Mạc A Tư nhíu mày mấy lần muốn cởi dây thừng đi vào giúp Tiểu Miêu, nhưng bị người Đột Quyết đầu trọc cao lớn như núi ngăn lại:
- An Cát nếu giết hết được nhà A Sử Na thì đó là bản lĩnh của nàng ấy,
sau này sẽ có vinh quang vô thượng, không ai trách cả. Nếu như các ngươi xông vào, người Đột Quyết sẽ không trơ mắt nhìn đâu, dù thế nào nhà A
Sử Na cũng là cũng là người Đột Quyết.
Tiết Tây Tư bất chấp, thần của hắn ở bên trong, là phó nhân sao có
chuyện không vào, dùng thuẫn che thân, muốn xô đại hán kia ra rồi tính.
Đại hán kia chỉ đấm một phát vào thuẫn của Tiết Tây Tư, tức thì bị sức
mạnh lớn chặn đà xông tới của hắn, người lùi liền bốn năm bước ngồi bệt
xuống đất, vai trái vác thuẫn gần như không còn tri giác nữa. Mạc A Tư
thất kinh nhìn dấu nắm đấm để lại trên thuẫn bài, tự biết không địch
nổi, đành ở ngoài nóng ruột đợi kết quả.
Nửa canh giờ sau, tiếng chém giết bên trong lắng xuống, đại hán kia nhìn Mạc A Tư nói:
- Chủ nhân của ngươi thắng rồi, nàng giỏi lắm.
Nói xong rời đại môn về bên xe ngựa, Mạc A Tư nhìn thấy một thiếu niên
vẻ mặt kích động ghé đầu vào cửa sổ chiếc xe ngựa màu trắng.
Mọi người cởi giây thừng, đẩy đại môn ra, phía sau đầy thi thể, làm ba bốn người hợp sức mới mở được một cánh cửa.
Cửa bị mở ra, thi thể bị đẩy ngã, máu bị thi thể chặn lại thuận theo ngưỡng cửa chảy ra đường, rồi tụ thành một cái ao máu nhỏ.
Tiểu Miêu đang hỏi A Sử Na Bác Thản, hai mắt hắn lồi ra ngoài, cổ gập
hẳn ra sau, chết tới mức không thể chết được nữa. Tiểu Miêu vẫn không
ngừng dùng trường đao đập vào đầu A Sử Na Bác Thản hỏi hắn vì sao?
Trường thương của nàng ghim một nam nhân trung niên trên tường, tay trái của Tiểu Miêu cắm một mũi tên, vai cũng có một cái, toàn thân máu tươi, khuôn mặt thanh tú cũng lấm chấm máu.
- Điện hạ, hắn đã chết rồi, không trả lời câu hỏi của người được nữa.
Mạc A Tư nhỏ giọng bảo Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu nỗ lực chuyển động mắt, nhìn A Sử Na Bác Thản trong tay, ném thi thể đi, cọ đáy giày trên cát rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy đám đông chi chít bên ngoài lại nổi giận, đám trẻ con đáng
thương kia vẫn nằm lẻ loi ở cửa nhà mình, lúc này có lẽ đã lạnh rồi.
Trường đao rời tay bay đi, rung rinh cắm giữa đường, Tiểu Miêu lớn tiếng nói:
- Thành tây không cho cưỡi ngựa, kẻ làm trái, giết!
Đường phố im phăng phắc, thiếu niên kia rụt đầu lại thắc mắc:
- Trưởng lão, lúc này nàng ấy phải nói thành tây là địa bàn của mình chứ, sao lại chỉ hạ cấm lệnh không cho cưỡi ngựa.
Trường lão mở mắt ra:
- Vì mục đích của nàng rất đơn thuần, là báo thù cho đám trẻ con, không
có chút hứng thú nào với quyền lực, ra mệnh lệnh như thế là bình thường. Trong lòng lão phu vỗ tay vì nàng ấy, Tây Vực mưa gió bất thường, cũng
cần có một hai nhân vật kiệt suất.
Tiểu Miêu rất mệt mỏi, cho nên nàng được bốn chiến nô dùng cánh cửa khiêng về, vô số đôi mắt chăm chú dõi theo nàng.
Hai thị nữ dùng lễ nghi cung kính nhất nghênh đón điện hạ về, cửa nhà
không giống trí nhớ của Tiểu Miêu, thi thể biến mất hết rồi, mặt đất
được lót cát vàng, máu trên tường được cẩn thận lau đi, sàn đá trước cửa được lấy nước rửa sạch.
- Những đứa bé kia đâu cả rồi?
Tiểu Miêu giọng khàn khàn hỏi:
- Có rất nhiều người tới mang thi thể đi rồi, họ nói sẽ mai táng tốt, nô tỳ thấy trong số đó có cả thương nhân bán bánh cho chúng ta.
- Cũng tốt, kiếp này quá khổ, nói không chừng kiếp sau sẽ khá hơn, ít nhất sẽ không bị đói.
Thị nữ cầm kéo cẩn thận cắt đuôi tên, Tiểu Miêu nhíu mày rút tên trên cánh tay ra, nhìn máu tuôn ồng ộc, buồn bã nói:
- Nếu cứ bị thương thể này, về sau làm sao gả đi được.
Thị nữ giúp Tiểu Miêu rắc thương, băng bó vết thương, thấy Tiểu Miêu thương tâm, cười nói:
- Tương lai điện hạ sẽ thành vương hậu, bất kể trên người có bao nhiêu
vết thương, người đều là vương hậu chí cao vô thượng, nô tỳ tin chắc như thế, chỉ có nữ nhân như nô tỳ, mới chú ý thân thể xấu đẹp.
Tiểu Miêu để thị nữ cởi áo đẫm máu, đứng vào chậu tắm rửa, cúi đầu nhìn
bầu ngực tròn trịa của thị nữ, lại nhìn bầu ngực khiêm tốn của mình, lại buông một tiếng thở dài, nhớ tới cảnh tượng đêm đó, thầm nghĩ, ngực Na
Nhật Mộ di nương sao mà đẹp như thế?
Sáng sớm hôm sau Tiểu Miêu thức dậy, vẫn sách giỏ ra ngoài cửa, bên
ngoài không có một ai, đám trẻ con chảy nước giãi đợi mình không thấy
đâu nữa, những tiểu phiến bán bánh bán thịt cho mình cũng biến mất.
Tiểu Miêu thả giỏ trong tay xuống, thẫn thờ ngồi ở ngưỡng cửa, hai thị nữ đứng xa xa vô cùng đau khổ.
Một ông già râu trắng từ trong ngõ đi qua, ông ta già lắm rồi, phải
chống gậy, cái gậy rất lạ, đầu gậy là cái đầu dê nhỏ có sừng, khi đi qua Tiểu Miêu, nhìn thấy bánh vàng ruộm và thịt dê nấu nhừ trong giỏ của
nàng, cười hỏi:
- Cô bé, lão phu đói quá, ngươi cho lão phu ít bánh và thịt dê được không, ta già rồi không ăn được nhiều, một chút là tốt.
Ông già cầm cái bánh, cắn ngay trước mặt Tiểu Miêu:
- Mùi vị rất ngon, nhiều năm rồi lão phu chưa được ăn cái bánh ngon như
vậy, cô bé, sự lương thiện và dũng cảm của ngươi sẽ được thiên thần Đằng Cách Lý mỉm cười chúc phúc.
Nói xong chống gậy từng bước bỏ đi.
- Tỷ tỷ, ta cũng đói, ba ngày rồi chưa ăn gì, có thể cho ta một cái bánh, một miếng thịt được không?
Một thiếu niên thò tay ra trước mặt Tiểu Miêu:
- Được, tất nhiên được, cho ngươi này!.. Xéo!
Tiểu Miêu vốn rất vui vẻ, nhưng vô tình nhìn thấy hắn mặc giày da mềm, tức thì nổi giận:
- Vì sao? Tỷ tỷ cho người khác, vì sao không cho ta?
Thiếu niên mặt đỏ bừng, bất bình tranh luận với Tiểu Miêu.
- Bán cái giày của ngươi đi, đủ ăn bánh nửa năm.
Tiểu Miêu khinh bỉ nhìn thiếu niên, ghét nhất loại người giả nghèo tiếp cận nàng.
Thiếu niên nhìn giày của mình, đỏ mặt tía tai chạy mất, Tiểu Miêu cười khẽ, thấy thiếu niên này rất thú vị.
Quay đầu lại, phát hiện một đám trẻ con từ cửa ngõ tràn vào, không khác gì hôm qua...
Tấu chương của Vân Diệp đặt trên bàn của Lý Nhị, biến hóa cực nhỏ của
Tây Vực đều nắm trong tay ông ta, hiện giờ xem tấu chương của Vân Diệp,
liền làm ông ta không xác định được nữa, theo như Vân Diệp nói hiện ở
Tây Vực cướp bóc tràn lan, vì củng cố trị an địa phương, đã dùng nắm đấm sắt, nhưng tình hình không tốt hơn, ngược lại ngày càng hiểm ác.
Đô hộ phủ mới thành lập gặp phải khảo ngiệm gian nan nhất, hiện giờ năng lực lớn nhất của Vân Diệp chỉ là đảm bảo giao thông giữa Bắc Đình và
Trung Nguyên, tạm thời không có khả năng đàn áp các bộ tộc tây tiến.
Đặt tấu chương của Vân Diệp xuống, Lý Nhị đi ra ngoài cung nhìn về phía
tây rất lâu mới thu hồi ánh mắt, Vân Diệp nói có lý, người Tây Vực ở lại Đát La Tư quá lâu, chuyện này không hợp lý, nay lại càng cướp bóc đốt
quá ở Tây Vực, muốn biến Tây Vực hoàn toàn thành hoang mạc, làm thế có
mục đích gì?
- Truyền Lý Tịnh, Lý Tích, Trình Giảo Kim ... Vào cung thương lượng quốc sự, đồng thời truyền Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, chuyện này không cần làm ầm ĩ.
Lý Nhị bảo Đoàn Hồng xong liền quay vào cung điện, tiếp tục nghiên cứu
thế cục của Tây Vực, đô thủy giám đã thời gian dài không có tình báo hữu dụng từ Tây Vực truyền về, ông ta muốn hỏi chuyện này là sao, gõ chuông vàng, liền có người áo xám sau rèm đi ra, nghe Lý Nhị sai bảo rồi khom
người lùi vào sau màn.