Tân Nguyệt bấy giờ mới thực sự yên tâm, nữ nhân này không gả đi, vậy không
có uy hiếp với mình, lão sư của thư viện đều là người có học vấn lớn,
phu quân tôn kính với mỗi người bọn họ, nữ nhân Hồ tử này nếu đã làm
giáo thự thư viện, vậy nhất định có tài, Đại Đường luôn tôn trọng người
có học vấn, bất kể mông ngươi có to hay không.
Nói một câu cáo tội, quay về phòng ngủ, thấy trượng phu mở mắt ra nhìn
trần nhà, hình như mới tỉnh lại, vừa nói với y có khách tới thì bị Vân
Diệp kéo lên giường, thoáng cái cởi yếm ra, nam nhân vừa ngủ dậy đều rất hăng máu.
Mặc cho tay y làm bậy trên người, hưởng thụ sự âu yếm của trượng phu một lúc, tới khi tay y luồn xuống định vén váy của mình lên thì miệng mới
nói:
- Có một nữ nhân Hồ tử tới tìm chàng đòi nợ.
Biểu hiện của trượng phu làm Tân Nguyệt rất hài lòng, háo sắc như thế,
chứng tỏ đêm qua không làm chuyện xấu, thực sự uống rượu cả đêm.
- Xùi quẩy, nữ nhân thối đó sao lại tới vào lúc này, tới muộn một chút thì chết à?
Vân Diệp làu bàu, miệng nhả núm vú của Tân Nguyệt ra, tay thu lại, luyến tiếc bóp ngực Tân Nguyệt cái nữa mới bực bội chỉnh trang lại y phục,
chuẩn bị đi gặp khách.
Tân Nguyệt mặc áo lại, cười hì hì:
- Đúng là nữ nhân ngoài giỏi quyến rũ người ta, làm hỏa khí của phu quân lớn như thế, hiện giờ thiếp không yên tâm để chàng và nữ nhân mông to
đó ở gần nhau.
- Nếu như cô ta không tên là Hi Mạt Đế Á, nói không chừng ta còn có hứng thú, nhưng mang cái tên này thì nữ nhân ấy không khác gì nhau, nói thực lòng ta càng lo nàng ở cạnh cô ta, loại nữ nhân dục vọng khống chế quá
lớn như vậy, có khí hứng thú với nữ nhân còn hơn nam nhân.
- Phu quân nói lung tung, làm gì có nữ nhân thích nữ nhân.
Tân Nguyệt tuyệt đối không tin loại chuyện này có thể xảy ra:
- Cứ nhìn Xứng Tâm là biết, có một số nam nhân thích nam nhân, bằng cái
gì không có nữ nhân thích nữ nhân? Nàng ít thấy nên mới lạ, tóm lại
trách xa cô ta một chút, ta phát hiện cô ta đối xử với tỳ nữ của mình
không bình thường.
Tân Nguyệt rùng mình, nỗ lực xua hình ảnh xấu xa kia khỏi đầu, vội theo Vân Diệp ra tiền sảnh gặp nữ nhân Hồ tử.
Hi Mạt Đế Á rất húng thú với cách bố trí phòng của quý tộc, trong khi
đợi trong phòng khách, cầm cốc trà uống một ngụm, mới đầu vị chát làm
nàng không thích, nhưng về sau lại ngọt làm nàng thích thú.
Cầm cốc trà đi quanh sảnh đường, ở giữa có một bức mãnh hổ thượng sơn
cực lớn, đó là tranh do Ly Thạch tiên sinh vẽ, chúc mừng Vân Diệp quay
về, mong tương lai y thăng tiến thuận lợi.
Thực ra Vân Diệp không thích hổ lên núi, bụng gì mà tròn tròn chẳng có
khí thế hung dữ gì cả, không bằng hổ đói xuống núi ánh mắt quét khắp nơi tìm thức ăn, lộ khí phái vua muôn thú.
Không vẽ thành mèo là khá lắm rồi, đó là nguyên văn lời của Ly Thạch,
cái tính chỉ thích ăn với nằm, lúc giống lợn, lúc giống chó, nói tóm lại chả ra cái thể loại gì. Vì vẽ con hổ này, Ly Thạch vào núi bắt mấy con
hổ, hổ lớn tính hoang dã khó thuần, bị ông ta lột da làm chăn, hai con
hổ nhỏ nay nuôi trong nhà, nói là làm thú cưng cho con mình.
Trường phái tả thực của phương đông làm Hi Mạt Đế Á hết sức tán thưởng,
Ai Cập hiện nay thi thoảng còn có trận đại chiến giữa người và thú, đám
buôn nô lệ vì kiếm tiền, đem loại hình nghệ thuật cổ xưa này thêm thắt
thành nữ nhân đấu thú, nhà ai có nữ nô không cần, hoặc nữ nhân bị bắt
gian tại giường, liền bị đưa tới, chuyên môn mặc khải giáp nữ, cầm đao
kiếm, chỉ cần giết được sư tử trong đấu trường thì sẽ được sống, còn
được món tiền lớn.
Đám buôn nô lệ đều rất giữ lời, nói cho tiền là cho tiền, tuyệt đối
không bao giờ quịt nợ, có điều chưa bao giờ thấy ai lĩnh tiền, ngược lại con sư tử lần nào cũng ung dung nhả xương trong miệng ra, no ợ một cái, đợi kẻ tiếp theo ...
Hi Mạt Đế Á nếu không tới phương đông rất có khả năng phải đánh nhau với sư tử, cho nên lúc này nhìn thấy lão hổ oai phong lẫm liệt, có cảm giác thoát chết.
Bút lông trên bàn của Vân Diệp là kẻ địch của Hi Mạt Đế Á, bất kể nàng
nỗ lực thế nào cũng không viết ra được khối vuông xinh đẹp, cho nên bút
lông ngỗng là phương thức duy nhất để nàng viết chứ, có điều trong ống
bút của Vân Diệp có mấy cái que gỗ vót nhọn, cầm lấy, viết lên giấy trải sẵn, toàn chọc thủng giấy, lắc đầu, lại cắt đi.
Sách trên giá với nàng mà nói không tác dụng mấy, toàn là văn tự cổ
quái, Hi Mạt Đế Á vừa mới đàm thoại được lưu loát không thể hiểu, nên
nàng nhịn không xem.
- Có một số sách nàng có thể hiểu được, giống như ta có thể hiểu bản
chép tay của tổ sư nàng, số học có tính quy luật mạnh, đa phần là khảo
nghiệm năng lực tư duy của chúng ta chứ không phải năng lực nhận biết
văn tự. Cho nàng một bức thiết cát đồ, tin rằng nàng có thể tự suy luận
ra đáp án và quy luật, đợi khi nàng tới thư viện, trong đồ thư quán có
rất nhiều sách nàng đọc được, hiện không vội. Có điều cuốn toán học sơ
giai này do ta viết, nàng có thể lấy xem, để có hiểu biết sơ bộ về trình độ của học sinh thư viện, tiện cho việc giảng dạy.
Vân Diệp đi tới giá sách, lấy hai cuốn đưa cho Hi Mạt Đế Á, lập tức có
thị nữ đi tới lấy túi da trâu rất cẩn thẩn cho cuốn sách vào, Hi Mạt Đế Á không xa lạ gì giấy phương đông nữa, sách làm bằng da dê, da trâu nặng
mà khó ngửi, không giống nơi này sách tỏa ra hương thơm mực ngào ngạt,
Hi Mạt Đế Á ngửi không biết chán.
Nhìn thấy Hi Mạt Đế Á ngửi mùi sách đầy thâm tình, Vân Diệp quyết định
không nói cho nàng biết thư viện vì khống chế độ PH của mực, chuyên môn
cho nước đái ngựa vào.
Vượng Tài kéo chiếc xe ngựa gọn nhẹ của mình tới tiền viện, công việc
của mã phu rất nhẹ nhàng, chỉ cần lắp xe lên, Vượng Tài tự biết phải làm sao, thấy Vân Diệp đi ra, gõ móng hí khẽ một tiếng, dụi đầu vào lòng y, ý nói mình đã đợi sốt ruột rồi, muốn tới đường nhỏ chạy.
Nhìn trượng phu mời Hi Mạt Đế Á lên xe ngựa, toàn thân Tân Nguyệt thiếu
thoải mái, nhất là khi nữ nhân Hồ Tử đó nâng chân lên cái mông tròn càng đầy đặn, làm nàng cực kỳ lo.
Cảnh sắc trên con đường nhỏ trải đá làm nữ học giả trẻ tuổi khen không
ngớt, thi thoảng gạt cảnh liễu mềm mại rủ xuống ra, cực kỳ mong mỏi với
học viện sắp nhìn thấy. Tùy tùng của nàng đã được quản sự Vân gia mời
tới nơi ở của nàng, chỉ có một thiếu nữ theo bên cạnh.
Vòng qua chân núi, sơn cốc cực lớn hiện ra trước mắt, thác nước trắng
xóa đổ ầm ầm, một bánh xe nước ngoan cường xoay tròn, trên cái khung lớn có vô số ống trúc nối liền nhau đem nước đưa vào máng gỗ, máng uốn lượn kéo dài tới tận kiến trúc mỹ lệ đằng xa.
Nữ nhân chưa bao giờ có sức đề kháng với những thứ đẹp đẽ, nhìn thấy biệt thự ngói biếc tường hồng, nắm tay Vân Diệp hỏi:
- Ngài hầu tước khảng khái, có phải ta cũng có thể ở trong kiến trúc mỹ
lệ đó không, nếu như ngài thỏa mãn nguyện vọng của ta, ta có thể cho
ngài một cơ hội theo đuổi.
Hơi thở nóng ấm từ cái miệng nho nhỏ gần như phả vào mặt, cơ thể mềm mại
của mỹ nữ kề sát bên ngửi được u hương thoang thoảng, Vân Diệp lại phũ
phàng nói:
- Đi lừa ma đi, Hi Mạt Đế Á có thể lập gia đình à? Còn cho ta cơ hội
theo đuổi, có mà theo đuổi tới năm tám mươi tuổi thì cơ hội vẫn chỉ là
cơ hội, từ việc nàng nắm ống tay áo, lấy mỹ sắc dụ dỗ ta mà vẫn khéo léo giữ khoảng cách không chạm vào ta mà xét, nàng không có chút thiện cảm
nào với nam nhân, nam nhân ưu tú như ta nàng còn cố chịu đựng, nam nhân
khác đoán chừng đến chết nàng cũng không thèm nhìn một cái. Có điều nàng yên tâm, chỗ nàng ở là biệt thự số mười chín, ba tầng, bên trong có
phòng tắm, nước được dẫn tới nhà nàng, nếu nàng không muốn tự làm cơm,
bỏ đi thức ăn của các nàng không phải để cho người ăn, mà để cho lợn ăn, ăn nhiều đậu còn đánh rắm, nàng tới nhà ăn thư viện mà ăn.
Hi Mạt Đế Á bị nhìn thấu tâm tư, ngồi thẳng lại:
- Nói bậy, ngài thấy món ăn Ai Cập chưa, táo nấu, canh sữa, dê quay, cải xào, có món nào không ngon, món ăn Đại Đường cũng chưa chắc ra gì,
chẳng qua là nhiều hương liệu xa xỉ.
- Thứ nàng ăn toàn là món ăn bách tính nghèo nhất Đại Đường, có chân gà
gặm đã là năm mới rồi, học giả đáng thương, nàng chưa ăn trưa phải
không, ta mời nàng ăn bữa cơm bình thường nhất của thư viện, cẩn thận
nuốt cả lưỡi của nàng đó.
Hi Mạt Đế Á năm nay mới hai mươi ba tuổi, trước giờ được tùy tùng bao
bóc rất tốt, chưa bao giờ chịu khổ, vẫn giữ tính ngây thơ của thiếu nữ,
nghe Vân Diệp nói thế, bất giác lộ vẻ mong đợi.
Sự hùng tráng của thư viện khiến Hi Mạt Đế Á kinh ngạc, nói chỉ có thần
miếu Nhã Điển ( Athens) là có thể sánh bằng, điều này làm Vân Diệp có
thêm nhật thức về thói xấu nàng, đó là mạnh miệng, đến chết cũng không
nhận sai.
- Thần miếu Nhã Điển trừ mấy cái cột, một cái bức tượng thì có cái gì,
cùng lắm là có thể nói tới kiên cố, còn bị dùng như kho vàng, nàng lấy
nó ra so với thư viện là xỉ nhục ta, vả lại thần miếu Nhã Điển không
phải của Ai Cập, đừng lấy ra kể.
- Ngài quen thuốc đất nước chúng tôi quá nhỉ, vì sao ta lại chưa bao giờ biết sự tồn tại của ngài?
- Ta là hầu tước của Đại Đường, là thống soái hạm đội, là người sáng lập thư viện Ngọc Sơn, biết chuyện các nàng là đương nhiên, nàng chỉ là cô
bé con nhốt mình trong phòng, không biết ta là tất nhiên.
Hi Mạt Đế Á nổi giận, lại bắt đầu phun ra một tràng tiếng Ai Cập, có
nước bọt bắn cả lên mặt Vân Diệp, y phải đưa ống tay áo lên che, khó
khăn lắm mới đợi được nàng bình tĩnh lại, phát hiện ra Vượng Tài đã kéo
bọn họ tới đại môn thư viện.
- Vượng Tài, đây là đại môn, chúng ta phải vào từ cửa bên, sao quên rồi?
Vân Diệp vỗ mông Vượng Tài một cái, làm Vượng Tài cực kỳ miễn cưỡng đi sang cửa bên.
- Tối qua ta học một số lễ nghi từ Yểu Nương, chỉ có quý khách mới được
đi qua đại môn, chả lẽ ta không đủ tôn quý? Vì sao là giáo thụ lại không được đi đại môn, ngài phân biệt đối xử, không tôn trọng học thức phương tây, dừng lại, ta phải đi vào bằng đại môn.
Vân Diệp thở dài, đành bảo Vượng Tài dừng lại, nếu không nữ nhân điên này sẽ nhảy từ xe xuống, tự chuốc khổ vào thân thì tùy.
Vân Diệp ngồi ở lán trước đại môn đợi Hi Mạt Đế Á đi ra, không cần nhiều thời gian, một chén trà là đủ.
Quả nhiên Hi Mạt Đế Á hầm hầm đi vào từ bên phải, lại ra từ bên trái, phẫn nộ nói với Vân Diệp:
- Có ai lại đi làm mê cung ở cửa không, chẳng lẽ bên trong có con nhân ngưu ăn thịt người trong đó?
- Tên khốn nàng nói là ta đó, thứ này là sản vật sau khi hai người đánh
cược, hiện giờ mê cung đứng yên, ta không bảo bọn họ phát động cơ quan,
nếu không nàng đã thành thi thể, bị tạp dịch kéo ra chôn dưới gốc mai
rồi.
Vân Diệp cực kỳ bất lương chế nhạo Hi Mạt Đế Á, nữ nhân này lúc nào cũng hếch mặt lên, không biết khiêm tốn làm sao vào thư viện làm lão sư
được, phải biết rằng Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch đều là
bậc tông sư, công sự với một nữ nhân, thì nàng phải có tính cách gần
hoàn mỹ.
- Có ai qua được không? Ta nói là dưới tình huống không biết gì cả.
Vân Diệp chỉ mũi bản thân:
- Tại hạ làm được, mất một tuần hương, nàng thì quên đi, ta không định
để nàng ăn ngủ ở đây, với một nữ sĩ mà nó điều đó là vô đạo đức.
- Bằng vào cái gì mà ngươi vào được, ta lại không thể, chẳng qua là có
vài biến hóa, chỉ cần nó không thay đổi, thế nào ta cũng tìm được đường
chính xác, vừa rồi ta đã tìm được manh mối, cho ta chút thời gian, nhất
đinh sẽ tự đi qua được đại môn, phải rồi, nếu ta đi qua được, sẽ có đãi
ngộ thế nào?
Đến Trình Xử Mặc cũng nói tìm được manh mối nữa là, Vân Diệp nói với vẻ rất thiếu tin tưởng:
- Chuông lớn của thư viện sẽ gõ mười hai tiếng, tất cả tiên sinh và học
sinh sẽ ra chúc mừng, nếu như nàng muốn, đây là cách nhanh nhất hòa nhập vào thư viện.
- Vậy ta sẽ phá giải mê cung này, ngài chuẩn bị đồ ăn cho ta, mê cung này hơi khó.
Vân Diệp bảo gác cửa đi tới nhà ăn lấy đồ ăn, mình thì nằm xuống lán lười nhác nói:
- Thức ăn sắp tới rồi, có cả đồ uống, ta ngủ một giấc, khôn phá giải được thì đánh thức ta, chúng ta vào từ cửa bên.
Kệ Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp leo lên cái giường trúc ngủ khì, hôm nay ngủ chưa đẫy mắt.
Khi cái nắng cuối thu hoành hành Quan Trung, được ngủ một giấc trong gió mát hiu hiu thổi khoan khoái nhường nào, tỉnh lại, toàn thân đầy mồ
hôi, tới sông Đông Dương khoan khoái tắm một cái, mặc quần áo Hoàng Thử
đưa tới, lấy một bát rượu nếp ướp đã, vừa uống vừa tới đại môn xem biểu
hiện của Hi Mạt Đế Á.
Tóc dính mồ hôi bết vào đầu, toàn thân bụi đất, Hi Mạt Đế Á ngồi ở đại
môn nhét bánh bao vào mồm, móng tay sơn đỏ dính toàn đất, chẳng còn chút ưu nhã nào nữa, bộ dạng đáng thương, tiểu thị nữ của nàng ra sức quạt
mát. Hi Mạt Đế Á thấy Vân Diệp từ xa đi tới, nhét bánh bao vào một, lại
lần nữa quật cường đi vào đại môn.
Hoàng Thử bê chậu đi sau Vân Diệp nói:
- Hầu gia, nữ nhân người Hồ này điên rồi à? Đại môn thư viện nếu ái cũng qua được thì đã chẳng đứng đầu ba khó khăn của thư viện.
- Ồ, cách nói này có từ bao giờ, sao ta không biết.
- Cổng của thư viện, văn của Nguyên Chương, chân thối của học sinh,
chính ba thứ này, tiểu nhân cũng chỉ nghe học sinh tới quán nói thôi, kỳ thực đại môn không cần nói, không việc gì tự chuốc khổ vào thân làm
chi, đại môn có trở ngại tới ai đâu.
- Nguyên Chương tiên sinh gần đây cùng Nhan gia nghiên cứu vỏ rùa, nghe
nói đã nhận ra hai chữ, lần trước nửa đem còn goi tiểu nhân dậy, nói là
muốn uống rượu ăn mừng, bảo bà nương tiểu nhân làm vài món ngon miệng.
Nguyên Chương tiên sinh rất hài lòng với hai chữ Thử Lâu, tiên sinh Nhan gia cho rằng có ý rắn chuột một ổ gì gì đó, tên xui xẻo, vì sao người
có đại học vấn như Nguyên Chương tiên sinh lại vui mừng như thế? Tiểu
nhân không hiểu, tóm lại là họ uống rượu suốt cả đêm.
- Hầu gia cũng biết đó, đám tiểu tử đá bóng suốt ngày, mà hè không biết
đá bóng xong ra sông tắm, bảo mệt rồi về ngủ, hầu gia tưởng tượng xem
con người còn sống nổi trong phòng đó không? Tiểu nhân nghĩ có nên mở
chỗ tắm rửa không? Còn kiếm vài người phục vụ, hầu gia nói kiếm tiền
được không?
Vân Diệp gật đầu:
- Chỉ cần nhà tắm của ngươi không có nữ nhân là được, nếu ngươi dám lấy
nữ nhân hầu hạ, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, không phải dọa, trong thư
viện tám phần là con cái nhà giàu, ngươi bảo bọn họ mua phiếu tháng,
kiểu mua một lần dùng cả tháng ấy, làm ăn sẽ thịnh vượng, tới mấy nghìn
người mà.
- Vậy bán luôn phiếu năm, bán từ lúc vào thư viện, mua một lần bốn năm
cho xong, tiểu nhân cho rằng họ không bận tâm tới chút tiền đó đâu.
Nhìn Hoàng Thử, tên khốn này giờ cũng tinh ra phết, đại học đời sau có
người làm thế, kiếm không ít tiền, nhất là tắm rửa cắt tóc.