Để tiết kiệm
sức lực, trường thương của Tiểu Miêu luôn điểm tới là dừng, ba phần sức
có thể giết được địch, tuyệt đối không dùng năm phần, vì thế mũi thương
của nàng không ngừng đâm vào miệng, yết hầu, lỗ tai của người Đột Quyết
...
Vừa rồi mới đếm, mình đã giết được tám tên, làm nàng rất vui mừng, nhưng thân thể nhỏ bé của đám trẻ con dưới chân làm nàng muốn nôn, vì thế
nàng bước nhanh hơn, vượt qua vùng đất máu thịt này, máu dính vào chân
làm toàn thân nàng không thoải mái.
Nàng nhìn thấy chiến nô tên Tiết Tây Tư vừa dùng chùy đập chết một kẻ
địch, đằng sau liền có một thanh trường đao chém tới, Tiểu Miêu đá bay
một thanh trường đao dưới chân đi, tiếp tục bước tới, lúc này nàng đã có lúc nóng nảy rồi. Tiết Tây Tư biết đao chém tới đằng sau, không thể cản được, nhưng đợi mãi không thấy đau đớn, quay đầu nhìn, chỉ thấy kẻ địch bị trường đao ghim lên tường.
Chiến chùy đập vào cán thương, Tiểu Miêu chẳng bận tâm, trường thương
của nàng dựa vào lực của chiến chùy mà càng nhanh hơn, khiến những chiến nô đằng sau cũng không dám tới gần nàng.
Thương như độc long, cắn một cái là có người mất mạng, dù chỉ là cái lỗ
nhỏ cũng lập tức tử vong, cái thương này của hầu gia, trước khi đi mình
lấy trên giá binh khí, nghe nói chứa tinh túy năm thứ kim loại, vừa
cương vừa nhu, dùng cả đời không rỉ, dùy lấy chùy đập cũng không dễ bị
gãy. Trước kia Tiểu Miêu không tin, giờ nàng tin rồi, vì thương rõ ràng
bị đập cong, khi chùy rời đi, cán thương vẫn thẳng tắp, mũi thương vẫn
dễ dàng xuyên qua thiết giáp.
Thương rất nặng, vì trên thương xiên một người, nàng vứt người đó đi, đã nhìn thấy bản mặt ghê tởm của A Sử Na Bác Thản rồi.
- Phóng tên!
A Sử Na Bác Thản rống lớn, Tiểu Miêu chưa bao giờ thấy kẻ ngu xuẩn như
vậy, trước khi bắn trên còn kêu gào, hầu gia bắn tên chưa bao giờ nói
gì, ngươi nói ra rồi, còn giết người sao được. Tiểu Miêu rùn người,
thuẫn lớn của chiến nô che kín người.
Thuẫn bài kêu keng keng, Tiểu Miêu kéo trường thương tới gần A Sử Na Bác Thản, nàng muốn hỏi hắn cưỡi ngựa dẫm chết trẻ con có phải thích lắm
không, trên đời này không ai vô duyên vô sớ giết người.
Chiến mã của người Đột Quyết chạy rất nhanh, chúng muốn húc bay Tiểu
Miêu như đối phó với Mạc A Tư. Tiểu Miêu đúng là bay lên, dẫm đầu ngựa
đá vào đầu kỵ sĩ, giày của Tiểu Miêu có đế sắt, từ khi nàng theo Vô
Thiệt luyện võ, Vô Thiệt liền làm đôi giày sắt cho nàng, hiện giờ nàng
chỉ thêm lớp sắt vào dưới đế, đầu giày còn có một mũi chùy thủ.
Kỵ sĩ ngã xuống, mũi chân Tiểu Miêu móc dây cương kéo đầu ngựa lên, chân xoay một vòng, nàng đã có chiến mã. Vì đám người Đột Quyết đã bỏ chạy,
nàng muốn bắt chúng hỏi, vì sao?
A Sử Na Bác Thản vô cùng hối hận, hắn cho rằng có số kỵ binh tinh nhuệ
có thể cướp được nữ nhân kia về, ai ngờ đập đầu vào tường, nàng lại mạnh mẽ tới mức đó, kỵ binh thương vong quá nửa, hắn không biết lát nữa phải giải thích với phụ thân ra sao.
Nữ nhân đó chẳng xinh đẹp, nếu chẳng phải gia tài quá lớn, hắn chẳng
thèm nhìn một cái, hắn thấy hải lam châu rồi, đó là chí bảo nhân gian,
nghe nói nữ nhân đó tùy ý ném ra, hắn cho rằng nàng không chỉ có một
viên.
Kỵ xạ của n gười Đột Quyết rất nổi tiếng, cho nên trên chiến mã luôn
mang cung tên, Tiểu Miêu né hai mũi tên, treo trường thương lên, rút tên ra, nàng tùy ý bắn ra, mũi tên vượt qua đầu ngựa cắm vào đầu một tên
địch, Tiểu Miêu chuyên môn bỏ qua A Sử Na Bác Thản, lát nữa còn hỏi hắn.
Đường phố hỗn loạn, hơn bốn chục chiến mã phóng như điên, không ngừng có người ngã từ trên ngựa xuống, lăn vài vòng rồi chết, một thiếu nữ mặc
váy đỏ đuổi sát đằng sau, dây cung chỉ cần bật ra, kỵ sĩ phía trước sẽ
kêu thảm. Qua một đoạn hỗn loạn ngắn ngủi, người dân liền tránh sang
đường xem kịch, vì thiếu nữ kia là An Cát, rất nhiều đứa bé còn hô vang
An Cát tỷ tỷ.
Dũng sĩ Đột Quyết không chịu nổi sự xỉ nhục này, ghìm cương xoay đầu ngựa, gào thét múa trường đao chém về phía Tiểu Miêu.
Hai ngựa vắt qua nhau, Tiểu Miêu tiếp tục tiến tới, chiến mã của dũng sĩ dần dừng bươc, người rơi xuống, máu từ yết hầu phun ra thấm ướt mặt
đất, hai bên đường rộ lên tiếng reo hò.
Tiểu Miêu đã đánh vào đám Đột Quyết, trường thương lần nữa tung hoành,
đâm vào tai tai một tên, chiến mã của nàng bị chùy đập vỡ đầu ngã xuống, trong tiếng thét chói tai của mọi người, Tiểu Miêu đứng dậy từ bụi mù,
trường thương nắm trong tay nghênh đón hai kỵ sĩ xung phong, thương quét ngang, đánh gãy chân trước chiến mã, người Đột Quyết vừa từ chiến mã
bay ra, liền bị trường thương đâm xuyên.
Mấy kỵ sĩ còn lại không dám quay đầu ứng chiến nữa, người áp sát trên mình ngựa, ra sức bỏ chạy.
Tiểu Miêu dắt một con ngựa tới, nhảy lên, vỗ cổ nó, chiến mã chậm rãi đi tới, không cần nhanh, nàng nhìn thấy đám kỵ binh kia chạy vào một đại
viện tường cao, mình còn chưa hỏi, sao chúng dám về nhà?
Một cỗ xe ngựa màu trắng dừng ở bên đường, chủ nhân vén rèm xe nhìn cuộc chiến từ đầu tới cuối, buông rèm xuống nói với người bên cạnh:
- Không tới nhà A Sử Na nữa, bọn chúng không thoát được kiếp nạn này đâu.
- Trưởng lão nói đùa rồi, chẳng lẽ nữ tử đó có thể giết sạch nhà A Sử Na sao?
- Được chứ, sát khí nàng chưa tan.
Trả lời xong hỏi mã phu:
- Nàng ấy tên là gì?
Chuyện này rất dễ hỏi thăm, chỉ tùy tiện tìm một người bên đường là biết nguồn cơn sự việc:
- Nàng ấy tên là An Cát.
Vị trưởng lão gật đầu, thầm ghi nhớ kỹ cái tên này. Người còn lại trong
xe nhìn thấy Tiểu Miêu xuống ngựa, tới trước đại môn đóng kín, dùng dây
cương buộc vào vòng cửa, buộc rất cẩn thận, liền hỏi trưởng lão:
- Trưởng lão, nàng ấy làm gì?
Trưởng lão yêu thương sờ đầu thiếu niên:
- Nàng ấy đóng cửa lại, sau đó nhảy vào giết người, không cho người nhà A Sử Na chạy mất, dù sao nàng chỉ có một mình.
- Người nhà A Sử Na rất đông, một mình nàng giết hết được sao? Chúng ta có cần giúp không?
Thiếu niên rất hưng phấn:
- Không được Hạ Lỗ, chúng ta và nhà A Sử Na chung tổ tiên, không giúp,
cũng không được hại, con cháu của Kim Lang vương đã rơi rụng rất nhiều,
không ngờ ở đây lại sắp mất một nhà.
- Vậy chúng ta giúp Bác Mã thúc thúc đánh bại An Cát.
Thiếu niên tỏ ra càng hưng phấn.
- Không được, Hạ Lỗ, năm nay ngươi đã mười ba, sắp thành hùng ưng rồi,
ngươi có đại nghĩa, nhưng không đủ thực lực, hiện giờ phải tranh thủ dân nghèo. Thiếu gia nhà A Sử Na thúc ngựa dẫm đạp đám trẻ con khi An Cát
đang bố thí thì phải chuẩn bị nhận lửa giận từ người nghèo.
- Nhìn thấy không? An Cát là người từ ngoài tới, ở trên đường công khai
đồ sát người nhà A Sử Na, mà người Đột Quyết hai bên đường lại reo hò cổ vũ nàng, điều này nói lên cái gì? Nói lên nhà A Sử Na đã tới lúc diệt
vong rồi. Nhớ kỹ, đừng làm chuyện trái ý thần linh, sẽ bị trừng phạt.
Thiếu niên kia chẳng nghe lọt lời trưởng lão, hưng phấn chỉ ngoài cửa:
- Trưởng lão nhìn kìa, An Cát leo tường vào rồi, nhẹ nhàng như mèo vậy. Nàng ấy muốn vào giết người rồi.
Trưởng lão thở dài, thấy mười mấy chiến nô cầm thuẫn vội vàng chạy tới, liền nhắm mắt không nói nữa.
Đại môn nhà A Sử Na chật kín người, ai nấy đều đợi kết quả, người Đột
Quyết vẻ mặt thẫn thờ, nghe trong viện tử không ngừng phát ra tiếng kêu
thảm, mày run run, nhưng buông tay cầm đao ra. Lần này nhà A Sử Na không có chút lý lẽ nào, trong số kẻ con bị chết, nhiều người Đột Quyết nhất, hiện một tinh linh đang đòi lại công lý cho những đứa bé bị chết, có
phải người Đột Quyết hay không đều không quan trọng.