Hoàng đế đi rồi, đám võ tướng lại ghép ra được vài bài thơ con cóc, thứ thơ
đó cũng làm bọn họ hớn hở ra mặt, cho rằng mình đã khoác chiếc áo học
thức lên người, đến khi tiếng trống họp chợ buổi sáng vang lên, đám
tướng quân nốc rượu cả đêm mới lảo đảo lên xe về, xe ngựa của Vân gia
tới đón Vân Diệp, nụ cười thô bỉ của Lưu Tiến Bảo làm Vân Diệp rất tức
giận, nhưng bản thân mệt quá rồi, không thèm tính sổ với hắn, chui đầu
vào xe là lăn ra ngủ.
Mơ mơ màng màng về tới nhà, nằm lên giường, đá giày đi, thư thái chui
vào chăn, chuẩn bị ngủ tới mai hẵng tính. Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật lén lút đi vào như trộm, Tân Nguyệt thu giày trượng phu lại đặt dưới giường,
ghé vào người y ngửi đi ngửi lại như chó, khả năng là không ngửi được
thứ phải có, lại gọi Na Mộ Nhật tới ngửi, Na Một Nhật tới ngửi, ngoài
mùi rượu nồng nặc thì không có mùi gì khác.
Đắp chăn cho trượng phu, lại lén lút rút lui, qua chỗ rẽ Na Mộ Nhật tức tối nói:
- Mấy đứa bé nói bậy bạ, phu quân không bao giờ tới mấy nơi lung tung
đó, Na Mộ Nhật xinh đẹp như vậy, không tới tìm muội, đi tìm đám nữ nhân
xấu xí làm gì?
Tân Nguyệt học Vân Diệp chắp tay sau lưng đi đi lại lại, nghi ngờ nói:
- Tiểu Vũ có lẽ sẽ nói dối, nhưng Thì Thì thì không, nghe thấy bọn họ
nói đi thanh lâu, là nhất định đi thanh lâu, nhưng Lưu Tiểu Bảo nói phu
quân ở tửu lâu nhà ta uống rượu với các trưởng bối cả đêm, trên người
cũng không có mùi son phấn, xem ra bọn nhỏ nghe nhầm rồi, nghe tửu lâu
thành thanh lâu.
Na Mộ Nhật gật đầu, cho rằng tỷ tỷ nói không sai, đang chuẩn bị về phòng trông con thì Tân Nguyệt nghiến răng nói:
- Muội xinh đẹp lắm à? Còn ta là con mụ xấu xí?
Tân Nguyệt xưa nay lòng dạ hẹp hòi, Na Mộ Nhật lần nào cũng cười toét
miệng, đi nhanh về phòng, lúc này không nên chọc vào Tân Nguyệt thì hơn.
Trong nhà còn cả đống việc đang đợi xử lý, không rảnh tính sổ Na Mộ
Nhật, hôm nay thời tiết tốt, mang áo da trong kho ra phơi, tránh bị mốc, có ít tiền đồng đã mốc xanh rồi, phải ngâm nước thuốc, bạc cũng phải
chải cho sáng, chứ để đen xìn trông không thoải mái.
Nội viện là thiên hạ của nàng, nàng rất hưởng thụ cảm giác chúa tể này,
nữ nhân trong nhà, trừ lão nãi nãi ra có ai không bị mình quản lý? Cả
gấm Thục trong số của hồi môn của Nhuận Nương cũng phải mang phơi nắng,
hôm nay có vẻ là ngày đẹp, tương lai đám nha đầu trong nhà gả đi hết,
viện tử để trống sẽ sửa lại, giờ vườn hoa nhỏ quá, không bằng nhà quận
chúa, trồng đủ các loại hoa, tuy màu sắc rực rỡ rất đẹp, nhưng dùng làm
nước hoa, đây là nhà cơ mà, có phải là tác phường đâu.
Mấy năm nữa phu quân hẳn cũng thăng tiến rồi, quận công thì không hi
vọng, nhưng huyện công thì rất có khả năng, vườn hoa phải sửa, làm ao
nước, nuôi cá vàng, làm mấy con quái thú, trông thật khí phái, không
giống bây giờ, toàn ong mật bay đi bay lại.
Thấy nãi nãi vào phật đường, bọn nhóc bị nhũ nương đưa lên nhà trên cây, Tân Nguyệt bắt đầu phấn chấn ra lệnh, trướng phòng mang mấy quản kho ra ra vào vào chuyển tiền, điều phối nước thuốc, đám nha hoàn đem toàn bộ y phục mùa đông ra, treo lên thừng, dùng gậy mây đập, Tân Nguyệt ngồi
trên ghế tựa uống trà nhìn đông, ngó tây, không cho đám Tiểu Nha vào,
chỉ cần mấy đứa nghịch ngợm đó tới, trong nhà khỏi mong làm được việc
gì.
Cô cô thẩm thẩm tỷ tỷ cũng mang đồ trong phòng ra, được đám nha hoàn
giúp đỡ đem mọi thứ phơi, sau đó thu lại, đánh mặt chược mới là chuyện
quan trong nhất trong ngày.
Cả nội viện chỉ có một người ngoài, đó là Xứng Tâm, nữ nhân nội viện
không ai coi hắn là nam nhân, vả lại hắn cũng chẳng phải là nam nhân,
suốt ngày mặc y phục lòe loẹt, thuê hoa, lạ cái là nữ nhân khắp viện tử
không ai thêu đẹp hơn hắn.
Phu nhân nói, trên đơi này người ưu tú nhất các ngành nghề đều là nam
nhân, đầu bếp giỏi nhất là nam nhân, thợ may giỏi nhất là nam nhân,
người làm son phấn tốt nhất vẫn là nam nhân, nữ nhân còn mỗi tác dụng là sinh con, Tân Nguyệt tức lắm, nhưng phu quân nhà mình thì đúng thế
thật, làm cơm, may vá, thứ gì cũng là hảo thủ, hoặc không làm, nếu làm
thì nữ nhân cưỡi ngựa không theo kịp.
Lười biếng rên một cái, được gả cho nam nhân như phu quân thật không
biết kiếp trước tích đức gì, chỉ cần ở nhà, mình lười tới mức không muốn nhúc nhích, gia nghiệp cứ ngày càng to ra, con cũng ngày càng lớn hơn,
hôm qua đã có thể gọi mẹ rồi, nghĩ tới đó lòng thư thái, cuộc sống thế
này vĩnh viễn đừng tới hồi kết.
Hi Mạt Đế Á tới, mộng đẹp của Tân Nguyệt vỡ tan, nhìn thấy khuôn mặt
diễm lệ của Hi Mạt Đế Á, mái tóc hạt dẻ dợn sóng, đôi mắt như miêu nhãn
thạch, chết người nhất vóc người lả lướt nóng bỏng, mỗi bước đi là đường cong lại lộ ra sau lớp áo mỏng, ngực nhô cao, eo thon thả, mông tròn
lẳn, đôi chân dài, thân thể đó có thể kích thích bất kỳ nam nhân nào.
Tân Nguyệt nhìn thế nào cũng ghét, mông to như thế, lại còn tròn, ngực
nhô lên cả đống, không biết bó vào một chút, thực không còn biết xấu hổ
là gì nữa rồi.
- Vân hầu đáp ứng cho ta một tòa tiểu lâu, ta tới nhận, phải rồi, xe
ngựa cũng cần, mời ngài ấy bố trí luôn, ta muốn tiểu lâu có thể chứa
được toàn bộ người của ta, phó nhân không cần, nhưng mua bán thức ăn cho tiểu lâu do các người phụ trách, ta thích thanh tĩnh, trừ Vân hầu, mấy
người các ngươi đừng tới quấy rầy ta. Ta phải mau chóng hòa nhập vào
công việc, nếu không đó là sự thiếu tôn trọng với sinh mệnh.
Hi Mạt Đế Á nói rất thẳng, Vân Diệp nhìn trúng học thức của mình, vậy
phải cung cấp cho mình những điều kiện thuận lợi, suy nghĩ của người
khác không quan trọng, mình ủy khuất bao năm rồi, phải nở mày nở mặt một chút.
Tân Nguyệt mặt đen như than, miệng không nói, nhưng trong lòng đang gào
thét :" Bằng vào cái gì, bằng vào cái mông to của ngươi à? Ta mới là
chính thê, một con ca kỹ đê tiện dám tới nhà ta vênh mặt ra lệnh cho ta
à?"
Uống một ngụm trà, áp lửa giận xuống, nói:
- Chuyện này chuyết phu còn chưa nói với ta, về phần làm sao thì đợi chàng ngủ dậy hẵng nói.
- Trời ơi, một học giả sao có thể bóp chết sinh mệnh của mình như thế,
đem thời gian quý báu dùng để ngủ quá nhiều đó là vô trách nhiệm với bản thân.
Tân Nguyệt không áp nổi lửa giận nữa:
- Ngươi là cái thá gì dám nói phu quân ta như thế, một con Hồ nữ, ngang
nhiên tới nhà, không biết liêm sỉ, lại còn dám nói những lời khốn kiếp
trong nhà ta, to gan lắm, người đâu, đuổi ả đi cho ta.
Lập tức có lão mụ tử to béo cầm chổi gậy chuẩn bị đuổi Hi Mạt Đế Á đuổi
đi, bị tùy tùng của nàng chặn lại, Hi Mạt Đế Á nghĩ lại đầu đuôi sự
việc, lập tức biết sai ở đâu, đẩy đám tùy tùng ra, nói với Tân Nguyệt:
- Phu nhân, thứ cho ta mạo muội, ta nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm,
ta không phải là ca kỹ, ta là giáo thụ khách tọa của thư viện, vừa rồi
nói những yêu cầu với phu nhân là tiền lương của ta. Ngoài ra ta còn là
khách quan lễ do hoàng đế bệ hạ mời tới, ta tên Hi Mạt Đế Á, tới từ Ai
Cập xa xôi.
Tân Nguyệt muốn tìm cái lỗ chui vào, đúng thế, ở Trường An làm gì có Hồ
cơ nào nói chuyện với cáo mệnh phu nhân như thế, dám nói thế, trừ khi là khách trọng yếu.
Bảo lão mụ tử lui ra, Tân Nguyệt đứng dậy thi lễ:
- Vừa rồi ta lỗ mãng, không ngờ tiểu thư là khách quan trọng, chuyết kinh chưa nói với ta, mong tiểu thư đừng trách.
Hi Mạt Đế Á che miệng cười, nắm tay Tân Nguyệt nói:
- Phu nhân xinh đẹp là người đẹp nhất mà ta thấy từ khi tới Đại Đường,
phu nhân nên tự tin vào dung mạo của mình, còn ta, Hi Mạt Đế Á, hai trăm năm trước đã gả cho chân lý, tám đời Hi Mạt Đế Á không ai kết hôn,
chúng tôi chỉ hứng thú với học vấn, nam nhân với chúng tôi mà nói không
phải thứ thiết yếu, cho nên phu nhân đừng lo ta sẽ yêu hầu tước, ta càng hứng thú với học thức trong đầu ngài ấy hơn ngài ấy.