ngồi vững,
sách lược ngu dân không phải là biện pháp hay, nhưng rất hữu dụng.
Thanh tra thiên hạ, đó là quyết định của Lý Nhị, trước tiên là tra từ nội
phủ, Trường Tôn thị lại lần nữa làm gương, Lý Thừa Càn liền biết Vân gia lần này sẽ bị tổn thất lớn, không một ai dám nhắm vào hoàng gia, ngay
cả Ngụy Trưng cũng không dám. Nhưng Vân gia thì khác, không lớn không
nhỏ, đem làm dê thế tội quá thích hợp, chỉ e những kẻ được lợi, cũng
chính là đám huân quý cũng mang tâm tử như vậy, ai chết mặc ai miễn
không phải mình là được.
Triều đường bắt đầu cuộn sóng ngầm, Vân
gia vẫn cứ thong dong như cũ, Tân Nguyệt được lão nãi nãi đưa lên Ngọc
Sơn, tổ tôn ở trong tiểu lâu của Vân gia, quyết định một lòng dưỡng thai không hỏi tới nhân gian thế tục, chuyện nhà giảo cả cho Vân Diệp quản
lý, thời khắc phong vân biến ảo này, bà và Tân Nguyệt không ứng phó nổi.
Tiểu Nha không đánh lại Thì Thì làm nó không cam tâm, thêm vào cả Hàm Hàm
cũng phải là đối thủ của Thì Thì, sau khi Thì Thì véo lỗ tai cưỡi trên
người Hàm Hàm chạy ba vòng, Hàm Hàm thấy Thì Thì là bỏ chạy, không dám
tới gần nữa. Không cam lòng ca ca của mình bị người ta chiếm mất, Tiểu
Nha liên lạc với Tiểu Tây, Tiểu Bắc, cùng giáo huấn Thì Thì, kết quả vẫn không tốt. Tiểu Tây, Tiểu Bắc luyện võ cũng không phải là đối thủ của
tiểu cô nương Thiếu Lâm tự, bị đánh cho tơi bời hoa lá. Tiểu Đông, Tiểu
Nam đã mười một tuổi, tự nhận là đại cô nương, không phá phách cùng Tiểu Nha nữa, điều này ép Tiểu Nha phải kiếm ngoại binh.
Nhị cô nương của Vũ gia trước giờ thân thiết với Tiểu Nha, chỉ là ở trong tiểu lâu
trên núi không dễ ra ngoài. Tiểu Nha quen tiểu cô nương này ở chợ, bản
thân không cẩn thận tính sai tiền, thiếu chút nữa hại lão bà bà bán rau
bị lỗ, may mà tiểu cô nương của Vũ gia sửa lại cho, nên Tiểu Nha không
bị bêu xấu. Tiểu cô nương này rất thông minh, hào sảng. Tiểu Nha lập tức coi là tri kỷ, đem những học vấn khô khan ca ca dạy mình dạy hết cho
tiểu cô nương, ngay cả sách mới trong thư phòng ca ca cũng ăn trộm giao
cho Tiểu Vũ mở rộng tầm mắt.
Ngồi xe ngựa nhẹ hấp tấp tới Vũ gia, đứng ở dưới lầu hô:
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau ra đây.
Trên Ngọc Sơn không ai không biết Tiểu Nha, cũng không ai không thích Tiểu
Nha, người lớn trong Vũ gia thấy Tiểu Nha gọi Tiểu Vũ cũng không để ý,
mặc cho đám tiểu cô nương quậy phá.
Một tiểu cô nương mặc váy
phấn hồng, tóc đen da trắng, xinh đẹp hơn thiên xứ mau chóng chạy xuống, thuần thục ngồi lên xe ngựa của Tiểu Nha, cầm lấy dây cương, chuẩn bị
đánh xa. Thực ra xe ngựa của Tiểu Nha không gọi là xe ngựa, phải gọi là
xe lừa, một con lừa già hiền lành màu xám được chọn ra để làm ngựa của
Tiểu Nha, Tiểu Nha thích đôi tai dài của con lừa, còn cứ hay nói ngựa
của mình giống thỏ, Tiểu Vũ mấy lần giải thích cho cô bạn rằng đó là con lừa, không phải ngựa, nhưng Tiểu Nha mặc kệ, nó nhận định lừa của mình
là ngựa, vậy nhất định là ngựa, một con ngựa tai dài. Tiểu Vũ thấy không thay đổi được gì, cũng vờ coi như mình ngồi trên xe ngựa, Tiểu Nha cố
chấp không ai vặn lại được.
Đồ của mình Tiểu Nha không cho người
khác đụng vào, dù là bằng hữu tốt tới đâu cũng không được, cướp lấy dây
cương trước, giật thẳng, con lừa già liền ngoan ngoãn chuyển hướng đi về phía Vân gia. Trong lúc nóng lòng, Tiểu Nha lần đầu sử dụng bạo lực với ngựa của mình, ai ngờ con lừa vẫn cữ đủng đỉnh bước đi, thúc giục thế
nào cũng hoài công vô ích.