Hai người ngồi xe ngựa vào hành cung, Vân Diệp, Phòng Huyền Linh rõ ràng có thể dùng yêu bài trực tiếp đi vào, nhưng lại rút quan điệp chính thức
cầu kiến trong ánh mắt hoang mang của thị vệ.
Lý Nhị nhìn thấy quan điệp của hai người cũng rất không hiểu, đáng lẽ
Vân Diệp phải khóc lóc chạy vào cung ôm lấy chân hoàng hậu xin cho cửa
hiệu của Vân gia một con đường sống, vì sao lại chính thức cầu kiến?
Trường Tôn thị chớp mắt liên hồi, đầu óc cũng đang suy nghĩ nguyên nhân
Vân Diệp làm thế, nếu chỉ một mình Vân Diệp còn nói là y bị dồn tới
đường cùng, mặc quan phục để bệ hạ nhớ tới công lao của mình, hạ thuế
thấp một chút. Nhưng y đi cùng Phòng Huyền Linh, bày ra tư thế tấu đối
chính thức, trong này nhất định có vấn đề.
- Bệ hạ, hai người này tới mưu đồ không lành, bệ hạ đã chuẩn bị chưa?
Một con hồ ly già, một con hồ ly trẻ cùng nhau tới, thiếp đoán không lầm thì nhắm vào ý chỉ của bệ hạ hôm nay.
Lý Nhị vỗ cái bụng đã hơi phệ cười lớn:
- Muốn đột phát từ phía trẫm à, dù lưỡi có nở hoa sen cũng chẳng ăn
thua, kẻ nào kẻ nấy kiếm tiền tới mức vô lương tâm rồi, trẫm sẽ không
giảm thuế, dám nói một câu cầu xin, trẫm lại tăng thêm, gặp mặt một cái
là trẫm nói ngay, không tin không bịt miệng được chúng.
- Phòng Huyền Linh giỏi hùng biện, Vân Diệp chuyên quỷ luận, công phu
múa mép cực cao, trẫm tuy không sợ, nhưng không thể không phòng, nói
không chừng hai người này là thuyết khách của đám huân quý bất lương,
sau lưng có một tập đoàn lợi ích khổng lồ, giao phong thế này đã mấy năm không có, Quan Âm tỷ, hiện trẫm rất hưng phấn, muốn xem chúng thuyết
phục trẫm đổi tỷ lệ thuế ra sao, cho dù hủy những thứ xa xỉ phẩm này thì quốc gia cũng chẳng tổn hại mấy, trẫm nhất định không đồng ý, xem chúng làm được gì.
Trường Tôn thị nhíu mày:
- Thiếp cứ thấy một cảm giác bất thường, bọn họ làm việc đơn giản thế
sao? Hay là tử gián, huyết gián? Loại chuyện này Vân Diệp vạn lần không
chịu làm, rốt cuộc họ định làm gì?
- Ha ha ha, tử gián? Ngụy Trưng, Lưu Mịch làm được chứ Phòng Huyền Linh
và Vân Diệp thì trẫm không tin, nhất là loại đánh mông còn kêu đau như
Vân Diệp thì trẫm càng không tin.
- Phòng công, ngài nói xem bệ hạ nghe thấy chúng ta tấu đối sẽ có phản
ứng gì? Hôm nay dựa cả vào ngài đó, bệ hạ nhất định thẹn quá hóa giận,
có khi đánh ta ngay tại chỗ, truyền ra ngoài thì ta không còn mặt mũi
gặp ai nữa, cần một cách để bệ hạ thấy bản thân sai, lại không mất mặt,
ngài có cách nào không?
Hai người theo sau Đoàn Hồng, Vân Diệp hỏi nhỏ:
- Ngươi ít tuổi, lại là vãn bối của bệ hạ, ăn đòn không mất mặt, vấn đề
nếu không được giải quyết mới là hậu họa vô cùng, lão phu thấy ( thương
luật) cần cải tiến toàn diện rồi, hay là ngươi đứng đầu lập ra một bộ
luật pháp đi trước thời đại, luật hiện nay là nối tiếp triều Tùy, hơn
tám mươi năm chưa sửa, mấy năm qua hộ bộ lẻ tẻ ra ít quy định, lão phu
thấy tới lúc định ra luật mới rồi.
- Ngươi là thiếu niên anh kiệt, ăn đòn đổi lấy một bộ pháp luật mới, rất đáng, tuổi còn trẻ đừng có trốn tránh, gặp khó phải vượt khó mà lên mới đúng chứ.
Vân Diệp giật mình nhìn Phòng Huyền Linh, lão già này hại người không
chớp mắt, Lý Nhị hiện là đại ma vương trong truyền thuyết, ai dại ăn no
rửng mỡ đi chọc ông ta, mình mặc quan phục cầu kiến là vì không muốn ăn
đòn, Lý Nhị xưa nay ra tay không biết nặng nhẹ, một sủng phi sinh cho
ông ta khuê nữ, yêu vô cùng, khi phê duyệt tấu chương đặt đứa bé ở bên,
đứa bé chưa tròn một tuổi không thoải mái, tất nhiên là gào khóc, Lý Nhị nổi giận cầm nghiên mực ném ...
Nghiên mực bay đi mới nhớ là khuê nữ của mình, nếu không phải Đoàn Hồng
liều chết lấy đầu húc bay nghiên mực thì hậu quả không dám tưởng tượng,
từ đó trở đi Trường Tôn thị hạ lệnh hoàng tử công chúa dưới năm tuổi
không được tới gần Lý Nhị. Vân Diệp lo Lý Nhị đánh quên mình thì cái
mạng nhỏ này toi đời, dù sau đó Lý Nhị hối hận đến mấy thì cũng đã muộn.
- Không được, ngài phải đưa ra kế hoạch, bệ hạ tỉnh táo không sao, chẳng may bệ hạ điên lên đánh ta, ta không đánh lại, lại không chạy được thì
nguy. Ngài nhìn vết thương trên trán Đoàn Hồng là biết, bệ hạ không biết nặng nhẹ, ta thịt non da mềm không thích hợp làm bia.
- Bậy bạ, cổ nhân lên tiếng vì dân đâu có suy nghĩ như ngươi, sĩ đại phu tử gián là vinh diệu, tinh thần của chúng ta sẽ trường tồn. Ngũ Điện
Chương tiền Tùy đập đầu vào long án tử gián, ngươi xem ( Tùy Thư) viết
gì về ông ta, tới tận bảy trang, đó là vinh diệu nhường nào.
Vân Diệp dừng chân lại nuốt nước bọt:
- Nếu vãn bối nhớ không nhầm thì cả nhà Ngũ Điện Chương chỉ một mình Ngũ Vân Triệu chạy thoát, còn lại bị chặt đầu. Ngài là tể tướng, bệ hạ phải nể mặt vài phần, hay là ngài nói đi, vãn bối đứng sau lưng cổ vũ.
Chưa đợi Phòng Huyền Linh lên tiếng, Đoàn Hồng đã thúc giục:
- Hai vị nhanh lên một chút, bệ hạ đợi tới sốt ruột rồi.
Hai người thở dài theo Đoàn Hồng vào đại điện, vì là chính thức tấu đối
nên Lý Nhị cũng mặc long bào, ngồi sau bàn tựa cười tựa không nhìn hai
người.
- Hai vị khanh gia vì sao gặp trẫm, có chuyện mau tấu.
Không biết thế nào mà Vân Diệp phát hiện chỉ có mỗi mình đứng giữa đại
điện, Phòng Huyền Linh đã ôm triều vật ngồi vô cùng chính quy ở đệm bên
cạnh, Lý Nhị cũng nở nụ cười khó lường.
Vân Diệp lặng lẽ lui về sau hai bước, cắn răng nói:
- Bệ hạ, hôm nay vi thần tới là vì ý chỉ bệ hạ đưa ra ban sáng, thần
nghe bệ hạ lệnh tam tỉnh định lại danh sách xa xỉ phẩm, chuẩn bị trưng
thuế gấp ba, thần cho rằng không ổn ...
- Câm mồm! Bổng lộc các ngươi nhận là mồ hôi nước mắt của dân, y phục
các ngươi dùng là xương máu của người dân, làm thần tử không biết chia
sẻ lo lắng với vua, làm quan không biết cảm thông cho cái khổ của bách
tính, chỉ biết nghĩ cách đập xương hút tủy bách tính, không biết liêm sỉ vơ vét tiền lương cứu mạng của bách tính.
- Ý trẫm đã quyết, chớ nói nhiều, kẻ nào dám nói tới tỷ lệ thuế, nói một câu trẫm tăng thêm một lần, trẫm thà hủy đi thứ đẹp đẽ vô dụng đó chứ
không thể để các ngươi trục lợi.
Vân Diệp khó khăn lắm mới xen vào được:
- Bệ hạ, xin nghe vi thần nói một câu, ý chỉ ...
- Phòng khanh ghi lại, thuế xa xỉ phẩm tăng tới bốn lần.
Lý Nhị chém đinh chặt sắt lệnh:
- Bệ hạ, không phải, vi thần muốn ...
- Phòng Huyền Linh, ngươi nghe thấy rồi đó, y nói ba câu, thuế tăng lên bảy lần.
Lý Nhị cười gằn, đầy lòng mong đợi Vân Diệp nói tiếp:
Vân Diệp không nói nữa, lấy bút than trong lòng ra tính toán một phen, sau đó chắp tay nói:
- Bệ hạ, tỷ lệ thuế đúng là không ổn, bệ hạ thế nào cũng phải nghe thần nói đã chứ, phải không?
Lý Nhị cười hăng hắc:
- Hai chữ đầu là kính xưng trẫm nên không tính, sau hai câu tăng thuế
lên hai lần, tiểu tử, có gan nói tiếp đi, trẫm không ngại hủy mấy thứ
rắm chó của ngươi, không có mấy thứ đó nói không chừng Đại Đường còn tốt hơn. Thuế suất tăng chín lần xem ngươi kinh doanh ra sao, có giỏi bán
mỗi cái túi một trăm ngân tệ đi.
- Bệ hạ, thuế má không tính như thế, bệ hạ nhầm rồi.
- To gan lắm, thuế suất mười hai lần, ngươi định liều mạng hả?
Lý Nhị lấy làm lạ, chẳng lẽ Vân Diệp thực sự không quan tâm tới những cửa hiệu kia, đó là nguồn kinh tế lớn nhất của Vân gia.
Vân Diệp và Phòng Huyền Linh trao đổi triều vật xem con số hai bên tính
toán, Phòng Huyền Linh giơ ba ngón tay, Vân Diệp gật đầu, ôm triều vật
nói:
- Thần không định liều mạng, mà muốn kinh doanh thật tốt, đời đời truyền thừa.
Nói xong trợn mắt lên nhìn phản ứng của hoàng đế, chỉ cần ông ta tăng
thuế lên ba lần nữa là có thể cùng Phòng Huyền Linh bỏ đi rồi, không
muốn ở lại thêm một chút nào nữa, kết quả thế này là tốt nhất, không đắc tội với ai. Sai lầm vẫn là hoàng đế, những nhà chuyên doanh xa xỉ phẩm
cũng không thể đem tội tăng thuế gán lên mình, hoàng đế là bạo quân,
không cho đại thần nói lý, Vân hầu trượng nghĩa nói vài câu, bị hoàng đế ngang ngược tăng thuế lên mười mấy lần.
Lý Nhị phát hiện ra Vân Diệp và Phòng Huyền Linh giao lưu, cảm thấy bất
thường, ngậm miệng do dự không hạ lệnh, Phòng Huyền Linh đứng ra nói:
- Bẩm bệ hạ, vừa rồi Vân hầu lại nói ba câu, vi thần đi định thuế xa xỉ phẩm, tăng thêm mười lăm lần, thần cáo lui.
Phòng Huyền Linh bỏ chạy rồi, Vân Diệp cũng cáo lui nốt, nhìn hai người
rời đại điện, Lý Nhị mặt mày âm u, nhưng nghĩ mãi không ra có chỗ nào
không ổn, ánh tàn dương xuyên qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt biến đổi
vô chừng của Lý Nhị, quỷ dị vô cùng.
- Bệ hạ, họ đang cố ý tăng thuế, thiếp thân vừa mới lật xem ( thương
thuế), phát hiện bệ hạ tăng thuế ba lần là quá ít, triều ta chỉ thu thuế hiện vật, lấy cái túi mười hai lượng ra nói, bệ hạ tăng thuế ba lần,
tức là mỗi cái túi chỉ bỏ thêm mười đồng thôi, hơn nữa lũy tiến thuế
cũng dùng với xa xỉ phẩm, có nghĩa là tỷ lệ thuế bệ hạ tăng lên không có bất kỳ tác dụng nào.
- Vân Diệp là người hiểu lý lẽ, y biết làm thế không thích hợp, y và đám huân quý kiếm quá nhiều sớm muộn cũng sẽ thành đại họa, dù sao chuyện
làm ăn lợi ích cân bằng mới lâu dài được, cho nên năm xưa y đã nhắc tới
thuế xa xỉ phẩm với bệ hạ, y vừa mới vào là thiếp biết y muốn tăng thuế, nếu muốn giảm thuế thì y không bất an như vậ sợ làm bệ hạ thẹn quá hóa
giận mới mặc triều phục, kéo theo Phòng Huyền Linh là e bệ hạ gây khó
dễ.
Trường Tôn thị lấy bút đỏ đánh dấu phần ( thương thuế) trong ( Đường
luật sơ nghị), đặt lên bàn cho Lý Nhị xem, lệnh toàn bộ nội thị lui ra,
chỉ còn mỗi Đoàn Hồng thấp thỏm chú ý Lý Nhị nổi giận.
Lý Nhị xem xong nhắm mắt lại, ngực cuộn sóng, nói từng câu:
- Trẫm muốn thu thuế ở cái túi mười hai lượng, không ngờ thuế tăng lên ở tấm da cá sấu một lượng, tức chết đi thôi ...
Hoàng đế ba ngày không rời hành cung, vì ngự sử đàn hặc bệ hạ bạo ngược
thành tính, không đợi thần tử nói hết đã vô lý tăng thuế đặc biệt lên
mười lăm lần, đúng là điên rồ, bạo quân thời xưa cũng không tăng thuế
tàn bạo như thế, Ngụy Trưng mắt vẫn quấn băng gạc đã sai phó dịch khiêng tới hành cung, nhất quyết đòi gặp hoàng đế.
Hoàng đế không gặp Ngụy Trưng, ngược lại Đoàn Hồng toàn thân thương tích đi ra thì thầm bên tai Ngụy Trưng, Ngụy Trưng từ phẫn nộ thành kinh
ngạc, rồi thành mừng rỡ, sờ cái đầu băng bó của Đoàn Hồng:
- Nội thị vất vả rồi.
Sau đó lên xe ngựa về nơi ở, chuyên tâm để Tôn Tư Mạc trị bệnh cho mình, từ chối tất cả khách khứa.
Đóng cửa từ khách còn có Phòng Huyền Linh, không gặp ai hết, dù Đỗ Như
Hối đến nhà cũng nhận được đáp án từ tùy tùng rằng chủ nhân bị phong
hàn, sợ lây bệnh cho đồng liêu nên không gặp khách.
Đại môn Vân gia cũng đóng chặt, cả nhà ở trong phủ không đi đâu, mỗi
ngày trừ phó nhân đi mua vật dụng thì không thấy một người nào của Vân
gia, ngược lại hiệu túi Vân gia dựng biển bán giá thấp nhất, khiến người người chen lấn, chỉ trong một ngày đã bán sạch hàng tồn.
- Diệp Tử, thời gian này ngươi tránh phụ hoàng ta một chút, ta đi thăm
mẫu hậu, nói nhiều một câu bị phụ hoàng đã cho, lão nhân gia mấy ngày
qua tính khí nóng nảy vô cùng, bên cạnh chỉ có mẫu hậu dám tới gần,
người khác ai tới gần là gặp họa. Nói xem, ngươi làm gì phụ hoàng ta
khiến lão nhân gia giận như thế, vậy mà đầu ngươi vẫn còn trên cổ thật
hiếm có.
Lý Thái lắc ly pha lê, rượu nho đỏ trong đó sóng sánh như sóng biển.
Người ở trên đời một ngày không ăn sẽ đói, một ngày không học sẽ ngu,
tâm tính cuồng bạo của Lý Nhị dần bình tĩnh lại, muốn lật xem ghi chép
ăn ở của mình, hoàng đế không được phép xem ghi chép ăn ở của mình, đó
là nguyên tắc sử gia kiên trì.
Lý Nhị nói: "Trẫm không thêm một chữ không bớt một chữ, không khen ngợi, không chê bai, chỉ xem lời nói hành động của mình trước kia, rút kinh
nghiệm để chính vụ không còn sai sót nữa."
Mục đích rõ ràng, lý do đây đủ, nhưng hiện ghi chép chuyện ăn ở của
hoàng đế là Nhan Sư Cổ của Nhan gia, ông ta khịt mũi với sự bảm đảm của
hoàng đế, bất kể hoàng đế giải thích ra sao, ông ta chỉ nói một câu:
“Nhan thị gia huấn không có tiền lệ này.”
Lý Nhị nổi giận sai người trói Nhan Sư Cố, nhưng không tìm được ghi chép ở đâu, thị vệ hỏi, Nhan Sư Cố đáp :" Tối qua chưa ăn cơm, lấy ghi chép
làm thức ăn ăn hết rồi, nay ở trong bụng, phải mổ bụng ra mới thấy."
Thời Xuân Thu có Thôi Ninh giết liền ba sử quan ghi lại chuyện ông ta
giết Quốc quân Tề Trang Công vẫn không thể khiến sử sách thay đổi, Lý
Nhị tuy nổi giận, nhưng chưa tới mắc mặt dày như Thôi Ninh, đành phải
thả Nhan Sư Cổ ra. Thực ra không thả không được, vì Nhan Sư Lỗ ca ca của Nhan Sư Cố đã đứng ngoài cửa cung, một khi đệ đệ của ông ta bị hoàng đế chặt đầu, ông ta lập tức tiến cung làm sử quan, chức vị này do Nhan gia thế tập, người khác ghi chép chỉ tính là dã sử, chỉ Nhan gia ghi chép
mới được người thiên hạ thừa nhận, Lý Nhị khỏi nghĩ cũng biết, Nhan Sư
Cố chết, Nhan Sư Lỗ cũng chưa chắc cho mình xem ghi chép.
Không ăn thịt dê lại làm toàn thân hôi thối, ghi chép ăn ở của mình nhất định không hay, nếu không Nhan gia đã chẳng liều chết như bảo vệ thế,
trước kia thanh danh không tốt, giờ lại có sự kiện công kích sử quan,
đoán chừng bị ghi chép càng tệ hại.
Thời gian qua hoàng đế bị đả kích tàn tệ, chỉ có thể nổi giận trong
hoàng cung, vốn có bệnh đau đầu, giận lên bệnh cũ tái phát, Tôn Tư Mạc
phải dùng châm chữa trị mới khá hơn.
Vân Diệp khoác một cái bọc lớn vào hoàng cung thăm Lý Nhị, bị bộ dạng
bệnh tật nằm trên giường của ông ta làm giật mình, vội hỏi Tôn Tư Mạc
bệnh tình hoàng đế có chuyển biết tốt không, cơn đau đầu bớt đi không?
Lý Nhị nằm trên giường yếu ớt nhìn màn:
- Xem ra trẫm tức chết các ngươi mới hài lòng, hiện giờ các ngươi làm
sao rồi, không giống trước kia nói thẳng sai lầm của trẫm, trẫm muốn xem nội dung ghi chép ăn ở của trẫm cũng không được, trẫm có muốn sửa đâu,
chỉ cần là chuyện trẫm làm thì trẫm đều nhận.
- Trẫm anh hùng một đời vì sao lại để mất mặt về việc này chứ, vì sao không tin trẫm?
Tôn Tư Mạc chẩn mạch xong liền lui ra, Trường Tôn thị che mặt khóc,
những chuyện xảy ra thời gian qua như đều chứng minh hoàng đế đã không
phải là hoàng đế hợp cách nữa, làm Lý Nhị kiêu ngạo sao phục được, chỉ
cần biết mình sai ở đâu, Lý Nhị cho rằng mình vẫn là Thiên Khả Hãn uy
phong.
- Bệ hạ sao muốn tìm Nhan gia xem ghi chép, bọn họ đều là cục đá, ngọt
nhạt không ăn thua, bệ hạ bị người ta từ chối là chuyện tất nhiên, trước kia thư viện muốn in ghi chép ăn ở của bệ hạ thành sách, vi thần bị
Nhan Chi Thôi lão tiên sinh chửi đầy một mặt nước bọt.
Lý Nhị gian nan ngẩng đầu nhìn Vân Diệp:
- Ngươi là một kẻ không chịu thua, có phải nghĩ ra cách gì lấy được ghi chép rồi không? Mau lấy ra, trẫm muốn xem.