Tin tức hoàng đế trưng thu thuế xa xỉ tức thì làm Lão Chu, đại chưởng quầy
của Vân gia yên lòng, Vân gia xưa nay làm ăn lấy ổn thỏa làm hàng đầu,
phải hợp tình hợp lý hợp pháp, có thuế xa xỉ phẩm lo lắng trước kia tức
thì tan biến.
Pha một ấm trà nóng, kiếm cái ghế thoải mái nhất ngồi xuống, năm nay mộc bài của chủ gia ắt vào tay lão phu rồi, trưng thu thuế nặng? Trưng thu
bao nhiêu, vừa rồi không nghe rõ.
- Phúc Thọ, Phúc Thọ, ngươi nói vừa rồi ý chỉ bệ hạ nói tỉ suất thuế xa xỉ phẩm là bao nhiêu?
- Chưởng quầy, bệ hạ định thuế xa xỉ gấp ba lần bây giờ.
Hỏa kế vội đáp:
- Cái gì?
Lão Chu ngồi bật dậy, ống tay áo làm đổ chén trà:
- Mau mau đi nói với hầu gia, bệ hạ lại nóng đầu rồi, ba lần, sao lại là ba lần, bệ hạ không biết mình đang làm à? Nếu tam tỉnh thông qua, nhà
ta chẳng phải bị chửi chết.
Trước kia chính lệnh Đại Đường phát ra có một trình tự vô cùng nghiêm
ngặt, một chính lệnh muốn ra đời, phải qua tam tỉnh là trung thư, môn
hạ, thượng thư.
Trung thư soạn chính lệnh, hoàng đế phê đỏ sau đó tới môn hạ thẩm hạch,
qua ngự sử đài thảo luận, nếu đại lão ngự sử đài không hài lòng với
chính lệnh sẽ trả về soạn lại, khi hài lòng rồi mới phát cho thượng thư
tỉnh chấp hành. Trước kia có chức thượng thư lệnh, nhưng khi Lý Nhị là
thân vương làm chức này, nên ông ta đăng cơ không còn chức này nữa, đây
là cơ cấu quyền lực nhất ở trung ương, Lý Nhị tựa vô tình tựa cố ý nắm
quyền lực này trong tay mình.
Hiện giờ khác rồi, sau khi Lý Nhị đánh bại cường địch thảo nguyên, quyền uy ngày càng lớn, rất nhiều chính lệnh không qua thương lượng đã phát
ra, Phòng Huyền Linh quỳ khuyên nhủ mấy lần, thấy hoàng đế độc đoán đành phải thảo chính lệnh, rồi đưa tới môn hạ, Trường Tôn Vô Kỵ từ lần phản
đối phong bản thân làm thứ sử Triệu Châu, không biết vì sao bị Lý Nhị
đóng cửa tát cho, tóm lại là sau đó môn hạ tỉnh chấp hành răm rắp mệnh
lệnh của hoàng đế, Ngụy Trưng mấy năm qua bị hoàng đế đuổi khắp nơi như
chó, đám hèn nhát còn lại của ngự sử đài ai dám vuốt râu rồng, tất nhiên toàn phiếu thông qua, sau đó do thượng thư tỉnh, cơ cấu do hoàng đế nắm giữ chấp hành.
Người thông minh tới mấy cũng có sơ sót, Gia Cát Lượng còn làm mất Nhai
Đình, Lý Nhị sao có thể là ngoại lệ? Đã liên tiếp đưa ra lệnh sai lầm,
giờ còn nóng đầu quyết định, không hề có chút tự kiểm điểm nào.
Dựa vào cơ sở thuế xa xỉ phẩm hiện giờ tăng lên gấp ba? Đây không phải
thứ thiết yếu như lương thực, vải vóc, nếu ông tăng lên gấp ba là bách
tính không sống nổi nữa.
Ở Đại Đường lợi nhuận không trên 100% sao dám gọi là xa xỉ phẩm? Rượu
nho đỉnh cấp, xe ngựa đỉnh cấp do Vân gia sản xuất, đao kiếm đỉnh cấp
của Trường Tôn gia, hãn huyết bảo mã của thảo nguyên, châu báu cao cấp
từ Nam Hải, tơ lụa đất Thục. Nước hoa, túi da, của Vân gia, thứ nào
không phải giá cao khiến người tặc lưỡi.
Thuế sa xỉ phẩm trên cơ sở thuế lương thực tăng ba lần, ông nghĩ cái gì
thế hả? Hiện tỉ lệ thuế Nhạc Châu chấp hành là mười lấy một, còn dựa vào hiện vật ban đầu nộp thuế, thuế ví da của Vân gia thực tế là thuế da cá sấu, giống thuế lúa mạch.
Ngươi đem lúa mạch nghiền thành bột không phải nộp thuế, lấy bột hấp
bánh bao không phải nộp thuế, thuế quán cơm cũng là thuế vật liệu, tửu
lâu Vân gia ngày thu đấu vàng, cả tháng chỉ nộp mười ngân tệ thôi. Còn
về phần da cá sấu ngươi tách thành mấy lớp kệ ngươi, quan phủ chỉ thu
thế da cá sấu dày nửa tấc đúng một lần, sau đó mọi người cùng vui.
Lão Chu gấp như lừa kéo cối say, tay nọ đập tay kia nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, thế này không được, kiếm tiền như thế trong lòng chúng ta
không yên ổn, tăng thuế gấp ba chẳng khác gì không tăng thuế. Lão nô cho rằng thu thuế ở hiện vật cuối cùng còn được, hầu gia khuyên bệ hạ đi.
Tiếp tục thế này nhà ta không dám bán nữa, ai cũng ghen tị, khi ấy khắp
thế giới là kẻ thù, được không bằng mất.
Tân Nguyệt đứng sau lưng Vân Diệp giúp y bóp huyệt thái dương, vừa rồi
Vân Diệp nghe tin báo xong liền đau đầu, xã hội nông canh nhanh chóng
tiến vào xã hội thương nghiệp, rất nhiều người chưa thích ứng, Lý Nhị
chưa có chuẩn bị, ông ta cho rằng tăng thuế gấp ba là chơi ác rồi, không ngờ làm khó tất cả mọi người, luật pháp một khi xác định là toi, trong
mười năm nó là quy định chết, Vân gia nếu kiếm tiền vô pháp vô thiên
suốt mười năm thì ai chấp nhận được. truyện copy từ tunghoanh.com
Thực ra mọi người đều đang đợi thuế xa xỉ phẩm xuất hiện, phẩm đức người triều Đường không phải thứ trốn thuế đời sau so được, bọn họ quen sống
trong bộ khung triều đình định ra.
Mấy năm qua sản nghiệp mới xuất hiện không ngớt, đồ sắt của Trường Tôn
gia đã biến thái tới thành bảo đao thiên luyện, đùa, luyện ngàn lần thì
các bon trong thép hết sạch rồi, có khi rung một cái gãy làm hai, thứ
như thế mà bán với giá trên trời, khảm mấy cục đá méo mó vào dám nói
sánh được với Can Tương Mạc Tà.
Cứ để Trường Tôn gia tiếp tục thế này thì tạo phản là tất nhiên, không
tạo phản là may mắn, số tiền này quá phỏng tay, Vân gia không dám cầm,
Trường Tôn gia chẳng ngại, nghe nói phân hiệu của người ta đã mở tới Ung Châu rồi.
Lấy của xã hội cũng phải có hạn độ thôi, vượt qua giới hạn này là đại
họa, khi một gia tộc còn giàu có hơn cả một quốc gia, Vân Diệp cho rằng
trừ chiến tranh và chém giết ra thì không có cách giải quyết nào khác.
Buông một tiếng thở dài đứng đậy, để Tân Nguyệt mặc quan phục cho mình,
hôm nay phải nói chuyện kỹ càng với hoàng đế rồi, thời đại nóng đầu ra
quyết định đã không trở lại nữa, hoàng đế phải tôn trọng ý kiến của thần tử, mỗi chính lệnh phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được đưa ra, ví như tỷ
suất thuế, quá nặng quá nhẹ đều không thỏa đáng.
Ngồi xe ngựa đi thăm Lão Phòng trước, Lão Phòng đang ngây ra nhìn tờ
giấy, thấy Vân Diệp mặc quan bào nghiêm chỉnh, vội cáo lỗi chạy về hậu
đường mặc quan phục mới ra gặp, theo lễ nghi quan trường, Vân Diệp thi
lễ với Phòng Huyền Linh trước, Phòng Huyền Linh đáp lễ rồi hai người mới ngồi xuống.
- Vân hầu lần này tới là vì chuyện thuế xa xỉ phẩm chăng? Bệ hạ đã hạ lệnh rồi, khó sửa lắm.
Phòng Huyền Linh tức thì đoán ra mục đích chuyến đi này của Vân Diệp,
ông ta cũng cho rằng hoàng đế nóng đầu quyết định chính vụ là không
thích hợp, vẫn đang điều tra, một khi điều tra xong mới viết thành sách, có điều hoàng đế tựa hồ đã không đợi nổi nữa, đã hai lần phái nội thị
tới hỏi tin tức rồi, ông ta lo thứ xa xỉ bán nhiều, quốc gia bị tổn
thất, muốn buộc dây cương kìm hãm con ngựa hoang này.
Vân Diệp không nói, đem túi trong tay đặt lên bàn, móc ra một tấm da cá
sấu và mười lăm cái túi ném ở bên, thương cảm chỉ hai thứ, lại ngồi về
chỗ.
Phòng Huyền Linh là ai cơ chứ, nhìn một cái là hiểu, giật mình hỏi:
- Chẳng lẽ ý Vân hầu là tỷ lệ thuế bệ hạ định ra không phải quá nhiều, mà là quá ít?
Giọng Vân Diệp như tượng gỗ phát ra:
- Cái túi này giá mười lượng bạc, dựa theo tỷ lệ thuế của bệ hạ tính
trên mười lăm cái túi, Phòng tướng thấy thế nào? Loại tiền này Vân gia
không dám kiếm nữa, đây là nuôi cá mập vớt lên lột da ăn thịt, đuổi thợ
da về Trường An, để bọn họ đi thuộc da dê cho xong, bệ hạ đã nhận thức
được sự nguy hại của đồ xa xỉ, vì sao lại đưa ra thứ này, ta không dám
nghĩ bệ hạ biết mình quyết đoán sai sẽ có phản ứng thế nào.
Phòng Huyền Linh nhắm mắt hồi lâu mới gian nan nói:
- Hiện giờ còn chưa phải là quá muộn, chúng ta đi gặp bệ hạ thôi, chuyện này liên quan tới thể diện, vạn lần không thể truyền ra ngoài.
- Muộn rồi, hỏa kế nhà ta cũng biết chuyện này, ngài còn hi vọng ai chưa biết? Bệ hạ ở ngoài thành, vì thể hiện uy nghiêm của hoàng gia trong
cái miếu nhỏ của ta, hạ ý chỉ trước mặt mọi người, hào môn đất Thục,
Trường Tôn gia hẳn là cười tới lỗ đít nở hoa rồi. Vân gia cũng nên cao
hứng, ít nhất có thể vô tư kiếm lợi điên cuồng trong mười năm, nhưng ta
không vui nổi.
Phòng Huyền Linh cười khổ:
- Lợi này e đâu dễ kiếm, con người bệ hạ ra sao Vân hầu đâu phải không
biết? Ao cá sấu của ngươi đóng cửa là nể mặt bệ hạ, không đóng cửa, hắc
... Thôi cùng ta tiến cung, lần này sai lầm, bệ hạ phải tỉnh ngộ rồi,
một người sao lo hết chuyện thiên hạ được.