- Chỉ là khỉ giao phối thôi, có cần nhìn ngây ra như vậy không, còn chảy
cả nước dãi. Trong nhà ngươi không thiếu nữ nhân, nghe nói ngươi lục
tung Dương Châu tìm mỹ nữ, không biết có thừa không, tặng ta vài người,
ta không mang thê thiếp tới Lĩnh Nam, không biết sống qua ba năm này ra
sao.
Lý Thái nhắc Vân Diệp chú ý thân phận, đừng nhìn khỉ nhà người ta làm
việc, đồng thời uyển chuyển yêu cầu, một mình tới Lĩnh Nam, tất nhiên
cảm thấy cô đơn.
- Vương gia không muốn về Trường An bây giờ vậy ở lại một thời gian là
được, nên cạnh không có người hầu hạ sẽ có nhiều điều bất tiện, lão phu
đã an bài phủ cho vương gia ở Ung châu rồi, phó dịch hạ nhân đầy đủ,
Lĩnh Nam tuy nghèo, nhưng mỹ nhân không thiếu, thải châu nữ nổi danh vóc dáng yểu điệu, vương gia nhìn một lần là hiểu.
*** thải châu nữ: Cô gái mò ngọc chai.
Lão lưu manh, Vân Diệp chửi thầm, Lý Thái ve cằm đi sóng vai với Phùng
Áng, nhìn vẻ mặt hớn hở của cả hai là biết không nói chuyện gì hay ho,
trân châu Hợp Phố nổi danh, nhưng nổi tiếng nhất lại là thải châu nữ.
Vân Diệp là người không nghiên cứu mỹ nữ cũng hiểu người bơi nhiều sẽ
tốt cho vóc dáng, chẳng cần nói tới nữ tử quanh năm xuống nước mò ngọc,
nghe Lý An Lan kể, bọn họ miệng ngậm một ống trúc, trần truồng nhảy
xuống biển tìm chai. Nam hải nhiều chai, nhưng cá mập cũng nhiều, xuống
biển mà gặp chúng thì chẳng dễ trở về, mỗi năm đều có thải châu nữ bị cá mập ăn thịt, mà dưới biển đâu chỉ có cá mập nguy hiểm, dưới đáy biển
nếu gặp được chai há miệng tìm thức ăn là cơ hội tốt nhất, thải châu nữ
sẽ chống ống trúc vào không cho chai ngậm miệng, nếu ống trúc gãy, cánh
tay sẽ bị chai lớn kẹp lấy, như vậy chỉ có chết đuối.
Khủng bố nhất là bạch tuộc, thứ này thích ăn chai, nên chỗ nhiều chai
thì cũng nhiều bạch tuộc, bị thứ này quấn lấy thì kết cục thê thảm.
Hiện giờ xem ra Lý Thái còn nguy hiểm hơn bạch tuộc, Ngụy vương điện hạ
tới địa phương, quan viên sẽ kính hiến thổ sản, trong số thổ sản này tất nhiên có trân châu, lễ vật mà già trẻ đều thích hợp như thải châu nữ
càng trọng điểm, quan viên bị đi đày tới đây khi về phương bắc đều mang
theo vài nàng, nói gì tới Ngụy vương điện hạ.
Về tới Ung châu, đối diện với phủ công chúa có một đại trạch, đó là hàn
cung của Lý Thái, Phùng Áng đã tân trang lại hoàn toàn, diện tích còn
lớn hơn phủ công chúa, Lý Thái vội vàng chẳng kịp cáo từ Vân Diệp đã
cùng Phùng Áng chui vào phủ, chuẩn bị thưởng thức chút phong tình Lĩnh
Nam.
Vân Diệp về nhà tất nhiên vui mừng nhất là Linh Đang, bụng nàng đã to
lắm rồi, hơn hai tháng nữa là nàng sẽ sinh, thấy bộ dạng vui sướng của
Linh Đang, Vân Diệp cho rằng cảnh trí Quế Lâm không ngắm cũng chả sao.
- Di nương nhất định sinh muội muội.
Thường nói trẻ con bình luận giới tính thai nhi trong bụng phụ nữ mang
theo là chuẩn nhất, Lý Dung chẳng chút cố kỵ phán đoán, Vân Diệp liếc
nhìn Linh Đang, thấy nàng vui vẻ, biết nàng thích sinh nữ nhi hơn.
- Chỉ cần là con do phu quân và thiếp sinh ra thì thiếp đều yêu, nếu là
nam, nó nhất định thông minh, anh tuấn giống chàng, là nam nhi tốt. Nếu
là nữ, thiếp hi vọng nó xinh đẹp giống Na Mộ Nhật.
- Toàn nói ngốc nghếch, Linh Đang cũng rất xinh đẹp, con nàng sao phải
giống Na Mộ Nhật, có một phu nhân giống nàng ấy ta đã lo chết rồi, thêm
vài người không lấy cái mạng già của ta à?
Linh Đang chẳng có chút kháng cự nào với lời tình tứ cũ rích của phu
quân, gác đầu lên vai y làm nũng, mỗi lúc như thế quản sự ma ma Hà gia
đại nương tử sẽ dân đại thiếu gia đi, để lại không gian cho hầu gia và
Tam phu nhân.
Nữ nhân mang thai rất phiền toái, chân thường phù lên như bánh bao, nửa
đem thường xuyên thức giấc, những việc này Vân Diệp không bao giờ mượn
tay người khác, xoa bóp hai chân cho Linh Đang, nửa đêm đỡ nàng dạy bao
lần cũng không oán trách.
Linh Đang gần đây càng bám y, đôi khi còn thích làm nũng, chuyện này rất hiếm thấy, nàng xuất thân cung nữ, biết mình không có tư cách làm nũng, đôi khi nhìn Na Mộ Nhật thoải mái nhảy lên lưng phu quân cười vui vẻ,
nàng hâm mộ lắm, cũng muốn thử, nhưng nhiều năm sống trong cung cấm ảnh
hưởng với nàng quá sâu, vĩnh viễn giống con thỏ con, dễ hoảng sợ.
Vân Diệp đang phê duyệt văn thư lại nghe thấy tiếng thỏ thẻ của Tiểu
Linh Đang, biết mình làm việc quá lâu, làm Tiểu Linh Đang bất mãn rồi,
bỏ bút xuống, quay đầu nhéo múi Tiểu Linh Đang một cái, đó là chỗ mẫn
cảm nhất của tiểu nha đầu, chạm vào là nổi ráng hồng.
Tới giờ đi dạo rồi, Vân Diệp đỡ Tiểu Linh Đang ra vườn hoa ngắm quế, đây là lúc hoa quê thơm ngào ngạt, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, tuy không
phải trung thu, nhưng vẫn sáng ngời.
Tiểu Linh Đang cố chấp nắm tay Vân Diệp, muốn Vân Diệp nhắm mắt lại, nói có quà cho y, trò này tất nhiên Vân Diệp nhắm mắt lại, xòe tay ra, chỉ
thấy bờ môi ấm mềm của Linh Đang chạm vào má mình một cái rồi tách ra,
tay có thêm thứ cưng cứng.
Mở mắt, phát hiện Tiểu Linh Đang nấp sau cột đình viện, tay mình cầm một cục đá xanh, rất quen, đó là do mình nhắt bên Hoàng Hà cho nàng, không
ngờ nha đầu ngốc này mang theo bên người.
Gọi thế nào Tiểu Linh Đang cũng không ra, sắp làm mẹ rồi còn thẹn thùng
như thế, Vân Diệp định đi tới đình kéo nữ nhân ngốc này ra, tối nay hoa
viên không đốt ngải cứu, rất nhiều muỗi, không sợ muỗi đốt sao?
- Giao muội tử ta ra đây, nếu không ta giết ả!
Một giọng nữ phẫn nộ truyền tới, Vân Diệp nhìn kỹ mới thấy Linh Đang bị
một nữ nhân toàn thân bôi xanh bôi đỏ bịt miệng, cổ có một con dao mổ cá sáng loáng, toàn thân y rụng rời, theo bản năng sờ nỏ tay ở hông, không có, ở nhà Vân Diệp không mang thứ này.
Tiểu Linh Đang lo lắng chớp mắt, mong phu quân chạy nhanh, nhưng lúc này dù giết Vân Diệp y cũng không nhúc nhích, lão bà trong tay người ta,
chạy đi đâu?
- Muội muội ngươi không ở trong phủ ta, ngươi đang bắt thê tử của ta,
trả lại ta, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, để ngươi rời đi.
Vân Diệp biết lúc này không thể cậy thế, ôn tồn khuyên nhủ mới là thượng sách.
- Nói láo, các ngươi bắt muội muội của ta hiến cho tên vương gia, ngươi không trả, ta tiết ả.
Nữ nhân xanh đỏ dùng khẩu âm kỳ quái, buông lỏng miệng Linh Đang.
- Phu quân chạy mau.
Tiểu Linh Đang há miếng hô, còn muốn cắn nữ nhân đó, tay nữ nhân đó rất
khỏe, ấn bên sườn Tiểu Linh Đang một cái, Tiểu Linh Đang nhũn người
xuống tay ả.
Vân Diệp thấy ngực Tiểu Linh Đang vẫn phập phồng, biết nàng chỉ ngất đi
thôi, y rất lo cho đứa con trong bụng nàng, cố kiềm chế lửa giận nói:
- Ngươi nhầm người rồi, vương phủ ở đối diện, đây là phủ công chúa, thê
tử của ta có thai, ngươi thả nàng ra, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không ta giết cả trại của ngươi.
Nữ tử kia ngang ngược nói:
- Các ngươi nhân lúc bọn ta ra biển trong trại không có người canh gác
cướp muội muội của ta, trả nó cho ta, đám quan lại các ngươi toàn là kẻ
xấu, ta mặc kệ, ngươi không trả muội muội của ta, ta giết lão bà của
ngươi.
- Ngươi chết chắc rồi, người trong trại các ngươi cũng chết chắc rồi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Vân Diệp rít lên, vì Vô Thiệt đã đứng sau lưng nữ nhân kia.
Nữ nhân kia định nói thì tay Vô Thiệt đã bóp yết hầu ả, nhấc bổng lên,
đẩy lưng Tiểu Linh Đang một cái, nàng liền ngã vào lòng Vân Diệp, không
kịp xử lý nữ nhân đáng chết đó, Vân Diệp vội vàng bế Tiểu Linh Đang vào
phòng, cở cúc cổ áo, bấm nhân trung Tiểu Linh Đang.
Rất lâu nàng mới tỉnh lại, Vân Diệp thở phào, trước sau chỉ một tuần trà mà y phục của hắn đã ướt đẫm, tim như sắp vọt ra ngoài.