- Phu quân đi mau.
Tiểu Linh Đang vừa mở mắt một cái là hét lên, Vân Diệp vội vàng ôm lấy Tiểu Linh Đang, vuốt lưng nàng nói:
- Không sao, không sao, kẻ xấu bị bắt rồi, không sao rồi.
Tiểu Linh Đang nhìn xung quanh phát hiện mình ở trong phòng ngủ, đằng
sau không có nữ nhân khủng bố kia, lúc này mới biết sợ, khóc rống lên,
chỉ cần khóc ra là được, nếu không Vân Diệp vô cùng lo lắng an toàn cho
nàng và con.
Đại phu trong phủ vội vàng chạy tới, bắt mạch xong bảo Vân Diệp:
- Hầu gia, thai nhi không sao, phu nhân chỉ bị hoàng sợ, lão phu khê đơn an thần dưỡng thai, uống ba ngày là không đáng ngại nữa.
Tiểu Linh Đang ngây ngây ra nhìn Vân Diệp đang đổ mồ hôi như suối, nhỏ giọng nói:
- Phu quân, thiếp thân không sao, chàng đừng sợ.
- Nàng không sao, nhưng hồn phách ta còn chưa về hết, hộ vệ tối nay đi đâu cả rồi, có kẻ nào lơ là chức vụ không?
Vân Diệp nhìn chằm chằm vào Lưu Tiến Bảo đi vào, rống lên:
- Công tử thế nào? Có chuyện gì không?
- Bẩm hầu gia, hộ vệ nhà ta bị đánh ngất năm người, đều bị đá cuội ném
ngất, thiếu gia không sao, ở cùng Hà gia đại nương tử, đã xác định vào
phủ hành thích chỉ có một người.
Nói xong Lưu Tiến Bảo xòe tay ra, chỉ thấy cục đá to bằng quả trứng ngỗng, sắp bị hắn nắm ra mỡ rồi.
Vân Diệp bực mình xua tay, năm tên đại lão gia bị một nữ nhân dùng đá
ném ngất, đúng là chuyện lạ, Vân gia hộ vệ toàn hảo thủ từ chiến trường
ra, không ngờ yếu ớt như thế.
Toàn là lão vương bát Phùng Đáng gây họa, Lý Thái cho dù bị lửa dục công tâm cũng không làm chuyện cướp dân nữ, làm loại chuyện này chỉ có hạng
thổ hào như Phùng Áng, thường ngày ở Lĩnh Nam hoành hành bá đạo quen
rồi, cướp dân nữ ở Trường An còn chẳng phải chuyện lớn, huống hồ là nơi
xa xôi như Hợp Phố.
Phủ Lý Thái bị năm sáu trăm người vây kín mít, muốn vào đó hành hung còn khó hơn lên trời, phủ công chúa vì Lý An Lan dẫn cả nhà đi Quế Lâm, hộ
vệ thiếu bảy phần, khó tránh khỏi có sơ hở cho thích khách lẻn vảo, xem
ra nữ nhân này không đơn giản, ngay cả Vô Thiệt đều không phát hiện ra,
vậy năm hộ vệ càng không biết.
Có điều lúc này Vân Diệp không rảnh mà để ý tới nó, vỗ về Linh Đang mới
là chuyện lớn, còn lại để mai hẵng nói, Vân Diệp không định bỏ qua cho
bất kỳ kẻ nào liên quan tới vụ ám sát này.
Đỡ Tiểu Linh Đang nằm xuống, bị nàng nắm lấy tay, thấy vẻ cầu khẩn của nàng, Vân Diệp vuốt ve mái tóc mềm:
- Được được tối nay ta không đi đâu cả, sẽ ở bên nàng, vừa rồi nàng bị hoảng sợ, ngủ ngoan, phu quân quạt mạt cho.
Quạt mấy cái lại lo cho Lý Dung, bảo Lưu Tiến Bảo bế Lý Dung đang ngủ say tới giường Tiểu Linh Đang, tự mình trông mới yên tâm.
Ngồi bên giường suốt cả đêm, không biết gục vào giường lúc nào, tỉnh lại phát hiện trời sáng rồi, thấy Tiểu Linh Đang và Lý Dung ngủ say, vươn
mình chuẩn bị đi rửa mặt, phải lạnh, tinh thần phấn chấn rồi làm rõ
chuyện tối qua, tuy đã đoán được tám phần, nhưng vẫn phải xác minh.
Tiểu Linh Đang tỉnh dậy, thấy Lý Dung ngủ bên cạnh, liền đắp lại chăn cho nó, áp vào lưng Vân Diệp làm nũng.
- Trời sáng rồi, ngoan ngoãn đi ăn sáng, gọi Dung Nhi dậy, phải ngoan,
ta đi xem xem rốt cuộc kẻ nào to gan như thế, dám tới đây hành thích.
- Phu quân, đừng giết nữ nhân đó, muội muội nàng ta bị bắt, rất đáng thương, đừng làm khó người ta.
- Nói lung tung, tối qua nếu chúng ta thất thủ, nàng và con có mệnh hệ
gì, ta mới là người đáng thương, thứ họa hại này không thể lưu lại, đây
là chuyện của nam nhân, nàng ngoan ngoãn dẫn Dung Nhi đi ăn cơm đi.
Vân Diệp đánh thức Lý Dung, bảo Hà gia đại nương tử chuẩn bị bữa sáng
cho họ, bản thân không có thời gian để ăn, khoác áo xuống địa lao.
Một đêm không gặp, nữ nhân kia đã thoi thóp rồi, toàn thân trên dưới
toàn là vết roi, Lưu Tiến Bảo vô cùng phẫn nộ, ra tay không chút dung
tình, nếu không phải hầu gia nói hôm nay muốn tra hỏi thì nữ nhân này bị băm vằm nuôi cho rồi.
Vân Diệp tới bên cái cột trói nữ nhân, quan sát một lượt, té ra màu xanh xanh đỏ đỏ kia vốn là bộ áo trắng, vì thuận tiện ban đêm xuất hành, nên lấy dịch cây cỏ bôi lên, nhiều chỗ không đều.
Ấn tượng đầu tiên của Vân Diệp là chân nữ nhân này rất dài, cực dài,
phải nói là chân dài tới nách, eo nhỏ, vai rộng, cơ bắp hai tay rất phát triển, chân trần, tóc không dài, làn da rám nắng ánh lên một sắc thái
khỏe mạnh.
Đây hẳn là thải châu nữ trong truyền thuyết rồi, có điều chỉ nghe tới vẻ đẹp của bọn họ, chưa từng nghe tới sự hung dữ của họ, có điều phải
thôi, nữ nhân quanh năm vật lộn với cá mập, sao nhu nhược được.
- Trả muội tử cho ta.
Nữ nhân kia trong lúc hoảng hốt lặp lại câu nói này.
- Hầu gia, từ tối qua tới giờ ả ta chỉ nói đúng câu đó, dùng hình thế
nào cũng không nói, chặt cái tay làm hại phu nhân của ả, xem ả có nói
không?
- Gọi Lưu Phúc Lộc tới đây, ông ta là chúc quan của phủ công chúa, hiện
hẳn thông thạo Lĩnh Nam lắm rồi, ta muốn biết nữ nhân này thuộc trại
nào, vì sao nói tiếng quan thoại lưu loát như thế?
Vân Diệp vừa rồi nghe rõ ràng, đúng là tiếng quan thoại Trường An, một
thải châu nữ biết nói tiếng quan thoại nhất là ở vùng Linh Nam ba dặm
không đồng ăm, mười dặm không cùng tục này là hiện tượng quái lạ, nếu ả
chỉ là một thải châu nữ, Vân Diệp sẽ hạ lệnh giết ngay không do dự, kẻ
làm hại tới người nhà y sẽ xử lý ngay, bất kể oan khuất cỡ nào, ả tìm
nhầm người thì phải bị trừng phạt.
Lưu Phúc Lộc chẳng mấy chốc tới, sự kiện thích khách hôm qua đã biết
rồi, lo lắng mình bị liên lụy, nay bản thân hô mưa gọi gió ở Lĩnh Nam là dựa vào hầu gia ủng hộ, chỉ cần hầu gia vứt bỏ, kết cụ sẽ thê thảm, ai
cũng thế, thứ có được không dễ dàng vứt đi.
- Hầu gia, nữ nhân này đúng là thải châu nữ, ngài xem hai vai rộng, tay
thô như nam nhân, đó là do quanh năm bơi lội tạo thành, tóc ngắn là vì
giảm thiểu trở ngại trong nước, tránh bị chua kẹp tóc, da ả giống bôi
lớp sáp ong, đó là dấu vết thường xuyên bôi sáp ong để lại, thải châu nữ này chỉ có ở huyện Hợp Phố.
- Thời hán vì mò ngọc quá điên cuồng, Nam Châu gần như tuyệt tích, nghề
thải châu nữ gần nhưu diệt vong, chỉ hai ba trăm năm qua mới chuyển biến tốt, thải châu nữ dần quay lại, nhưng số lượng không nhiều, châu ngọc
lấy được không tốt lắm, nên cuộc sống không giàu có.
- Ông nghe nói tới thải châu nữ biết nói tiếng quan thoại chưa?
Vân Diệp nghi hoặc hỏi:
- Tuyệt đối không thể, hầu gia, thải chau nữ là người đương địa, tính
cách hung dữ, dám đấu với cá mập dưới nước toàn là xuẩn phụ không biết
chứ, nói được tiếng quan thoại chứng tỏ biết chữ, không có khả năng.
Lý Phúc Lộc nghe thế buồn cười lắm, vội đính chính:
- Chưa chắc đâu, Lưu Phúc Lộc, thích khách trước mặt ông là thải châu
nữ, cũng biết tiếng quan thoại, ông nghe kỹ xem có phải không?
Vân Diệp ra hiệu cho ông ta ngậm miệng, ghé tai tới gần thải châu nữ nghe.
Lưu Phúc Lộc để tai sát bên miệng nữ nhân kia, ả vẫn nói như nằm mơ:
- Trả muội muội ta cho ta.
Kinh hãi, Lưu Phúc Lộc ghé tai tới gần hơn..
Lưu Phúc Lộc rõ ràng không có kinh nghiệm thẩm vấn phạm nhân, khi tai
ông ta sắp gặp họa thì Vân Diệp kéo lại, Lưu Phúc Lộc kinh hoàng nhìn
hàm răng trắng ở của nữ tử kia, cuống quít lui liền mấy bước.
Tái mặt nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, nữ tử này đúng là biết nói tiếng quan thoại, theo hạ quan
thấy, ả hẳn là hậu đại của phạm quan, thải châu nữ tuy hung dữ, nhưng
chưa bao giờ rời Hợp Phố, vì quanh năm lặng dưới nước, thân thể bị tổn
thương, khó sinh con cái, cả đời cô quả.
- Hậu đại phạm quan à? Tìm được xuất thân xác thực không, quan viên đi
đầy là tội thần, nhưng ngay cả hậu nhân cũng bị trừng phạt thì quá đáng
rồi, người không ra người, quỷ không ra quỳ. Lưu Tiến Bảo, thả ả ra, cho ả ăn uống, khi nào ả tỉnh lại bảo ta.